Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 964: Nghĩ Lại
ắt thấy Khổng Phi kề đao lên cổ, Hàn Mạc nhanh như chớp, cánh tay đeo găng kim loại của hắn vươn ra, tóm lấy cổ tay y. Khí lực của hắn rất mạnh, bàn tay cứng như thép nguội, Khổng Phi nhất thời không nhúc nhích nổi, kinh sợ nói:
-Đại tướng quân, ngài làm thế là có ý gì? Chẳng lẽ đến chết ngài cũng không cho ta được chết sao?
Hàn Mạc biết rõ nếu không phải hắn sớm đã có chuẩn bị, ra tay kịp thời, thì Khổng Phi giờ chắc chắn đã đầy máu tươi. Khổng Phi hoàn toàn không giả vờ tự sát.
Hàn Mạc buông tay ra, lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi chết, chẳng hóa là vì sợ tội mà phải tự sát sao. Cái oan một mạng này cũng khó mà rửa sạch được. Nếu cứ vậy mà chết đi, ngươi thì thôi không nói nữa, nhưng chẳng lẽ lại không làm Tiêu Đại tướng quân thất vọng sao? Ngươi phải biết rằng ngươi là do một tay Tiêu Đại tướng quân đề bạt mà lên, nếu ngươi mang theo tội danh tư thông với kẻ thù bên ngoài mà chết đi, nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh của Tiêu Đại tướng quân.
Khổng Phi giật mình, trán toát mồ hôi lạnh. Y nhìn Hàn Mạc, nói:
-Đại tướng quân, ngài nói oan một mạng là sao, chẳng lẽ ngài tin rằng mạt tướng trong sạch ư?
Hàn Mạc ngồi lại chỗ cũ, trầm giọng nói:
-Còn không mau thu đao lại!
Hắn so với Khổng Phi tuổi chỉ bằng nửa y, nhưng xem ra lại hết sức bình tĩnh. Hàn Mạc có vẻ điềm đạm và chín chắn hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của hắn.
Khổng Phi nghi hoặc, nhưng vẫn thu đao lại. Được Hàn Mạc ra hiệu, lão lại lần nữa ngồi xuống.
-Không phải là ta tin tưởng ngươi, mà là ta tin Tiêu Đại tướng quân.
Hàn Mạc nhìn Khổng Phi chăm chú, chậm rãi nói:
-Bản tướng hiểu quân Tây Bắc gắn bó chặt chẽ như sắt thép, không phải là vì tất cả tướng sĩ quân Tây Bắc chúng ta thật sự đoàn kết một lòng. Nói cho cùng, đơn giản là vì lúc trước có Tiêu Đại tướng quân uy chấn chư tướng. Có Tiêu Đại tướng quân ở đó, không kẻ nào dám gây chuyện mà thôi.
Hắn tựa người lên ghế, thoáng trầm ngâm, rồi nói tiếp:
-Lần này, Vạn Sĩ Thanh nói ngươi có liên quan đến cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt, cũng cho thấy bên trong quân Tây Bắc đã dấy lên phong ba, không còn yên bình nữa.
Khổng Phi nắm tay, nói:
-Đại tướng quân, Vạn Sĩ Thanh là lão tướng của quân Tây Bắc, ở trong quân đã hơn ba mươi năm. Uy vọng của gã khá cao, ngay đến mạt tướng cũng kính trọng gã. Thường ngày mạt tướng chưa từng có lúc nào khinh thường gã, thật không ngờ lần này gã lại vu cáo hãm hại mạt tướng, ngậm máu phun người. Nếu không phải trong lòng gã có điều khuất tất, thì vì sao phải đẩy trách nhiệm về cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt lên người mạt tướng? Đại tướng quân, người này ngài không thể không đề phòng.
Hàn Mạc cười lạnh, nói:
-Bản tướng nhận sự ủy thác của Tiêu Đại tướng quân, quản lý quân Tây Bắc, nhất định không cho phép bất cứ kẻ nào gây chuyện ở trong quân ngũ. Khi Tiêu Đại tướng quân còn ở đây, quân Tây Bắc đoàn kết một lòng, thì giờ bản tướng tuyệt sẽ không để bất cứ ai làm dao động quân sĩ.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên linh hoạt, hết sức sắc bén:
-Muốn gây chuyện sóng gió trong quân Tây Bắc, còn phải hỏi đồng côn của bản tướng có cho phép hay không?!
