Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 780-2: Việc Học Tập Ở Trường Đảng(2)
N
gười đàn ông đó không ngờ giơ tay ra nắm lấy cổ áo của Trương Dương, Trương Dương lùi về đằng sau một bước, không để gã nắm được: “Có gì thì nói tử tế, đừng động thủ, cẩn thận làm bị thương chính mình đấy.”
“Nói rõ ràng cho tôi ngay, anh và Lương Hiểu Âu là gì của nhau?” Người đàn ông tức đến độ đỏ mắt.
Trương đại quan lần đầu tiên gặp phải loại người thế này, thật là vừa tức vừa buồn cười: “Mẹ kiếp, anh bị ngố à? Tôi và cô ấy có quan hệ gì liên quan quái gì đến anh?”
Người đàn ông nghe nói vậy, xông về phía Trương Dương, sự nhẫn nại của Trương Dương cũng chỉ có hạn, sự vô lý của người này làm hắn không thể chịu nổi, hắn giơ châm đạp ra, mặc dù tên đó không để ý đến ai, nhưng cơ thể lại không khỏe, làm sao chịu nổi đòn này của Trương Dương, bị đạp đến độ đau điếng, ngồi thụp xuống đất.
Trương Dương không dùng nhiều sức, nếu không thì có thể làm cho gã suýt chết, Trương Dương chỉ vào người đàn ông đó rồi nói: “Cút xa đi cho tôi, tôi không có thời gian điên cùng anh đâu.”
Người đàn ông đó ôm lấy bụng, đau đến độ mặt trắng bệch, nghiến răng bò dậy nói: “Anh nói rõ ràng cho tôi, anh và Lương Hiểu Âu rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau?”
Trương Dương hình như đã hiểu ra điều gì đó: “Này, anh là ai?”
Người đàn ông nói: “Tôi là bạn trai của Lương Hiểu Âu!”
Trương Dương lúc này mới nhớ ra Lương Hiểu Âu có một bạn trai tên là Thiệu An Khang, hình như là một phó giáo sư của trường đại học sư phạm Đông Giang, không ngờ lại là loại người như vậy, trong lòng cảm thấy thật sự ngán ngẩm, hắn gật đầu nói: “Tôi và cô ấy có quan hệ gì với nhau, anh nên đi hỏi Lương Hiểu Âu.” Tên này thật là xấu xa, hắn và Lương Hiểu Âu có quan hệ gì, chỉ cần nói rõ với người ta là được rồi, còn cố ý úp mở như vậy, cố ý làm cho Thiệu An Khang khó chịu, Thiệu An Khang là một người ích kỷ, nghe đến câu này, sắc mặt liền xanh lét, chỉ vào Trương Dương nói: “Tôi chưa xong với anh đâu!”
Trương Dương tặng cho gã hai chữ: “Thần kinh!” Hắn chẳng muốn lằng nhằng thêm với loại người như Thiệu An Khang, vẫy một chiếc tắc xi ngồi vào, quay đầu nhìn ra ngoài, Thiệu An Khang vẫn đứng ở đó nghiến răng ken két chửi hắn, Trương đại quan không khỏi bực mình, bạn trai của Lương Hiểu Âu là loại người gì vậy chứ? Còn là giáo sư nữa đấy! Giống cầm thú hơn! Hắn suýt nữa không chịu nổi xuống xe xử lý gã một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, dù gì cũng phải nể mặt Lương Hiểu Âu, nếu nói đúng ra, thì Trương đại quan chẳng có ý gì với Lương Hiểu Âu, nếu như có ý gì thật, thì tên Thiệu An Khang cũng không thể bằng hắn được.
Hà Hâm Nhan gọi điện đến, cô vừa dậy không được bao lâu, giọng vẫn ngái ngủ: “Anh đang làm gì thế?”
Trương Dương nói: “Anh đang đi về.”
Hà Hâm Nhan nói: “Em đã hẹn với Triệu Nhị Văn rồi, buổi chiều đi uống trà, buổi tối còn phải tham gia cuộc họp lớp, có lẽ muộn mới về được.”
Trương Dương nói: “Em cứ đi đi!”
Hà Hâm Nhan nói: “Triệu Nhị Văn không cần chiếc xe Beetle đó đâu, cô ấy đã mang chiếc Alto đi sửa rồi, cũng chẳng có gì lớn.”
Trương Dương nghĩ một lúc, rồi hiểu ngay, Triệu Nhị Văn sợ rằng nhận chiếc Beetle đó về sau đám người của Kỳ Sơn sẽ tìm cô ấy để gây chuyện, Trương Dương nói: “Em nói với cô ấy không sao, có anh ở đây, đám người đó không dám động vào cô ấy.”
Hà Hâm Nhan nói: “Thôi, Triệu Nhị Văn nhát lắm, anh đừng dọa cô ấy nữa.”
“Vậy thì em giữ lại đi.”
