We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 670(P1): Đứng Trên Núi Xem Hổ Đấu, Đứng Trên Cầu Nhìn Nước Chảy.
ương Tử Quân ở lại thành phố Giang Thị ba ngày, thế nhưng ba ngày đó thật sự là bận rộn tối mắt. Khi Mạc lão gia tử đến thì có rất nhiều thân bằng hảo hữu gần xa đột nhiên chạy đến, vất vả lắm mới sắp xếp tốt đẹp. Đến khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi thì một cuộc điện thoại phá tan tình huống bình tĩnh của Vương Tử Quân.
Giám đốc Diêm Học Hà của công ty xây dựng Trẫm Thống đã tự sát.
Sau khi nhận được điện thoại của Mễ Hoa Lâm thì Vương Tử Quân chợt cảm thấy kinh ngạc. Hắn cũng không xa lạ gì Diêm Học Hà, người này đã từng bị tạm giam hình sự vì vụ việc vỡ đập nước Tiểu Nha Sơn, vì sao lại đột nhiên tự sát? Chẳng lẽ trong sự việc này có thứ gì đó không muốn người ta có thể nhận ra được? Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh, xem ra có người bị bức chó cùng rứt giậu, đã thiếu kiên nhẫn rồi.
Thật ra cả thành phố La Nam cũng biết chức vụ tổng giám đốc của Diêm Học Hà ở công ty xây dựng Trẫm Thống chỉ là danh nghĩa mà thôi, người chính thức có thể quyết định tương lai của công ty chính là Trịnh Khiếu Đống. Nhưng nếu nói từ phương diện pháp luật thì Trịnh Khiếu Đống căn bản không có chút liên hệ đến công ty kia. Vì thế sau khi con đập Tiểu Nha Sơn gặp chuyện không may, Diêm Học Hà bị cơ quan công an khống chế, Trịnh Khiếu Đống lại bình yên vô sự, không có chút vấn đề nào.
Lúc này Diêm Học Hà tự sát, chỉ sợ chân tướng sự việc lại tiếp tục bị che giấu.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy Diêm Học Hà không nhất định là tự sát.
Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát mới nói:
- Có chứng cứ gì không?
- Không, thế nhưng tôi cảm thấy dù bọn họ có cao tay thế nào thì cũng sẽ để lộ ra manh mối.
Mễ Hoa Lâm nói đến đây thì dùng giọng hỗ thẹn nói:
- Bí thư Vương, xảy ra chuyện này là trách nhiệm của cục công an, xin ngài cứ xử phạt.
Lúc này cục công an dù do Tống Ích Dân kiêm nhiệm vị trí cục trưởng, thế nhưng quyền lực chủ đạo lại rơi vào trong tay của Mễ Hoa Lâm. Tống Ích Dân là người thức thời, hắn biết rõ Vương Tử Quân đẩy mình lên vị trí cục trưởng cục công an là có ý riêng. Trước đó khi Vương Tử Quân cài lên đầu hắn vị trí cục trưởng cục công an, trong lòng hắn thật sự có đầy đủ hương vị, hắn không khỏi cảm thấy oán giận vì tình huống ngang ngược độc đoán của Vương Tử Quân.
Anh để Tống Ích Dân tôi làm một con rối trong cục công an thành phố, anh nghĩ rằng tôi là người hầu của anh sao? Cứ để anh sai khiến chạy xung quanh vậy à? Nếu không có quyền lực thì còn ra thể thống gì? Tất nhiên Tống Ích Dân biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân, kết cục của Hà Tiến Chung luôn là thứ làm cho hắn nghĩ lại mà giật mình run sợ, cực kỳ sợ hãi uy thế của Vương Tử Quân. Dù hắn có chút khúc mắc trong lòng nhưng vẫn cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ đắc ý, chỉ xem như mình nắm chức vụ cục trưởng cục công an trên danh nghĩa, công tác chủ yếu được giao vào trong tay của Mễ Hoa Lâm.
