It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1006 : Bế Công Chúa Bước Trên Thảm Đỏ
hóm dịch: Huntercd
Bởi vì có Thái bộ trưởng là nhân vật cao cấp của chính phủ ở đây, đám phóng viên tuy rất hoan nghênh đoàn đại biểu đến từ Thụy Điển, nhưng trong lòng họ vẫn có cái gì đó e ngại, sợ làm vị quan cao cấp trong chính phủ này mất lòng.
Bọn họ không thể nào ùa ra chụp ảnh, phỏng vấn như ong vỡ tổ như khi đi phỏng vấn các minh tinh màn bạc, cũng không thể nào huýt sáo, vỗ tay chào mừng một cách vô tổ chức. Các tay phóng viên bây giờ cũng phải tỏ ra vô cùng từ tốn và lịch sự, cái chính là cũng muốn giữ thể diện cho đất nước nữa.
Vì nói cho cùng, bọn họ khi đối diện với khách nước ngoài, thì khi làm gì, nói gì cũng phải có chừng mực. Không thể để mất mặt cho cả nước được.
Đây là một hành động có vẻ bộc phát một cách tự nhiên, tự khống chế bản thân không được phép đi quá đà.
Vì thế mà khi tiếng thét của Garbo vang lên như một con thú bị thương đã làm kinh động tất cả đám phóng viên ở đây.
Tất cả mọi người trong đoàn đại biểu Thụy Điển đều dừng chân lại.
Còn đám phóng viên thì ngừng thôi chụp ảnh, mà mắt chữ o mồm chữ a, ngơ ngác nhìn nhau với một vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Đến cả đám người của Thái Công Dân cũng đột nhiên cảm thấy giật mình vì hành động rất bất ngờ này của công chúa Thụy Điển.
Còn đám công an, cảnh vệ cũng như vệ sĩ được bố trí xung quanh sân bay thì cũng lập tức phản ứng nhanh nhẹn, khép chặt vòng vây xung quanh lại, để tìm ra nguyên nhân của tiếng hét kinh dị kia.
Hiện trường bỗng chốc trở nên yên ắng vô cùng, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Ít nhất thì cũng chỉ có số ít người trong những người ở đây biết được nguyên nhân chuyện này.
Khi nghe thấy tiếng gào thét tức giận của công chúa Garbo, thì Lodra lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường cho bõ tức.
Chết rồi, đi đời hết cả lũ rồi, công chúa đã làm mất thể diện của cả vương thất Thụy Điển mất rồi.
Bởi vì công chúa Garbo được vương thất Thụy Điển bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, người ngoài chỉ biết tới nàng đã mắc phải căn bệnh quái dị, chứ không hề biết nàng không biết nói, không hiểu cái gì, như một tờ giấy trắng. Dĩ nhiên, họ càng không biết rằng nàng chỉ biết gào thét chỉ một chữ ‘Tần’ mà thôi.
Lần này là vì một số lý do chính trị, mà Garbo đã lần đầu tiên xuất hiện trước giới truyền thông. Nhưng chẳng ai ngờ tới nàng lại có hành động hoang dã như vậy trước đám truyền thông của Trung Quốc như thế.
Phải làm thế nào đây?
Nếu như tin tức này mà bị lan truyền ra ngoài, thì chắc chắn vinh dự của vương thất Thụy Điển sẽ bị vứt vào sọt rác.
Nếu như Garbo không phải là công chúa, thì có lẽ Lodra đã cầm cái giẻ rách mà nhét nó vào miệng nàng từ lâu rồi.
Nhưng đáng tiếc điều này hoàn toàn là hoang tưởng và không bao giờ xảy ra. Garbo là một nàng công chúa, nếu như Lodra dám làm vậy, thì đừng nói là sau khi quay lại Thụy Điển sẽ bị trừng phạt, mà ngay lập tức sẽ bị đám vệ sĩ của Garbo cho lên thớt luôn.
Không thể bịt miệng nàng lại, nói thì nàng không hiểu, làm thế nào đây?
Những người khác cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Lodra không dám bịt miệng Garbo, thì lẽ nào đám người phiên dịch và vệ sĩ lại dám làm sao?
“Thưa bà Lodra, bây giờ …” Ryan lo lắng nhìn Lodra nói.
“Mau đưa công chúa rời khỏi đây, viện sĩ Sylva ở đây tiếp đãi đám phóng viên và quan viên Trung Quốc.” Lodra đã đưa ra quyết định sai lầm lần thứ hai trong ngày.
Nghe theo lời của Lodra, Ryan và mấy người phiên dịch lập tức đưa Garbo rời khỏi hiện trường.
Nhưng bọn họ đã quên mất không quan tâm tới tâm trạng của Garbo lúc này.
Garbo gào thét như vậy đó là bởi vì nàng đang tức giận, nàng tới đây để tìm Tần của nàng, nàng đã trông thấy hắn. Nhưng đám người này lại muốn đưa nàng đi khỏi đây, làm cho nàng cảm thấy vô cùng ức chế.
Bây giờ bọn họ sẽ tách nàng ra khỏi Tần của nàng, nàng làm sao để bọn họ làm như vậy với mình được?
“Hu hu ……………..”
Tiếng kêu quái dị của nàng vang lên to hơn, nàng quỳ luôn xuống không muốn rời khỏi đây một chút nào cả.
“Meo ………….meo ………….” Con mèo đen đi lượn xung quanh Garbo, vì nó thực sự cảm nhận được sự bất lực, tức giận của chủ nó, nhưng nó lại không làm gì nổi cho nàng cả.
“Sao vậy? Ai đang kêu lên vậy?”
“Hình như là công chúa Thụy Điển. Anh xem cô ấy quỳ xuống đất rồi kìa.”
“Ha ha ha, một cô bé còn chưa trưởng thành. Trông xinh quá, chỉ muốn bẹo vào má của cô ấy một cái thôi, yêu quá.”
“Lạ thật đấy, sao lông mày của cô ấy lại trắng như vậy nhỉ? Lẽ nào bệnh tình của cô ấy vẫn chưa khỏi sao?”
………………….
“Để cháu tới đó xem sao.” Tần Lạc quay sang Thái Công Dân nói.
Vừa nghe tiếng khóc hu hu của Garbo, hắn đã thấy thương xót nàng vô cùng.
Bởi vì khi còn ở Thụy Điển, Garbo đã dùng tiếng khóc, tiếng gào này để bảo vệ hắn trước mặt mẫu hậu của mình.
Hắn chẳng thấy tiếng kêu của nàng có chút gì ghê rợn, mà chỉ cảm thấy thương nhớ cô gái đáng yêu này. Garbo không thể diễn đạt sự đau buồn, tủi nhục của mình bằng tiếng nói, do vậy nàng mới kêu lên như thế.
Cái chính là những người ở đây đều không hiểu nàng mà thôi.
“Đi đi.” Thái Công Dân cũng đã nhận ra được tiếng hét là do công chúa Garbo phát ra, và ông nghĩ chắc chắn là có uẩn khúc gì ở bên trong.
Một nỗi đau đang xé rách tim gan của Tần Lạc, hắn nhanh chân đi tới chỗ của Garbo.
Khi vừa mới tới đây hắn cảm thấy thân hình của mình nặng trĩu. Nhưng bây giờ, để cho hắn bế Garbo đi cả đoạn đường dài hàng cây số cũng chẳng có vấn đề gì.
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần cũng sảng khoái, mà tinh thần sảng khoái rồi thì bệnh tật cũng chẳng là cái thá gì cả.
“Ryan.” Tần Lạc hét lên, hắn khi còn ở Thụy Điển thì đã quen với Ryan rồi, có lẽ Phillip cũng đã suy nghĩ tới điểm này nên đã để Ryan tới đây cùng với Garbo cũng nên.
“Tần Lạc tiên sinh.” Ryan là một người Bắc Âu điển hình, ông cao lớn vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, trông rất đàn ông.
Dĩ nhiên Tần Lạc đứng trước mặt ông ta cũng không hề cảm thấy bị lép vế hay mất tự tin. Vì hắn tin vào sự hấp dẫn ngoại hình vốn có của hắn.
“Để Garbo đó. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Tần Lạc nói.
“Được.” Ryan phất tay ra hiệu mọi người thả Garbo ra.
Lodra đang định lên tiếng ngăn cản, thì bà đã bị viện trưởng Sylva kéo lại.
“Thưa bà Lodra, đây là sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này đó.” Viện trưởng Sylva nói. Khi còn ở Thụy Điển, ông đã biết chuyện Tần Lạc làm ở Thụy Điển, và có ảnh hưởng rất lớn lên vương thất ở đây.
Mấy tên vệ sĩ đứng vây quanh Garbo lúc này cũng đã đứng tản ra hai bên, Tần Lạc nhìn vào hai con mèo đang nằn cuộn tròn trên nền đất. Garbo như một con mèo sữa trắng, bên cạnh nàng là con mèo đen mà nàng mang theo bên mình. Cả hai đều trông rất đáng thương và tội nghiệp.
“Garbo.” Tần Lạc cảm giác như trái tim của hắn bị tan chảy ra.
Garbo ngước mặt nhìn lên, Tần Lạc đúng là đứng trước mặt nàng.
“Tần ….” Garbo không hề đứng lên, nàng vẫn cuộn tròn dưới đất, giống như một con mèo đáng thương ôm chặt lấy chân của hắn.
“Chết rồi, hỏng bét rồi.” Lodra nhìn thấy cảnh tượng này mà chỉ biết lẩm bẩm trong mồm, bà định chạy tới ngăn cản thì lại bị viện trưởng Sylva kéo lại, ông kéo hẳn bà ta tới chỗ quan viên của Trung Quốc.
Nhìn thấy cảnh tượng này đám phóng viên tuy không thét lên kinh hãi, nhưng trên mặt họ đều thể hiện sự bất ngờ, không tin nổi vào mắt của mình.
Người đàn ông này. Rút cục là có quan hệ gì với công chúa Thụy Điển thế?
Nàng sao lại giống như một con vật nhỏ ôm lấy chân của người đàn ông này chứ?
Lẽ nào nàng không biết với thân phận cao quý của nàng, nàng lại làm vậy là thất lễ hay sao?
Cuối cùng với bản năng nghề nghiệp của một phóng viên, tất cả đám phóng viên ở đây đều đưa ống ngắm lướt về phía hai người Tần Lạc và Garbo.
Tách tách tách tách………..
“Garbo.” Tần Lạc quỳ người xuống, nhẹ nhàng vuốt lấy vành mũ của nàng. Hắn rất muốn vuốt mái tóc của nàng, nhưng hiện giờ nàng đang đội mũ, nên hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Tần …. Tần ….” Garbo kêu lên, nàng áp mặt vào người hắn chà lên chà xuống, như một con mèo vậy.
“Garbo, chúng ta đứng lên nói chuyện có được không?”
“Tần …………Tần …Tần…Tần.”
“Quỳ ở dưới đất dễ bị cảm lạnh đấy …..Nào để anh đỡ em đứng dậy.”
“Tần ….Tần ….Tần.”
Tần Lạc đưa mắt ra nhìn bốn hướng, thì thấy tất cả các ống kính đang ngắm chuẩn vào hai người.
Hắn cũng chẳng quan tâm tới nhiều thứ khác nữa.
Bất luận người ta có gào thét kinh ngạc như thế nào, hắn cúi xuống bế bổng Garbo lên.
Muốn viết thế nào thì kệ các người, dù sao thì tôi cũng làm như thế này.
“Tần …..” Garbo vui mừng ôm lấy cổ của Tần Lạc, dụi vào ngực của hắn với niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Con mèo trắng đã được người khác bế đi, con mèo đen ở dưới đất chỉ biết kêu meo meo.
Cuối cùng thấy chẳng có ai để ý tới nó, con mèo liền nhảy phóc lên trên vai của Tần Lạc không hề do dự.
Thế là cuối cùng mọi người đã thấy sự tồn tại của con mèo đen này, nó cũng hiên ngang đứng trước máy ảnh mà thể hiện mình, đầu nó ngẩng cao lên, cứ như là một vị lãnh đạo cao cấp vừa mới xuất hiện vậy.
“Viện trưởng Sylva, bà Lodra. Xin chào, hoan nghênh nhị vị đến với Trung Quốc, hy vọng nơi đây sẽ để lại nhiều ấn tượng đẹp cho hai vị.” Thái Công Dân đem theo đám quan viên của mình tới bắt tay chào mừng Sylva cùng với Lodra.
“Trung Quốc là một nơi mà tôi luôn mơ ước được tới ghé thăm. Cuối cùng tôi cũng đã đến được đây. Tôi rất lấy làm vinh hạnh.” Sylva sau khi nghe phiên dịch xong, liền đáp lại một cách vô cùng lịch thiệp.
“Xin cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của các ngài. Tôi tin rằng chuyến viếng thăm Trung Quốc lần này sẽ để lại cho chúng tôi những ký ức tuyệt vời nhất.” Lodra tươi cười rạng rỡ nói, mặc dù trong thâm tâm bà đang chán nản và khổ sở vô cùng.
Bà đúng là đã có một kỷ niệm rất sâu sắc khi tới đây rồi, và nó chẳng có gì là đẹp đẽ cả.
Ai mà có thể ngờ được một công chúa Thụy Điển lại để cho một thằng Trung Quốc nó bế đi trên chiếc thảm tiếp đón màu đỏ như thế này cơ chứ?
Duy Linh
-- o --
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài