Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 669(P3): Tiệc Vui Trăm Ngày, Đất Khách Gặp Cố Nhân.
ốn Tôn Ngân Thương không quay đầu, nhưng giọng nói kia truyền đến làm hắn cảm thấy có chút quen tai. Hắn nghiêng đầu nhìn, chợt thấy một hình bóng trẻ tuổi quen thuộc đang đi về phía mình.
Khi thấy hình bóng mà vài năm qua không có thay đổi gì lớn, Tôn Ngân Thương chợt tỏ ra không thể tin, hắn dùng giọng khó tin nói:
- Ngài...Ngài là bí thư Vương sao?
Vương Tử Quân cũng không ngờ mình gặp mặt Tôn Ngân Thương trong khách sạn này. Tuy đã sáu bảy năm qua đi, thế nhưng hắn vẫn không quên tình huống Tôn Ngân Thương ủng hộ mình ở xã Tây Hà Tử. Những năm qua hắn có chút bận rộn, thế nên cũng không có thời gian quay về xã Tây Hà Tử.
Lúc này thấy Tôn Ngân Thương thì Vương Tử Quân rất vui, hắn tiến lên bắt tay Tôn Ngân Thương rồi cười ha hả nói:
- Không phải là tôi sao? Anh đến Giang Thị lúc nào vậy?
- Tôi đến Giang Thị xử lý chút chuyện.
Tôn Ngân Thương nhìn bí thư Vương càng phong độ hơn dĩ vãng, thế là chợt cảm thấy có chút gò bó.
- Ha ha ha, đến sớm không bằng đến đúng lúc, anh Ngân Thương, không ngờ hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây, lại là đúng lúc con trai tôi mừng trăm ngày, vậy mời anh vào uống vài ly chung vui.
Vương Tử Quân cười lớn nói với Tôn Ngân Thương.
- Bí thư Vương ngài đã làm bố rồi sao? Thật sự là đáng mừng.
Tôn Ngân Thương nhớ rõ khi Vương Tử Quân rời khỏi xã Tây Hà Tử thì còn chưa kết hôn, không ngờ mới đó mà đã có con, thời gian xem ra trôi qua rất nhanh.
- Được rồi, anh đi theo tôi uống hai ly cho vui.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn qua hai người đàn ông đi theo Tôn Ngân Thương:
- Hai vị này đi cùng anh Ngân Thương sao? Mời hai vị cùng đi uống hai ly chung vui.
Người đàn ông tên là Hỉ Thắng mới đụng vào Tôn Ngân Thương chợt cảm thấy luống cuống tay chân, hắn có thể đi đến khách sạn này, tất nhiên hắn biết rõ địa vị của Vương Tử Quân là thế nào, biết rõ Vương Tử Quân bây giờ là ai.
Tuy bố của hắn cũng là một nhân vật ở thành phố Giang Thị, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì thật sự kém xa. Lúc này Vương Tử Quân khách khí với tên cán bộ xã kia như vậy, nếu như mình không nói lời khách khí, chỉ sợ Vương Tử Quân nổi nóng thì mình lợi bất cập hại.
- Bí thư Vương, chào anh, tôi là Đổng Hỉ Thắng.
Hỉ Thắng vừa nói vừa bắt tay Vương Tử Quân rồi cười:
- Chúc mừng, chúc mừng anh.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với tên thanh niên khá xa lạ, hắn nói:
- Cám ơn cậu, chút nữa phải uống vài ly mới được.
Đổng Hỉ Thắng nói vài câu chúc mừng với Vương Tử Quân, sau đó nói với Tôn Ngân Thương:
- Anh, lúc nãy tôi đi đường mãi suy nghĩ mà không chú ý, anh xem bây giờ có vấn đề gì không, nếu không thoải mái thì tôi sẽ cùng ngài đến bệnh viện xem xét một chút.
Tôn Ngân Thương nghe thấy Đổng Hỉ Thắng nói như vậy thì chợt ngây cả người.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Tôn Ngân Thương kinh ngạc liên tục xin lỗi Đổng Hỉ Thắng, sau đó hai tay lắc lắc lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nghe đối thoại của hai người, trong lòng thầm hiểu, cũng không nói lời nào khác. Có một số việc không nên tìm hiểu sự thật cho rõ ràng, chỉ cần giả vờ hồ đồ cho xong là được.
- Bí thư Vương, các anh cứ bận rộn, tôi đi trước.