Hắn nhìn Khổng Phi, nhẹ nhàng nói:
-Bản tướng tuy rằng quản lý quân Tây Bắc chưa đến một năm, nhưng người nào là nhân tố gây bất an lòng quân, bản tướng hiểu rất rõ. Bản tướng tin rằng chuyện Tư Mã Hạo Nguyệt chết và chuyện bán đứng bản tướng không liên quan đến ngươi. Đơn giả là bản tướng tin tưởng nếu một tay Tiêu Đại tướng quân đã đề bạt ngươi, thì ngươi nhất định không phải là kẻ xấu xa. Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tiêu Đại tướng quân vì nước vì dân, một lòng làm theo phép công, chưa từng có chút tư lợi. Y đã nhìn trúng Khổng Phi ngươi, bản tướng tin tưởng ánh mắt của Tiêu Đại tướng quân. Khổng Phi ngươi nhất định cũng không phải loại người vì chuyện riêng mà bỏ việc công, lại càng không phải loại người đứng sau lưng đánh lén người!
Khổng Phi nhìn Hàn Mạc, ánh mắt đầy vẻ xúc động. Y bước lên hai bước, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:
-Đại tướng quân, ngoài Tiêu Đại tướng quân ra, ngài là người thứ hai tín nhiệm mạt tướng như thế. Mạt tướng không nói nhiều, chỉ xin thề với Đại tướng quân, trước kia mạt tướng được đi theo Tiêu Đại tướng quân là phúc khí của mạt tướng. Ngày hôm nay được đi theo Đại tướng quân, cũng là vận khí của mạt tướng!
Hàn Mạc đứng dậy, nâng Khổng Phi dậy, cười, nói:
-Mới vừa rồi khiến Khổng Tổng binh chịu ủy khuất, ngươi đừng trách bản tướng.
Khổng Phi cười ha ha, nói:
-Đại tướng quân nói đùa rồi.
Tức thì y lại nghiêm mặt, thấp giọng nói:
-Đại tướng quân, Vạn Sĩ Thanh vu cáo hãm hại mạt tướng, tâm địa bất chính. Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mạt tướng nghĩ chuyện Đại tướng quân rơi vào bẫy của Tư Mã Hạo Nguyệt là có liên quan đến người này!
Hàn Mạc để Khổng Phi ngồi xuống bên cạnh mình, rồi tựa lưng lên ghế, nhíu mày nói:
-Bản tướng hiện vẫn chưa nghĩ ra động cơ Vạn Sĩ Thanh bán đứng bản tướng là vì cái gì?
Khổng Phi cũng nhíu mày, nghiêm nghị, không dám tùy tiện nói chuyện.
Y biết, nếu chuyện này thật sự là do Vạn Sĩ Thanh gây ra, nhất định phải có âm mưu rất lớn đằng sau. Y tuyệt đối không thể thuận miệng nói bừa mà ảnh hưởng đến phán đoán của Hàn Mạc.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Hàn Mạc nhìn y, dường như đang chờ đợi y nói, Khổng Phi thoáng do dự, rồi thấp giọng nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng xin nói thật, nếu không có chuyện ngày hôm nay, thì cho đến giờ mạt tướng vẫn tin rằng Vạn Sĩ Thanh là một lão tướng chính trực. Người này hai mươi tuổi đã tòng quân Tây Bắc, ở quân Tây Bắc cũng đã hơn ba mươi năm. Ba mươi mấy năm qua, gã đã lập rất nhiều chiến công, rất có uy danh trong quân Tây Bắc. Vạn Sĩ Thanh xuất thân bần hàn, có thể trở thành Tổng binh một quan ải cũng là do gã từng chút một chém giết kẻ thù mà có được. Gã dùng binh rất có đường lối, có thể một mình đảm đương một phía, đối nhân xử thế cẩn thận, ngày thường trầm mặc ít nói. Chính vì thế, mạt tướng không hiểu lắm về tính tình gã.
Hàn Mạc nhắm hờ mắt, thoáng suy nghĩ, trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi:
-Nghe nói gã là người Ngô quận?
-Đúng vậy.
Khổng Phi gật đầu, nói:
-Mọi người đều biết gã là người Ngô quận, nhưng là chỗ nào của Ngô quận thì cũng không rõ rang lắm. Mạt tướng chỉ biết gã có hai con trai, nhưng đều không ở trong quân ngũ. Ngoài chuyện đó ra thì mạt tướng không biết nhà của hắn thế nào. Mạt tướng đã từng nghe người ta nói loáng thoáng rằng người này vốn thuộc một gia tộc bần hàn, từ nhỏ đã chịu nhiều đắng cay, oan ức, nhưng rốt cuộc chuyện như thế nào thì cũng không ai biết. Vạn Sĩ Thanh cũng chưa bao giờ nói chuyện gia đình với ai.
Y hết sức ngờ vực, nhìn Hàn Mạc, nói:
-Chính vì thế, mạt tướng thật khó tin nổi rằng gã lại vu cáo hãm hại mạt tướng. Thật ra, giờ mạt tướng nghĩ lại thì khi Nhật Hàn Tổng đốc cho người canh giữ Tư Mã Hạo nguyệt thì gã đã giành làm người canh giữ. Xưa nay gã vốn là người khiêm tốn, lần đó lại có vẻ lo lắng Tư Mã Hạo Nguyệt bị người mang đi mất, quả thật là rất quái dị.
Sự nghi ngờ trong mắt Hàn Mạc càng nhiều thêm, sâu trong đôi mắt hắn lại ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.
Khổng Phi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Mạc thì thấp giọng nói:
-Đại tướng quân, Vạn Sĩ Thanh nếu dám bán đứng ngài thì không thể lưu người này lại được.
-Tạm thời không cần ra tay vội.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Ngươi cũng nói gã là lão tướng trong quân Tây Bắc, nếu không có chứng cứ mà đã diệt trừ gã, e rằng lòng người sẽ không phục, sẽ sinh ra chuyện phiền phức.
Tức thì hắn cười lạnh, thản nhiên nói:
-Nếu thật là do gã gây nên thì nhất định sẽ có dấu vết. Bản tướng thật muốn biết rốt cuộc gã bán đứng bản tướng là có mục đích gì, hoặc là do ai sai khiến.
Nói đến đây, hắn quay lại, nhìn Khổng Phi, nghiêm nghị nói:
-Khổng Tổng binh, bản tướng có một chuyện muốn ngươi đi làm!
Khổng Phi tức thì đứng lên, chắp tay, nói:
-Đại tướng quân xin cứ giao phó!
-Chuyện bản tướng hôm nay đã nói, muốn điều động hai vạn quân sĩ đi thu gom lương thực trong kinh thành, giao cho ngươi làm đi.
Hàn Mạc chăm chú nhìn Khổng Phi, nói.
Khổng Phi mới đầu ngẩn ra, rồi tức thì xúc động, quỳ xuống, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng…Mạt tướng…
Nhất thời, y không nói nên lời.
Chia hai vạn quân cắt đứt đường lương thực, tướng dẫn quân chỉ cần không gây ra sai sót gì, đây sẽ là công rất lớn. Qua cuộc chiến này rồi, chuyện thụ phong võ tước là điều chắc chắn.
Chuyện này chẳng khác nào đem đại công tặng cho Khổng Phi.
Hơn nữa, Khổng Phi càng biết được, giao hai vạn đại quân cho y có nghĩa Hàn Mạc đã tín nhiệm y như thế nào. Ngay khi còn chưa biết rõ ai mới thực là kẻ gian trá, Hàn Mạc đã khí phách giao hai vạn nhân mã cho y, có thể nói đây là chuyện rất khó có được.
Y nhất thời kích động, không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào.
Hàn Mạc lại nâng y dậy, nghiêm nghị nói:
-Khổng Tổng binh, bản tướng giao cho ngươi, không những là trao cho ngươi cơ hội vẻ vang, mà còn là trao cho ngươi gánh nặng nữa. Hai vạn đại quân giao cho ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo hoàn toàn cắt đứt đường lương của người Ngụy. Nếu sau khi khởi binh mà còn một chút lương thực nào đi vào thành thì đừng trách bản tướng lấy đầu ngươi.
Khổng Phi tức thì nói:
-Đại tướng quân, lúc đó dù ngài không lấy đầu mạt tướng, mạt tướng cũng nhất định không tham sống sợ chết!
Đêm đã khuya, trong một doanh trướng phía bên cánh trái của Yến quân, Hàn Thương nằm trên giường, tấm lưng trần loang lổ vết máu.
Hai mươi quân côn cũng chẳng nhẹ nhàng gì.
Sau khi đại phu quân y đưa thuốc cho y lui ra, Hàn Huyền Linh đã nghiêm nghị tiến vào trong trướng. Hàn Thương nhìn Hàn Huyền Linh, liếc mắt một cái, mày nhăn lại, nhưng vẫn kêu lên một tiếng:
-Nhị thúc!
Hàn Huyền Linh ngồi bên mép giường, nhìn Hàn Thương, nghiêm nghị nói:
-Thương nhi, hôm nay vì sao ngươi phải làm như vậy? Tiểu Ngũ giờ là Thống soái một quân, chúng ta thân là người nhà của hắn, dĩ nhiên phải dốc sức bảo vệ quân uy của hắn. Ngươi nhìn xem hôm nay ngươi đã làm gì? Ta không mong ngươi bảo vệ hắn, nhưng sao ngươi có thể khiêu chiến quân uy của hắn? Ngươi muốn hắn phải làm thế nào đây?
Vẻ mặt Hàn Thương rất khó coi, y lạnh lùng nói:
-Nhị thúc vì hắn mà đặc biệt từ đó đến đây giáo huấn ta sao?
-Đây không phải là vì Tiểu Ngũ, mà là vì Đại Yến ta.
Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:
-Quân uy không nghiêm, hiệu lệnh không ai theo, thì trận này đánh thế nào đây? Ngươi phải biết rằng, trận chiến này có liên quan đến sự hưng thịnh của Đại Yến ta, không thể xảy ra chút sai lầm nào. Ngươi nói suy nghĩ trong lòng ra thì cũng thôi đi, nhưng sao có thể châm chọc Tiểu Ngũ trước mặt mọi người là hắn vì sợ chịu trách nhiệm bại trận mà chọn cách vây thành chứ không tấn công?
-Chẳng lẽ không đúng sao?
Hàn Thương cười lạnh, nói:
-Hắn hiện giờ nở mày nở mặt rồi, một bước lên trời, ngay chính mình là ai cũng quên mất. Nếu bại trận, vị trí Đại tướng quân tạm thời này của hắn còn giữ được sao? Hắn chẳng qua chỉ là sợ thua trận sau khi đã mất binh quyền trong tay, nên mới nghĩ ra cái chủ ý bao vây, đánh viện binh này. Người khác có thể không hiểu rõ tâm tư của hắn, ta lại không rõ sao?
Hàn Huyền Linh đứng dậy, lạnh lùng nói:
-Thương nhi, ngươi thật khiến Nhị thúc quá thất vọng rồi. Tiểu Ngũ làm như vậy trước nhất là làm giảm tổn thương đến mức thấp nhất, thứ hai là để suy yếu thực lực hai nước Ngụy Khánh. Thứ ba nữa là để đảm bảo cục diện tất thắng. Đây quả thực là kế sách tốt nhất. Thượng sách như thế lại bị ngươi nói thành tự tư tự lợi. Ngươi đây là lấy trái tim tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Vẻ mặt Hàn Thương cực kỳ khó coi, y nói:
-Nhị thúc, ta biết thúc thích hắn, không thích ta. Trong mắt thúc, hắn là người quân tử, còn ta là kẻ tiểu nhân!
Hàn Huyền Linh chau mày, cuối cùng thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nói:
-Nhị thúc nói điều này có lẽ cũng nhiều rồi, nhưng vẫn phải nói lại. Ngươi có bất mãn gì với Tiểu Ngũ thì từ sau nên giải thích cho rõ ràng. Các ngươi là huynh đệ, không có gì không thể nói được. Trước mắt phải lấy đại sự làm trọng, chiến lược công Ngụy chính là nhiệm vụ quan trọng nhất. Chúng ta nhất định phải giúp đỡ Tiểu Ngũ, nhất định không thể để xảy ra chuyện khác, gây rối loạn bên trong. Đang đại chiến mà có rối loạn từ trong là chuyện tối kỵ của nhà binh. Ngươi cũng là tướng, đạo lý này chắc ngươi không thể không hiểu!
-Muốn ta nghe theo hắn?
Hàn Thương nói lạnh như băng:
-Hắn cướp đoạt của ta mà còn muốn ta nghe theo hắn sao?
-o0o-
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần