Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 768-2: Lỏa Quan (2)
T
riệu Quốc Cường nói: "Hắn làm như thế nào tôi không xen vào, thế nhưng cậu, cậu biết nói chúng ta mới là một người của hệ thống."
"Xin lỗi!" Trình Diễm Đông thành thật nhận sai.
Triệu Quốc Cường đưa ra chuyện này cũng không phải muốn truy cứu, gã vỗ vỗ vai của Trình Diễm Đông nói: "Diễm Đông, cậu liên hệ cùng hắn một chút, nếu hắn có biện pháp khiến cho Dương Vân nói, nói không chừng là có thể đủ trợ giúp Dương Vân hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi cho hắn một tấm giấy thông hành, khiến cho hắn hỗ trợ tiếp tục trị liệu cho Dương Vân."
Trình Diễm Đông mừng rỡ gật đầu.
Lúc này điện thoại trên bàn của Triệu Quốc Cường vang lên, gã cầm lấy điện thoại, nghe xong, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại cùng nhau, thấp giọng nói: "Xác định?"
Khi có được cậu trả lời thuyết phục, Triệu Quốc Cường buông điện thoại, đứng lên, cầm lấy mũ của mình, hướng Trình Diễm Đông nói: "Trên quần áo của Dương Vân còn phát hiện tinh ban của một người."
Trình Diễm Đông giật mình há to miệng: "Ai?"
Triệu Quốc Cường nói: " Kết quả giám định sơ bộ cho thấy là Liêu Vĩ Trung!"
Trình Diễm Đông rất khó thể tin tưởng lỗ tai của mình, Liêu Vĩ Trung và Tiết Chí Nam là quan hệ anh rể và em vợ, hai người bọn họ lại có thể sẽ ra tay với một cô gái, nếu như tất cả là thật, chuyện tình sẽ cực kỳ ác liệt, cái này đã không còn là án bình thường nữa.
Triệu Quốc Cường nói: "Lập tức tạm giữ Liêu Vĩ Trung, tôi đi ủy ban kỷ luật một chuyến, muốn đi gặp Mã bí thư thông báo tình huống."
Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực nghe nói kết quả này, tức giận đến nhất thời vỗ bàn mắng má nó, Mã Thiên Dực là một người trọng nghĩa mười phần, ông căm hận tất cả phạm tội hủ bại, ông vâng lệnh đến Nam Tích, trước khi tới Nam Tích đã lập dưới chí hướng, muốn chỉnh đốn quan trường của Nam Tích, trả lại cho Nam Tích một sự trong sáng, ông không quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào, cái ông cần phải làm là chỉnh đốn kỷ luật của đội ngũ cán bộ, Liêu Vĩ Trung thân tại giới xí nghiệp địa phương có uy vọng rất cao, thế nhưng Mã Thiên Dực mới đến nhiệm sở thì phát hiện Liêu Vĩ Trung tại nhà máy thuốc lá vô cùng chuyên quyền độc đoán, về trách cứ của ông ta cũng là rất nhiều, ý nghĩa của quyền lực tuyệt đối là hủ hóa tuyệt đối, sự thật chứng minh quả nhiên cũng là đạo lý này.
Mã Thiên Dực nói: "Tôi đã sớm nói rồi qua hắn có vấn đề, thành phố bởi vì cho rằng nhà máy thuốc lá là nơi tạo lợi nhuận và đóng thuế nhiều, cho nên mọi việc đều cho hắn vài phần mặt mũi, cho dù hắn có công trong phương diện xây dựng kinh tế, thế nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua sai lầm của hắn."
Triệu Quốc Cường nói: "Mã bí thư, chuyện này nên làm cái gì bây giờ?"
Mã Thiên Dực nói: "Còn có thể làm gì? Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, Liêu Vĩ Trung hắn bất quá chỉ là một xưởng trưởng nhà máy thuốc lá, hắn phạm pháp vẫn phải bắt hắn!" Cục nghẹn của Mã Thiên Dực kẹt lại nhiều ngày rốt cục có thể phun ra, thành phố có phê bình kín đáo đối với việc ông điều tra Liêu Vĩ Trung, nhưng sự thật chứng minh, phán đoán của ông là chính xác, Liêu Vĩ Trung có vấn đề, gã ta cũng không phải giống như biểu hiện ra ngoài của gã, chuyện của Dương Vân chỉ là một góc tảng băng, khi cái góc này xốc lên, có thể sẽ có nhiều tin tức bị tuôn ra.
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đã cho đi tạm giữ Liêu Vĩ Trung."
Mã Thiên Dực gật đầu nói: "Làm tốt lắm, tôi đi tìm Lý bí thư, nhìn xem ông ta nói như thế nào."
Điện thoại của Triệu Quốc Cường lúc này vang lên, cũng Trình Diễm Đông gọi điện thoại tới, Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Triệu, Liêu Vĩ Trung sáng sớm ngày hôm nay đi Vân Nam họp, người cũng không ở tại Nam Tích."
Triệu Quốc Cường đem cái tình huống này chuyển cáo cho liễu Mã Thiên Dực, Mã Thiên Dực nói: "Chuyện này có lộ ra ngoài hay không?"
Triệu Quốc Cường lắc đầu nói: "Ngoại trừ ngài tôi còn chưa có nói cho bất luận kẻ nào biết."