Hà Hâm Nhan nói: “Em cứ đi đi lại lại suốt làm gì có thời gian mà lái xe chứ, anh xử lý chiếc xe đó đi, tí nữa em sẽ đưa cho Triệu Nhị Văn 5000 Tệ, nói là người ta đền tiền sửa xe cho cô ấy.”
Trương Dương nghĩ rồi nói: “Cũng được.”
Hà Hâm Nhan nói: “Em để chìa khóa xe lại nhé, anh xem rồi xử lý đi.”
Trương Dương đã nghĩ ra cách xử lý chiếc xe đó rất nhanh, Lương Thành Long chẳng phải nói muốn tặng cho Lâm Thanh Hồng một chiếc Beetle đó sao? Thế thì đưa chiếc này cho gã. Ngay lập tức, hắn gọi điện đến cho Lương Thành Long.
Lương Thành Long nghe nói đến chuyện này, liền đồng ý ngay, nói rằng sẽ đi lấy xe ngay. Khi Trương Dương đến bãi đỗ xe trước cửa nhà, Lương Thành Long đã dẫn cả lái xe đến rồi, Lâm Thanh Hồng cũng ngồi ở trong xe.
Trương Dương đã lâu không gặp mặt Lâm Thanh Hồng rồi, Lâm Thanh Hồng gần đây vì có bầu nên đã mập ra nhiều, bụng rất lớn.
Trương Dương cười nói: “Chị dâu lâu không gặp mập ra nhiều rồi nhỉ, Lương Thành Long gần đây có lẽ cho chị ăn không ít đồ ăn ngon.”
Lâm Thanh Hồng biết tên này chẳng nói được tử tế bao giờ, liền mắng: “Đúng là chẳng bao giờ nói được những câu hay ho.”
Lương Thành Long nói: “Xe đâu?”
Trương Dương nói: “Đúng là người làm ăn có khác, tính toán giỏi quá, anh sợ tôi lái mất à.”
Lương Thành Long cười hà hà nói: “Anh toàn tính toán linh tinh, tôi dẫn Thanh Hồng đi kiểm tra, đúng lúc đó thì anh lại nói đến vấn đề xe, chúng tôi vừa đúng lúc ở gần đó, vì vậy mới đến đây.”
Trương Dương lên lầu lấy chìa khóa xe, dẫn hai người họ đi xem xe, sau khi Lâm Thanh Hồng nhìn thấy xe liền rất thích thú.
Lương Thành Long nói: “Được lắm, chút nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh.”
Trương Dương cũng không khách sáo với gã, gật đầu nói: “Vậy thì cứ thế đi.”
Lương Thành Long nói: “Hình như anh đi taxi đến đây à, không dùng xe sao?”
Trương Dương nói: “Tôi đang bảo mấy ngày này anh để ý xem, thấy có chiếc xe nào rẻ mà dùng được, thì giúp tôi sửa một chút, lái được là được rồi. Đúng rồi, số tiền đó anh không cần chuyển cho tôi nữa, đưa thẳng cho Triệu Thiên Tài, tôi là cán bộ nhà nước, không thể tùy tiện lấy tiền của anh.”
Lương Thành Long khen: “Những người thanh liêm tôi đã gặp không ít, nhưng tôi thật sự lần đầu tiên gặp một người biết cách giả vờ như anh.”
Lâm Thanh Hồng cười đánh gã một phát: “Đừng nói linh tinh nữa, em đã hẹn với bác sỹ rồi đấy, nếu không đi thì muộn mất đấy.”
Hai vợ chồng trực tiếp đưa chiếc BMW cho lái xe, ngồi vào chiếc Beetle, Lương Thành Long kiểm tra một chút những giấy tờ xe, rồi cười nói: “Chị anh sắp sửa sinh rồi, đợi sinh xong rồi sẽ làm tiệc đón cậu nhé.”
Trương Dương nói: “Anh cứ chuẩn bị sinh đi thì hơn!”
Mấy người cùng cười với nhau.
Buổi chiều, Trương Dương đến bãi đỗ xe lấy chiếc xe Satana của Viên Ba về, gửi đến xưởng sửa xe, hắn quen với ông chủ Dư Xuyên.
Khi đến xưởng sửa xe Vạn Lý, thấy trước cửa đang đỗ một chiếc xe GM màu đen, không có biển xe, Trương đại quan nhìn lâu một chút, Trương Dương khá thích những chiếc xe kiểu này, GM cũng rất hay, khi ở Mỹ đối phó với cục điều tra liên bang, tính năng của loại xe này thật sự rất tốt. Có điều xe này quá lớn, lái ra đường quá nổi bật, nếu so sánh, thì Trương Dương vẫn nhớ đến chiếc xe Pika trước đó của hắn.
Chiếc xe Satana vừa lái vào bên trong, một người trẻ tuổi mặc đồng phục đã ra ngoài, gần đây Dư Xuyên vừa xây dựng một hệ thống quản lý SS, chính là tiến hành hiện đại hóa việc quản lý ở xưởng sửa xe này.
Trương Dương đẩy cửa xe, bước xuồng, rồi gọi: “Ông chủ Dư của các anh có ở đây không?”
Người trẻ tuổi cười nói: “Tiên sinh, ông ấy đang ở phòng bên cạnh.”
“Bên cạnh?”
Người trẻ tuổi gật đầu nói: “Chúng tôi đang sửa sang lại phòng triển lãm xe ở bên cạnh, tổng giám đốc Dư đang kiểm tra tình hình sửa sang.”
Trương Dương cười nói: “Ngày càng làm lớn rồi.” Hắn đưa xe cho người trẻ tuổi, rồi tự mình đến phòng triển lãm bên cạnh, thấy Dư Xuyên đang đứng cùng với mấy người nữa, đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở đó, bình luận những chỗ chưa được của việc sửa chữa. Trong đó người đứng cùng với gã Trương Dương cũng quen, đó chính là chủ tịch công ty thương mại ô tô Tiêu Phong Thiên Tân, Trường Mã Lực.
Dư Xuyên vẫn chưa nhìn thấy Trương Dương, Mã Lực đã phát hiện ra hắn trước rồi, vui mừng nói: “Trương lão đệ!”
Dư Xuyên cũng quay đầu lại, nhìn thấy Trương Dương, ngay lập tức ngừng việc nói chuyện, cười hà hà nói: “Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này?” Bình thường gã không qua lại nhiều với Trương Dương, vì vậy không biết chuyện Trương Dương được điều đến Đông Giang làm việc.
Trương Dương nói: “Xe hỏng rồi, nên đưa đến chỗ anh để sửa.”
Dư Xuyên nói: “Đi, chúng ta đi xem thế nào.”
Đến bên cạnh chiếc Satana bị hỏng, Dư Xuyên hỏi tình hình, rồi nói với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, xem ra phải để lại chiếc xe ở đây, hai ngày sau đến lấy, được không?” Trương Dương gật đầu nói: “Chiếc xe này mượn của Viên Ba, anh cố gắng sửa nhé.”
Dư Xuyên cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi đảm bảo khi đưa xe cho anh như lúc mới.”
Trương Dương hỏi đến việc tại sao Mã Lực lại ở Đông Giang, Mã Lực nói: “Phòng triền lãm xe này là của tôi và Dư Xuyên cùng mở với nhau, về sau dùng để kinh doanh những dòng xe cao cấp.” Mã Lực vẫn nhớ đến chiếc xe Pika của Trương Dương, thấy Trương Dương không lái chiếc Pika đến, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Trương lão đệ, chiếc xe Pika của cậu đâu rồi?”
Trương Dương đương nhiên không thể nói sự việc cho gã, cười nói: “Bị ăn cắp mất rồi!”
Mã Lực nói đi nói lại rằng thật đáng tiếc.
Dư Xuyên nhìn thời gian, đã sắp đến năm giờ, gã mời Trương Dương cùng đi Đông Hải ăn cơm. Trương Dương đương nhiên không tiện từ chối, Dư Xuyên lại bảo hắn mời Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng cùng đến ăn, mặc dù đã thông qua Trương Dương để quen mấy người ở Bình Hải này, nhưng địa vị của Dư Xuyên là như vậy, rất khó hợp thành một nhóm với những người này.
Lương Thành Long vì Lâm Thanh Hồng mấy ngày nay có thể sinh bất cứ lúc nào, nên không đến, Đinh Triệu Dũng lại về Xuân Dương để thăm cha mẹ cùng Triệu Tĩnh, vì vậy cũng không đến được.
Khi ăn cơm, Mã Lực nói với Trương Dương, đến bây giờ gã vẫn chưa làm được giấy phép kinh doanh, muốn xem Trương Dương có thể giúp gã được không, Mã Lực nói: “Có phải bỏ bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm.”
Dư Xuyên nói: “Chủ nhiệm Trương, trước đó tôi cũng đã tìm đến mấy người, và cũng tặng tiền tặng quà không ít, nhưng toàn là phí tiền mà thôi, chúng tôi sắp sửa xong Auto xe này rồi, nếu như không làm được giấy phép kinh doanh ô tô, thì chỉ có thể mất tiền thuê nhà hàng tháng rồi.”
Với Trương Dương, việc này không phải là việc lớn gì, hắn ngay lập tức liền đồng ý: “Các anh đừng lo, việc này cứ để tôi lo…” Trương Dương rất chắc chắn, thật ra việc này không cần hắn phải ra mặt, chỉ cần nói với Lương Thành Long một tiếng, gã nói với bộ phận liên quan là có thể làm được việc này.
Dư Xuyên và Mã Lực thấy Trương Dương đồng ý đều cảm thấy rất vui.
Dư Xuyên rót cho Trương Dương một cốc rượu rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, sau khi việc này làm xong, tôi nhất định sẽ hậu tạ!”
Trương Dương cười nói: “Đều là bạn nhau cả, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, giờ đây tôi đã được điều đến Đông Giang làm việc rồi, chúng ta còn nhiều cơ hội để gặp nhau.”