Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 968: Cùng Xe Với Thủ Tướng.
M
ột tuần sau, chuyến thăm Bắc u của phó thủ tướng Dương đã đạt được thành công lớn, có thể nói là tìm được thành tích vượt qua dự đoán ban đầu. Chuyến bay về nước của đoàn phó thủ tướng Dương, thư ký trưởng n Lâm văn phòng chính phủ tự mình ra sân bay tiếp đón.
Ngoài n Lâm, trong sân bay còn có rất nhiều phóng viên, tình cảnh nhiệt liệt ngoài sức tưởng tượng. Phó thủ tướng Dương bắt tay với thư ký trưởng n Lâm, sau đó lão phất tay với mọi người, nhìn qua có vẻ rất hào hứng.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu, hôm nay phó thủ tướng Dương được chú ý cao độ như vậy cũng không đơn giản chỉ là thăm bốn nước Bắc u lấy được thành công lớn. Quan trọng là Trương Thanh Vân biết rõ, phó thủ tướng Dương ra nước ngoài lần này là chuyến đi cuối cùng trong thân phận lãnh đạo quốc gia.
Nhiệm kỳ lần này sợ rằng ban ngành chính phủ sẽ phải điều chỉnh, phó thủ tướng Dương về hưu là kết cục đã định trước, tình cảnh nhiệt liệt hôm nay rất có thể liên quan trực tiếp đến vấn đề này.
Phó thủ tướng Dương cũng không phát sinh bất kỳ lời phát biểu nào với truyền thông, đoàn xe nghênh đón đã ra đến tận sân bay, nhân viên công tác mời tất cả nhân viên đoàn lên xe. Trương Thanh Vân có xe của bộ thương mại ra đón, người ra đón Trương Thanh Vân chính là chủ nhiệm văn phòng bộ thương mại Lâm Túc.
Lâm Túc bắt tay Trương Thanh Vân nói:
- Hoan nghênh Bộ trưởng Trương chiến thắng quay về, bộ trưởng Ngụy đã sang Nam Mỹ, nhưng hôm qua anh ấy còn dặn dò tôi, để chúng tôi phải tổ chức lễ chúc mừng. Tôi đã sắp xếp xong tất cả, hôm nay phó phòng Điền, phó phòng Đan đều ồn ào phải uống rượu mừng công, mọi người đã sớm không chờ đợi được nữa.
Lâm Túc là một người mập mạp, hơn bốn mươi, giọng điệu Bắc Kinh, có tính cách sôi nổi của người thủ đô. Người này rất biết cách ăn nói, luôn làm đối phương thấy được thành ý của mình, cũng xem như một cao thủ tiếp đón.
Lần này bộ thương mại có không ít người theo Trương Thanh Vân ra nước ngoài, ai nghe thấy những lời vừa rồi của Lâm Túc cũng đều rất vui sướng. Cục trưởng Vương Châu cục Châu u nói:
- Này anh Lâm, ngày hôm nay tôi thấy chức vụ chủ nhiệm của anh đúng là làm hết chức trách, nhưng tôi cũng nói trước, Bộ trưởng Trương tự xưng là ngàn ly không say, tối nay anh phải nghĩ biện pháp để bộ trưởng tận hứng mới được.
Lâm Túc cười nói:
- Điều này không cần anh nói, mọi người uống rượu mừng tất nhiên phải tận hứng, nhiều người như vậy cùng uống với bộ trưởng Trương, tôi tin nhất định sẽ làm cho bộ trưởng được tận hứng, có phải không bộ trưởng Trương?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Được rồi, anh Lâm, anh Vương, các anh không cần tính toán vấn đề này, buổi tối uống rượu cũng không nên quá.
Người của bộ thương mại ra nước ngoài tương đối nhiều, mọi người cùng ngồi với nhau tất nhiên bầu không khí sẽ càng nhiệt liệt, anh một câu tôi một câu, trò truyện phóng khoáng. Đoàn xe phía trước không nhúc nhích thì xe của bộ thương mại cũng không tiến lên, mọi người chỉ biết ngồi trong xe nói lời vui đùa.
Trương Thanh Vân rất hưởng thụ loại cảm giác này, hắn rất buông lỏng. Lần này đạt được thành công trong chuyến thăm các nước Bắc u, tiêu chí của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào bộ thương mại, có thể nói chuyến đi cho hắn những thu hoạch rất lớn, cảm thấy tầm mắt thoáng lên rất nhiều.
Những đồng sự khác ở bộ thương mại cũng rất hào hứng, lần này thành công rực rỡ, tất nhiên sẽ có ý nghĩa là những chuẩn bị tỉ mỉ của mọi người không uổng phí. Đặc biệt là quan hệ Trung u được cải thiện, điều này làm cho mọi người rất phấn chấn, đây là một cơ sở tốt cho công tác của bộ thương mại sau này.