- Hoa Lâm, không cần phải có tư tưởng gánh nặng, cục công an thành phố La Nam có mực nước rất sâu. Hiện tại xảy ra chuyện này nói rõ đám người kia đã luống cuống tay chân, xem ra đang muốn quấy đục nước.
Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Nước càng đục thì sẽ càng có cá xuất hiện.
Rất nhiều chuyện là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi Vương Tử Quân còn chưa về đến thành phố Sơn Viên thì điện thoại lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến là thư ký trưởng Kim Điền Lạc.
- Bí thư Vương, ngài đi đến đâu rồi?
Giọng điệu của Kim Điền Lạc có chút bình thản, thế nhưng tiếng hít thở vang lên trong ống nghe lại có chút dồn dập.
Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Kim Điền Lạc, biết người này luôn cố gắng tỏ ra phong độ, dưới tình huống bình thường đều không chút rối loạn hay sợ hãi, vì sao hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy? Hắn nghĩ như thế mà không khỏi dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Tôi sắp đến thành phố Sơn Viên, La Nam có chuyện gì sao?
- Bí thư Vương, người nhà của Diêm Học Hà đến chặn cổng ủy ban thành phố, yêu cầu lãnh đạo thành phố cho ra một câu trả lời phù hợp với cái chết của Diêm Học Hà.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì tiếng hít thở mới trở lại bình thường.
Người nhà đến đòi câu trả lời rõ ràng, tình huống này đã sớm được Vương Tử Quân dự đoán trước, vì vậy hắn cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ dặn dò:
- Cứ làm việc theo quy củ là được.
Kim Điền Lạc không ngờ mình nóng lòng báo cáo với Vương Tử Quân, thế nhưng lại nhận được một đáp án như vậy. Hắn nghĩ rằng Diêm Học Hà tựu sát cũng không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có người muốn bịt kín miệng Diêm Học Hà, muốn giết người bịt miệng.
Người nhà của Diêm Học Hà chính là một khâu quan trọng nhất trong sự kiện này, nếu Vương Tử Quân muốn ngăn chặn sự việc, quan trọng nhất chính là làm tốt công tác với người thân của Diêm Học Hà.
- Công tác với người thân của Diêm Học Hà...
Kim Điền Lạc có chút do dự, cuối cùng hắn cũng khẽ nhắc nhở Vương Tử Quân.
- Làm tốt công tác giải thích.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Vụ án của Diêm Học Hà đã quá rõ ràng, tòa án có thể tiến hành phán quyết với hành vi của Diêm Học Hà. Còn chuyện Diêm Học Hà tự sát, chúng ta cứ cho ủy ban kỷ luật và tòa án phối hợp điều tra là được.
Kim Điền Lạc chậm rãi suy xét ý tứ của Vương Tử Quân, sau đó hắn gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi hiểu rồi.
Khi Vương Tử Quân chạy về thành phố La Nam, ở lầu sáu khách sạn Tinh La, Hà Tiến Chung đã là trưởng phòng khoa học công nghệ đang đi vào một gian phòng lớn. Khi hắn vừa vào cửa thì mọi người đều đứng lên đón chào, hắn khoát tay tỏ ý mời mọi người ngồi xuống, chính hắn cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vị.
Hà Tiến Chung nhìn đám thuộc hạ cũ ngồi ở bốn phía, hắn chợt sinh ra khoái cảm sao sáng quanh trăng. Mọi người nhiệt tình chào hỏi hắn, sau đó nói ra tình hình sau khi hắn rời khỏi cục công an. Lúc nà hắn chợt sinh ra cảm giác hoảng hốt, giống như cảm giác được nhiều người ủng hộ, được tôn sùng giống như chỉ còn là dĩ vãng.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, rót rượu ọi người, một lát sau bữa tiệc đã bắt đầu.
- Cục trưởng Hà, tôi mời ngài một ly. Ha ha ha, ngài không biết bộ mặt của con sâu Mễ kia vào ngày hôm nay, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Phó cục trưởng Tác Lưu Duệ nắm khối hình sự trinh sát nâng ly rượu lên dùng giọng đắc ý báo cáo với Hà Tiến Chung.
