Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bế tắc vì không kiếm được tiền
D
o túng thiếu quá, tôi không còn cách nào khác đã dẹp bỏ sĩ diện đi vay tiền mẹ chồng cũ. Tôi rất nhục nhã vì từ lâu đã cắt đứt liên lạc nhưng không còn ai có thể vay tiền.
Tôi 26 tuổi, đáng lẽ ra có thể tích cóp cho mình một số tiền và công việc ổn định. Nhưng thực sự giờ tôi vẫn phải sống dựa vào sự giúp đỡ của mẹ và anh trai. Tôi học hành không giỏi, sau khi thi rớt vào đại học tôi quyết định đi làm mà không cố gắng ôn tập để thi đại học lần 2. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là "học vấn không quan trọng, giờ chỉ muốn kiếm tiền", nhưng đó lại là điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời mình.
Tôi luôn ước nếu thời gian quay trở lại nhất định sẽ cố gắng đi học để có một tấm bằng làm hành trang. Rồi tôi làm công việc hành chính tại một số công ty. Thú thật lúc đó tôi nông cạn lắm, có việc làm ổn định mà không nắm giữ, đứng núi này trông núi nọ, lĩnh lương bao nhiêu là tiêu hết, thậm chí đi du lịch nước ngoài.
Thời gian đi làm mấy năm nhưng tôi cũng thất nghiệp 2-3 lần do tính nông cạn. Năm 24 tuổi tôi lập gia đình, cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, chúng tôi ly hôn, giờ tôi một mình nuôi dưỡng con trai. Do thất nghiệp và không có tiền bạc gì nên gia đình chồng khinh thường, chúng tôi thường mâu thuẫn do học vấn và hoàn cảnh cách biệt nhau. Tôi cũng muốn xin đi làm lắm nhưng phải chăm sóc con nhỏ do gia đình quá neo người, tất cả công việc chăm sóc em bé đều do tôi đảm nhận. Vì vậy tôi không còn cách nào khác là đành phải "chai mặt" sống trong sự khinh rẻ của gia đình chồng.
Ba tôi đã qua đời, mẹ đang định cư ở nước ngoài, anh trai ở nhà vợ, mẹ con tôi được mẹ cho sống trong căn nhà 3 tầng lầu và đầy đủ tiện nghi. Mọi người nhìn vào tưởng tôi sung sướng lắm, tiền bạc rủng rỉnh, có xe tay ga để chạy, nhưng thực sự mọi người sẽ không tin tôi không có một đồng xu dính túi. Tất cả chi phí sinh hoạt và vật dụng cho con tôi sử dụng đều do họ chu cấp, tiền tháng mẹ tôi cho đều hết vì phải mua sữa, tã cho con trai và thức ăn, đồ dùng trong nhà.
Tôi nhiều khi thiếu tiền nhưng không bao giờ dám xin thêm mẹ và anh trai. Khi em bé được 15 tháng tôi có xin làm trợ lý tổ chức sự kiện ở một công ty nhưng lại bị thất nghiệp do kiến thức về kinh tế hạn chế, không đáp ứng được yêu cầu công việc. Thời gian này tôi có đi xin việc nhưng chưa công ty nào gọi. Mẹ và anh cứ nghĩ tôi có đi làm mà không biết tôi thất nghiệp.
Công việc của anh trai cũng khó khăn, ít khách hàng, mẹ sống ở Mỹ nhưng đi làm công nhân cực khổ, mẹ tôi vẫn thường nói đó là "đồng tiền xương máu", tôi không thể nào nói với họ mình thất nghiệp và mẹ sẽ phải cho tôi thêm tiền. Mẹ kiếm tiền cực khổ, thường phải làm tăng ca, đau nhức chân tay, có khi gặp sự cố nguy hiểm đến tính mạng, nghĩ đến mẹ tôi xót xa và trách mình nhiều lắm.
26 tuổi tôi chưa làm bất cứ điều gì cho mẹ vui, chưa từng làm gì khiến gia đình tự hào, chưa đưa mẹ được đồng nào, chưa từng nấu cho mẹ bữa cơm, giờ tôi không thể làm mẹ buồn hơn được nữa, luôn nói rằng mình ổn, có tiền tiêu xài để mẹ yên tâm. Tháng 8 này mẹ về Việt Nam thăm cháu, tôi rất muốn biếu tiền cho mẹ tiêu xài nhưng không biết mình có nổi một triệu để đưa mẹ không.
Có một chuyện tôi giấu mẹ và anh trai, do túng thiếu quá nên không còn cách nào khác, tôi dẹp bỏ sĩ diện vay tiền mẹ chồng. Tôi rất nhục nhã vì từ lâu đã cắt đứt liên lạc nhưng không còn ai có thể vay tiền. Tôi biết mẹ chồng chẳng bao giờ hối thúc tôi trả, có thể từ từ xoay sở, nhưng nhiều khi bế tắc quá chỉ muốn chết. Nghĩ đến mẹ và con, tôi phải cố gắng vượt qua khó khăn.
Tôi viết tâm sự này để nhận được sự đồng cảm của mọi người, hy vọng ai quan tâm có thể cho tôi xin địa chỉ mail để tâm sự, làm bạn. Tôi không có nhiều bạn vì không học đại học, cũng không có nhiều người thân, đành gửi tâm sự của mình lên đây. Hy vọng cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp hơn. Cảm ơn mọi người.
Thủy