Đối với Trương Thanh Vân thì lần này đi theo phó thủ tướng Dương ra nước ngoài đã biểu hiện ảnh hưởng lớn ở thủ đô, thân phận của hắn đã không còn như trước, cán bộ thê đội đi đến nơi nào cũng được chú ý trọng điểm.
Trước khi Trương Thanh Vân và phó thủ tướng Dương sang Bắc u thì rất nhiều người cảm thấy không tốt, ai cũng cho rằng hắn thiếu kinh nghiệm, chưa quên nghiệp vụ, sợ rằng chuyến thăm lần này khó thể viên mãn. Nhưng kết quả đã làm cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, thực tế hành động của Trương Thanh Vân đã chứng tỏ cương vị đúng đắn, biểu hiện vượt xa dự đoán của mọi người.
Những điều này đều được cán bộ trong bộ thương mại cảm nhận được, đám người Vương Châu thì không cần phải nói. Lần này thăm Bắc u tất cả đều đi theo Trương Thanh Vân, được chứng kiến hành vi của lãnh đạo, đồng thời cũng hoàn toàn tin phục.
Bộ trưởng Pekkarinen của Phần Lan là một nhân vật cực kỳ khó đối phó, trước khi đàm phán thì Vương Châu đã sợ cáo già này làm ra thiêu thân. Sự thật đã chứng minh lo lắng của hắn là rất đúng, Pekkarinen không bỏ qua cơ hội, lúc đó Vương Châu thiếu chút nữa đã sinh ra cảm giác tan vỡ.
Vương Châu nghĩ về vài ngày ở Phần Lan mà vẫn còn sợ hãi, Trương Thanh Vân quá lớn gan, cũng quá quyết đoán. Chưa nói đến một Pekkarinen ra vẻ quá mức, nhưng Trương Thanh Vân còn ác hơn, trực tiếp cắt đứt đàm phán, phải biết rằng làm ra quyết định như vậy là không dễ dàng gì.
Phần Lan là điểm đến đầu tiên, ý nghĩa viếng thăm cũng không dừng lại ở Phần Lan, nếu hai bên tan vỡ đàm phán, ảnh hưởng tiêu cực là khó thể đo đếm được. Quan hệ ngoại giao thật ra cũng như những quân bài domino, nếu một chỗ xảy ra vấn đề thì lập tức sinh ra phản ứng dây chuyền. Nếu chuyến thăm Phần Lan không thành công, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ thương mại với Châu u, thậm chí còn ảnh hưởng đến thương mại Trung Mỹ. Dưới tình huống liên kết dây chuyền như vậy, Trương Thanh Vân lại đưa ra quyết đoán trong chuyến đi ra nước ngoài đầu tiên của mình, Vương Châu cũng coi như biết được sự lợi hại của lãnh đạo.
Vương Châu cám ơn trời đất vì kết quả viên mãn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Pekkarinen thì sảng khoái đến mức khó dùng lời miêu tả. Đây không phải là lần đầu tiên Vương Châu có liên hệ với Pekkarinen, cáo già này rất khôn khéo, trước nay luôn lấy mất tiện nghi của người khác, trước nay chưa từng tính sai.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã cho Pekkarinen thế nào mới là thật sự lợi hại, Trương Thanh Vân đã hoàn toàn cho Pekkarinen một bài học. Vương Châu còn nhớ Pekkarinen tặng Trương Thanh Vân một bức tranh làm lễ vật tư nhân, có thể thấy sự tôn trọng của Pekkarinen với những biểu hiện của Trương Thanh Vân.
Ngoài Vương Châu thì những nhân viên bộ thương mại theo đoàn lần này cũng có những đánh giá rất tốt về Trương Thanh Vân, nếu không sẽ chẳng có bầu không khí như lúc này. Bộ thương mại bày tiệc mừng công cũng không dễ dàng, mọi người có tiếng vọng rất tích cực, điều này cũng cho thấy lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân trong bộ môn ngày càng tăng.
Mọi người trong xe cười cười nói nói, đột nhiên tất cả mọi người an tĩnh trở lại, Trương Thanh Vân nghe thấy Vương Châu ở bên cạnh nhắc nhở:
- Bộ trưởng Trương...
Trương Thanh Vân quay đầu mới nhìn thấy một người đứng bên ngoài cửa xe, một người đàn ông mặc tây phuc xanh đen, cà vạt lam nhạt, chỉ cần liếc mắt là biết đây là nhân viên công tác ở bên cạnh phó thủ tướng Dương.
Đối phương tất nhiên biết Trương Thanh Vân, hắn thấy Trương Thanh Vân thì tiến lên khẽ nói:
- Bộ trưởng Trương, thủ tướng Dương đưa chỉ thị, yêu cầu anh cùng lên xe quay về.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn đứng lên, thư ký Điền Lãng Hồng ở bên cạnh cũng vội vàng đưa cặp tài liệu cho lãnh đạo. Nhân viên công tác đi phía trước, Trương Thanh Vân theo sau đi về phía xe của phó thủ tướng Dương.
Lúc này bên ngoài có rất nhiều phóng viên, ánh đèn loang loáng, không thể nghi ngờ, tin tức Trương Thanh Vân ngồi cùng xe với phó thủ tướng Dương sẽ được truyền đi nhanh chóng. Tuy đây không phải tin tức gì quá lố, nhưng Trương Thanh Vân sẽ càng được chú ý.
Phó thủ tướng Dương ngồi trên một chiếc xe rất hào hoa, Trương Thanh Vân được sắp xếp ngồi cùng hàng với thủ tướng. Sau khi hắn lên xe thì đoàn xe chậm rãi di chuyển, điều này làm người ta sinh ra ảo giác, giông như đoàn xe dừng lại lâu như vậy cũng vì chờ Trương Thanh Vân.
Lúc này Trương Thanh Vân ngồi bên cạnh phó thủ tướng Dương nhng không có quá nhiều tâm tư, cũng có chút kích động. Dù trước đó vài ngày hắn căn bản cùng đi theo phó thủ tướng Dương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người đối mặt.
Phó thủ tướng Dương đã gần bảy mươi nhưng trạng thái tinh thần có vẻ rất tốt, ánh mắt có thần giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Trương Thanh Vân biết rõ, nếu so với Tần Vệ Quốc thì phó thủ tướng Dương mới thật sự là quan lớn của phái Hoa Đông, nhưng đối với một Tần Vệ Quốc cố chấp quật cường thì phó thủ tướng Dương đối mặt với sự tan vỡ của phái Hoa Đông với tâm tình ảm đạm hơn. Tất nhiên đây cũng là cảm giác của Trương Thanh Vân, với cấp bậc lãnh đạo của phó thủ tướng Dương thì hắn nhìn không thấu.
Đáng lý Trương Thanh Vân ngồi cùng xe với phó thủ tướng Dương, như vậy nhất định phải có gì đó để nói. Nhưng phó thủ tướng Dương lên xe thì nhắm mắt dưỡng thần, Trương Thanh Vân vẫn tập trung cao độ, nhưng một lúc lâu sau lãnh đạo cũng không nói lời nào.
Cuối cùng xe cũng đến Trung Nam Hải, phó thủ tướng Dương được thư ký ngồi phía trước nhắc nhở mới kịp bừng tỉnh. Lão ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, hai hàng chân mày vo thành một khối mà không nói gì.
Vài giây sau phó thủ tướng Dương mới quay sang nói với Trương Thanh Vân:
- Lần này cậu biểu hiện không tệ, hy vọng sau này tiếp tục cố gắng.
- Cám ơn thủ tướng Dương, tôi nhất định sẽ không phụ lòng lãnh đạo.
Trương Thanh Vân chăm chú nói, phó thủ tướng Dương cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Mục đích của tôi đã đến, cậu còn chưa đến, tôi xuống xe trước, sẽ cho lái xe đưa cậu đi.
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, đây chính là xe chuyên dụng của lãnh đạo quốc gia, hắn vội nói:
- Thủ tướng Dương, tôi đã có xe của bộ đến đón, không cần...
Phó thủ tướng Dương khoát tay, khóe miệng lộ ra nụ cười, lão nói:
- Chút lòng dạ hẹp hòi của cậu không lừa được tôi.
Khi phó thủ tướng Dương nói chuyện thì xe cũng đã vào Trung Nam Hải, thủ tướng nói Trương Thanh Vân không cần xuống xe, lúc này cửa xe mở ra và lão bước xuống. Những nhân viên công tác khác cũng đi xuống.
Xe cũng không dừng lại quá lâu, lái xe chạy ra khỏi khu Trung Nam Hải, sau đó phóng về khu hành chính bộ thương mại...
Từ đầu đến cuối phó thủ tướng Dương không nói với Trương Thanh Vân bất kỳ câu nói nào liên quan đến công tác, dù Trương Thanh Vân gặp nhiều biết rộng nhưng cũng không thể nhìn thấu hành động của thủ tướng. Chẳng lẽ thủ tướng muốn nói với mình nhưng vì quá mệt mỏi mà ngủ vùi, cuối cùng không nói được gì sao?
Nếu là như vậy thì phó thủ tướng Dương muón nói điều gì? Trương Thanh Vân châm chước nửa ngày cũng không tìm ra trọng điểm, vì vậy đành bỏ qua