Hà Tiến Chung cũng nở nụ cười, thế nhưng trong lòng hắn căn bản không có bao nhiêu vui sướng. Dù sự việc này sau đó hắn mới biết được, thế nhưng theo những gì hắn hiểu về Tác Lưu Duệ, hắn hiểu rõ ràng phía sau sự việc này che giấu điều gì.
Nhưng Hà Tiến Chung cũng không nói điều gì khác, hắn chỉ mỉm cười nhìn Tác Lưu Duệ. Tuy bây giờ hắn vẫn ngồi trên vị trí chủ vị, thái độ của đám người Tác Lưu Duệ vẫn nhiệt tình như trước, thế nhưng trong lòng lại rối lên như có ong vò vẽ bay bên trong, sự thật chính là vị trí của hắn không còn giống như trước kia. Cũng may hắn là người lòng dạ sâu đậm, dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng chỉ nói ra những lời êm tai, làm cho người ta cảm thấy mình căn bản là cực kỳ ung dung bình tĩnh. Nhìn vào điểm này thì chính hắn cũng cảm thấy bội phục vì công phu hàm dưỡng của chính mình.
Trước kia Hà Tiến Chung có thể bao quát đám người Tác Lưu Duệ, cũng không phải là hắn có chỉ số thông minh cao hơn bọn họ, mà hắn có uy tín. Khi đó hắn là cục trưởng cục công an, là người ở trên vị trí nhất ngôn cửu đỉnh. Dù bây giờ hắn là một trưởng phòng với cấp bậc tương đương trước kia, thế nhưng trưởng phòng khoa học công nghệ cũng cực kỳ khác biệt với chức vụ cục trưởng cục công an, độ nặng lại càng không thể nào so sánh nổi. Nếu nói không chút khoa trương, trong mắt đại đa số mọi người, hắn là trưởng phòng khoa học công nghệ so ra còn kém đội trưởng đội cảnh sát giao thông La Thường Minh.
Hà Tiến Chung nâng ly rượu lên cụng với Tác Lưu Duệ. Tác Lưu Duệ nâng ly lên uống cạn, sau đó hắn cười nói với Hà Tiến Chung:
- Hôm nay sau khi anh Trương của trại tạm giam đến báo cáo, con sâu Mễ đang tổ chức họp phân phối công tác, khi nghe anh Trương báo cáo thì vẻ mặt tái xám giống như xác chết.
- Người này quá nhát gan, bộ dạng kia sao có thể làm lãnh đạo cục công an? Con bà nó, cho dù có người làm chỗ dựa cũng sẽ không làm ăn được gì.
Tác Lưu Duệ nói đến đây thì giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói:
- Cục công an thành phố La Nam chúng ta nếu muốn an ổn thì phải cho cục trưởng Hà đến tọa trấn, cục trưởng Hà chỉ cần vung tay lên một cái là có thể dễ dàng xử lý tất cả các vấn đề rồi.
Tác Lưu Duệ càng nói càng chân thành thắm thiết, nhưng càng là như vậy thì Hà Tiến Chung càng thấu hiểu tâm tư của Tác Lưu Duệ, đó là mình căn bản không têể nào quay về cục công an. Cho dù sự việc vừa diễn ra có tạo ra chút áp lực cho bí thư Vương, thế nhưng hắn cũng sẽ không được đưa về cục công an, dù sao cũng không bao giờ có khả năng thay người xoành xoạch như vậy được.
Tác Lưu Duệ hiểu rõ điều này, đám người đang ngồi nơi đây cũng hiểu rất rõ. Vì mọi người đều hiểu cho nên chỉ cười mà không nói, cũng không ai mở miệng phụ họa theo Tác Lưu Duệ. Bọn họ cũng không phải sợ mình mở miệng làm cho Hà Tiến Chung mất mặt, chỉ sợ mình quá nhiệt tình sẽ bị Tác Lưu Duệ ghi hận trong lòng.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh