Số lần đọc/download: 1052 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:46:24 +0700
Chương 1010: Thịnh Thế Lan San Kết Hôn (50)
H
àn Thành Trì không có chút sốt ruột nào, kiên nhẫn gật đầu.
Cố Ân Ân quay đầu, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, xe qua xe lại, thật lâu sau cô mới quay đầu, cuối cùng cũng hỏi được: "Thành Trì, khi anh biết mẹ em bắt cóc em cùng Cố Lan San, anh đã sớm nghĩ sẽ cứu một trong hai người, lúc ấy trong lòng anh, có do dự một hồi hay không, có muốn cứu em trước?"
Hàn Thành Trì không hé răng.
Vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.
Trên mặt Cố Ân Ân vẫn treo lên tươi cười như nãy, vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn qua còn có chút yếu ớt, giọng điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, vô cung điềm đạm: "Thành Trì, anh nói cho em biết, sau khi em hỏi anh chuyện này, em sẽ nói cho anh biết, câu trả lời của em về đề nghị của anh khi ở trong bệnh viện ngày đó."
Hàn Thành Trì vẫn không hé răng.
Trong nhà ăn yên tĩnh thật quỷ dị.
Dáng vẻ Cố Ân Ân dường như rất quyết tâm, cố gắng giữ vững bình tĩnh chờ câu trả lời của Hàn Thành Trì.
Ban đầu vẻ mặt Hàn Thành Trì vẫn vô cùng bình tĩnh, đến sau cùng, anh mới khe khẽ chớp lông mi, ngẩng đầu, nhìn Cố Ân Ân, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu bình thường trả lại hai chữ: "Không có."
Không có.
Cố Ân Ân bắt anh trả lời thành thật, anh liền thật sự trả lời thành thật rồi.
Đáp án, chỉ có hai chữ, không có.
Lúc anh biết bà Cố bắt cóc hai người Cố Ân Ân cùng Cố Lan San, anh nghĩ muốn báo thù, anh cũng muốn bảo vệ Cố Lan San, cho nên lúc đó anh không chút do dự liền lựa chọn bỏ qua Cố Ân Ân.
Thực ra đáp án này, đã ở trong dự kiến của Cố Ân Ân rồi, nhưng nói ra lại ngoài dự đoán.
Khi cô nghe đến hai chữ "Không có" này, rốt cuộc cũng không cười nổi, vẻ mặt của cô trở nên đau thương, cánh môi bắt đầu khẽ run rẩy, cảm xúc có vẻ như lại bắt đầu dao động rồi.
Cô cho rằng, trong nháy mắt do dự đó, Hàn Thành Trì sẽ do dự cứu cô.
Nhưng mà, thật không ngờ, sự thật lại thực sự làm cô chịu không nổi như vậy.
Thực ra cô đã sớm đoán được đáp án có lẽ là như vậy, nhưng cô lại cứ muốn tự rước lấy nhục mà hỏi một câu.
Cơ hội để lừa dối bản thân cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Cố Ân Ân giơ tay lên, che lại gương mặt của mình, lâu sau, cô mới ép nước mắt sắp sửa chảy ra vào trong. Cô hít một hơi thậ sâu, sau mới buông tay xuống, tiếp tục tươi cười hỏi: "Thành Trì, có phải anh yêu Cố Lan San rồi không?"
Vấn đề này, làm cho Hàn Thành Trì đang ngồi cũng cứng lại.
Nước mắt Cố Ân Ân thế nhưng lại không khống chế được mà chảy từng giọt, cô rút khăn tay ra, lau đi nước mắt trên mặt nói: "Thành Trì, anh đã yêu Cố Lan San rồi."
Hai lần nói này, ý tứ giống như, chỉ là giọng điệu khác nhau thôi.
Ánh mắt Hàn Thành Trì trở nên có chút sâu xa, một lúc lâu sau, anh mới đưa tay lên, nhẹ nhàng day mi tâm (*), sau đó cúi đầu, cầm thìa khuấy cà phê lên, mở miệng: "Ân Ân, anh không yêu cô ấy."
(*) mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày.
"Thành Trì, anh yêu cô ấy, chỉ là anh đang lừa dối bản thân thôi." Nước mắt Cố Ân Ân chảy xuống, nếu như không yêu, làm sao có thể trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà không chút do dự cứu duy nhất cô ấy?
"Thành Trì, rốt cuộc anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì đây?"
Hàn Thành Trì chớp mắt hai lần, ánh mắt của anh trở nên có chút ấm áp: "Ân Ân, anh xác thực không thích cô ấy, cô ấy yêu Nhị Thập, nhưng anh không thể làm tổn thương cô ấy."
"Trên cái thế giới này, người nào anh cũng có thể làm tổn thương, nhưng chỉ riêng cô ấy thì anh sẽ không bao giờ tổn thương cả."