Mã Thiên Dực nói: "Nhất định phải đề phòng hắn trốn đi, hai người con trai của Liêu Vĩ Trung đều ở tại nước ngoài, vợ hắn đi học tại Anh quốc, cha mẹ hắn cũng đã qua đời..." Nói đến đây nội tâm của Mã Thiên Dực trở nên trầm trọng, ông vẫn còn sơ sót phòng bị đối với Liêu Vĩ Trung, nếu như Liêu Vĩ Trung thật sự nghe được tin tức, lợi dụng cơ hội lần này trốn đi, như vậy tổn thất tạo thành tất nhiên là rất lớn.
Ông vội vã chạy tới phòng làm việc của Lý Trường Vũ, hướng Lý Trường Vũ báo cáo tiến triển tình huống của chuyện này, Lý Trường Vũ cũng thật không ngờ chuyện tình sẽ biến thành cái dạng này, sự thật chứng minh phán đoán lúc trước của Mã Thiên Dực là chính xác, Liêu Vĩ Trung quả thật có vấn đề, lúc trước ông là xuất phát từ đại cục, khuyên Mã Thiên Dực trong chuyện này tận lực áp dụng xử lý kín đáo, bây giờ xem ra chuyện này là không lấn át được, Lý Trường Vũ cảm thấy rắc rối, Nam Tích đến một việc rồi một việc, ông không hy vọng nhất là trong đội ngũ cán bộ xuất hiện vấn đề vi phạm kỷ luật, nhưng chuyện của Liêu Vĩ Trung vẫn xảy ra.
Mã Thiên Dực nói: "Bí thư Lý, phải lập tức áp dụng khống chế đối với Liêu Vĩ Trung, chỉ cần hắn trốn đi xuất cảnh, muốn bắt hắn sẽ khó khăn."
Lý Trường Vũ nói: "Hiện tại cũng không thể chứng minh hắn lẩn trốn xuất cảnh, hắn hẳn là không biết chuyện của Dương Vân bị phát hiện?"
Mã Thiên Dực nói: "Có thể bắt đầu từ Tiết Chí Nam bị bắt, hắn đã chuẩn bị lẩn trốn, trước đó biểu hiện ra của hắn là phẫn nộ và bất bình, bày nghi trận với chúng ta, dùng để mê hoặc chúng ta, tôi vừa rồi điều tra qua, vợ của hắn đi Anh quốc không lâu, có thể sau khi Tiết Chí Nam bị bắt, tôi thấy hắn sớm có chuẩn bị trốn đi."
Lý Trường Vũ lấy ra một điếu thuốc lá, trong chuyện này phán đoán của Mã Thiên Dực là chính xác không thể nghi ngờ, mình có sai lầm, ông im lặng một hồi, nói: "Lập tức phái người đi Vân Nam, khống chế Liêu Vĩ Trung, đem hắn mang về Nam Tích."
Liêu Vĩ Trung trên đường từ Vân Nam muốn trốn qua Miến Điện bị cảnh sát bắt, cảnh sát Nam Tích phản ứng đúng lúc, cùng cảnh sát Vân Nam liên thủ đem Liêu Vĩ Trung chặn đường tại trạm gác biên giới, khi biết được Liêu Vĩ Trung bị bắt, các vị lãnh đạo thành phố Nam Tích tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Liêu Vĩ Trung vẫn đều lưu ý động tĩnh của nội bộ công an, khi Dương Vân cung cấp chứng cứ, gã dự cảm chuyện này không ổn, cho nên đúng lúc làm ra kế hoạch trốn đi, thế nhưng gã không ngờ rằng tốc độ phản ứng của cảnh sát lần này sẽ nhanh như vậy, đã kịp bắt lấy gã trước khi gã rời khỏi lãnh thổ.
Lần thứ hai nhìn thấy Liêu Vĩ Trung, Mã Thiên Dực khó thể tin tưởng người đàn ông tóc trắng xoá trước mắt cũng là người quản lý của nhà máy thuốc lá vài ngày trước còn hăng hái, nhân vật phong vân của giới xí nghiệp Nam Tích.
Liêu Vĩ Trung cười cười, gã vuốt tóc theo thói quen: "Lúc trước tôi vẫn đều nhuộm tóc, hình dạng chân chính có phải là làm ông hết hồn không?"
Mã Thiên Dực nói: "Không ngờ rằng tóc bạc của ông nhiều như vậy."
Liêu Vĩ Trung nói: "Tôi công tác ba mươi lăm năm tại nhà máy thuốc lá, làm tám năm trên cương vị lãnh đạo cao nhất, tám năm trước tôi vẫn còn tóc đen, nhưng hiện tại đã là tóc bạc trắng xoá, tôi có thể nói, tóc của tôi là vì quan tâm cái xí nghiệp này mà trở nên bạc."
Mã Thiên Dực nói: "Ông cảm thấy rất không công bằng?"
Liêu Vĩ Trung nói: "Cái vị trí này vốn không nên thuộc về tôi."
Mã Thiên Dực nói: "Phạm vào sai lầm, phải vì sai lầm của mình mà gánh chịu hậu quả, ai cũng không muốn ngồi ở vị trí của tù nhân, thế nhưng ông không ngồi, thì chứng minh pháp luật của chúng ta là không công chính, cũng là không công bằng đối với dân chúng."