Đổng Hỉ Thắng cũng không muốn ở lại lâu, hắn bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng bước đi.
Tôn Ngân Thương được Vương Tử Quân kéo đi, hắn cảm thấy cơ thể mình giống như trôi nổi bềnh bồng giữa không trung. Nói thật ra thì hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đối với Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân. Cô gái này chân mày như vầng trăng, da trắng nõn nà, gương mặt giống như đóa hoa bách hợp, tuy đã làm mẹ thế nhưng má lún đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, gợi cảm phóng khoáng, quả thật là giống như một bức tranh. Hơn nữa trong ngực của cô gái chính là đứa con mập mạp của bí thư Vương, đi phía sau còn có thân bằng hảo hữu của bí thư Vương...
Khi Vương Tử Quân bắt tay Tôn Ngân Thương, nói rằng tất cả đã được sắp xếp xong xuôi, điều này mới làm cho Tôn Ngân Thương giật mình tỉnh táo lại. Khi nhìn Vương Tử Quân vội vàng nghênh đón khách, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì lựa chọn trước đó của mình.
Nhưng khi hai đứa cháu nhìn về phía Tôn Ngân Thương, hắn chợt vỗ mạnh lên đầu, mình sao lại như vậy? Chuyện lớn như vậy sao mình không báo với bí thư Vương một tiếng?
Nhưng khi thấy có người ra vào khách sạn liên tục, Tôn Ngân Thương cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho bí thư Vương, hắn khoát tay áo nói:
- Bí thư Vương đang bận, ngày mai chúng ta hãy tìm gặp anh ấy.
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Tôn Ngân Thương thì hai người đàn ông ở bên cạnh chợt lộ ra nụ cười, bọn họ cảm thấy những đại nhân vật như bí thư Vương nhất định sẽ giúp đỡ mình giải quyết vấn đề.
Khi ba người Tôn Ngân Thương được nhân viên phục vụ đưa vào trong phòng, đột nhiên có người gõ cửa, Trần Hồng Lân đi vào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, người đứng phía sau chính là Tôn Hiểu Hồng.
- Chào các anh, tôi đã kiểm tra thật cẩn thận, Tôn Hiểu Hồng không phải là người đánh vỡ tượng thần tài. Thật sự xấu hổ quá, đã làm cho các ngài phải lo lắng.
Trần Hồng Lân vừa vào cửa thì lôi kéo tay Tôn Ngân Thương, hắn dùng giọng chân thành nói lời xin lỗi. Nếu so sánh với tình huống ngạo nghễ trước đó, bây giờ giống như biến thành một người khác.
Tôn Ngân Thương chợt không kịp phản ứng, hắn còn chưa nghĩ nên mở miệng thế nào thì chợt nghe Trần Hồng Lân nói tiếp:
- Lần này rõ ràng làm cho Hiểu Hồng chịu uất ức, vì biểu đạt sự áy náy, chúng tôi đã nghiên cứu và quyết định sẽ thưởng cho đồng chí Hiểu Hồng mười ngàn. Tiền thưởng cũng không nhiều, thế nhưng nó là tâm ý của khách sạn, mong các ngài thu về.
Tôn Ngân Thương nhìn một xấp tiền mới cứng trên mặt bàn, hắn không khỏi trợn mắt há mồm không kịp phản ứng. Sau khi nhún nhường một phen, Trần Hồng Lân khuyên can mãi thì cuối cùng cũng phải nhận.
Trần Hồng Lân ở lại hơn mười phút mới chịu bỏ đi, trước khi đi cũng không quên mời Tôn Ngân Thương một bữa cơm tối, bộ dạng giống như không ăn cơm sẽ không tha thứ cho hắn.
Tôn Ngân Thương nhìn bộ dạng giật mình líu lưỡi của hai người cháu, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Tôn Hiểu Hồng, hắn biết rõ Trần Hồng Lân đến đây nói lời ôn hòa với gương mặt hiền hòa và thái độ thân thiết thân mật giống như một đồng sự cũng không phải là đột nhiên có lòng tốt, thái độ của đối phương thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, còn không phải nguyên nhân là vì bí thư Vương sao? Không có bí thư Vương thì Trần Hồng Lân kia sao chịu để ý đến một tên cán bộ xã Tây Hà Tử như hắn?
- Ôi, đã quên mang theo lễ vật.
Tôn Ngân Thương nhìn xấp tiền trên mặt bàn, sau đó chợt vỗ đầu nói.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh