Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 839: Xúc Động Trận Pháp. (thượng)
ốc độ rất chậm rất chậm, Đường Phong không thể dùng sức nhúc nhích, chủ động tiến vào. Một trượng, hai trượng, năm trượng... Thời gian một nén hương trôi qua, Đường Phong đánh giá thân thể của mình đã chìm xuống dưới đất ít nhất là mười trượng, nhưng vẫn chưa có điều dị thường nào xuất hiện.
Nếu xuống thêm chút nữa, Đường Phong không biết bằng vào thực lực của hắn có thể đi lên hay không, vạn nhất không lên được, những người biết chuyện sẽ cười mình đến rụng răng.
Đang lúc Đường Phong chần chờ hiện tại có nên đi lên hay không, đột nhiên dưới chân không còn gì nữa, sau đó cả người rơi xuống dưới.
Bỗng nhiên mở to mắt, điều chỉnh thân thể, trì hoãn xu thế rơi, lại nhìn sang hai bên, lại thấy nơi đây đen kịt, không nhìn thấy thứ gì.
Ỡ giữa không trung nên không có bất kỳ chỗ nào để mượn lực, Đường Phong đem khí bức đến lòng bàn chân, chậm rãi trầm xuống. Không biết qua bao lâu, khi rơi xuống khoảng trăm trượng, hai chân Đường Phong mới chạm đất.
Ánh mắt ở trong bóng tối thời gian dài như thế cũng khôi phục một chút, ngẩng đầu nhìn quanh, chi thấy cát vàng từ phía trên đang rơi xuống, cả người của hắn đầy bụi đất, mà vị trí của hắn bây giờ, còn tệ hơn cả một tên ăn mày.
Ở dưới mặt đất, quả nhiên có biến hóa! Trong lòng Đường Phong cảm thấy may mắn vì mình đã thành công, nếu vừa rồi nóng nảy thoát ra, có trời mới biết lúc nào mới có thể tìm ra nơi này.
Từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một khỏa Dạ Minh Châu, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả thông đạo trong lòng đất, lúc này Đường Phong mới có thể cẩn thận dò xét cảnh vật chung quanh.
Vị trí thông đạo của mình hiện giờ nằm dọc theo hướng nam bắc, rộng chừng hai trượng mà thôi, hai bên trái phải là vách tường cát rắn chắc, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác áp bách khó hiểu. Đường Phong có chút bận tâm việc nếu tường cát sụp đổ, chẳng phải lúc đó chính mình bị chôn vùi trong lòng đất cách mặt đất trăm trượng hay sao?
Duỗi tay thăm dò một chút, Đường Phong phát hiện vách tường này tuy do cát tạo thành, nhưng lại chắc chắn dị thường, điều này làm hắn không lo nguy hiểm khi thông đạo sụp đổ.
Linh khí trong lòng đất nồng đậm hơn trên mặt đất vài phần, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng nhu hòa từ Dạ Minh Châu, linh khí ở đây đã ngưng kết thành sương mù, bao quanh thân thể Đường Phong làm cho hắn cảm giác như mộng như ảo, nơi này tuyệt đối là vị trí của linh mạch, Đường Phong cảm giác khoảng cách của mình và linh mạch rất gần.
Tay cầm Dạ Minh Châu, Đường Phong từng bước một đi về phía trước.
Không biết thế giới dưới lòng đất này có phải do linh mạch hình thành tự nhiên hay không, Đường Phong đi về phía trước một hồi, liền phát hiện con đường trong thông đạo có phân nhánh, không để ý tới những lối rẽ này, Đường Phong vẫn vững bước đi thẳng về phía trước.
Lối rẽ ở đây rất nhiều, cơ hồ đi một đoạn khoảng cách thì có một lối rẽ, chín đoạn có mười tám lối rẽ, phiền phức đến cực điểm. Đường Phong chỉ nhận chuẩn một hướng, không để ý gì đến các lối khác.
Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, thông đạo rộng và sáng hơn rất nhiều, đang đi về phía trước đột nhiên Đường Phong dừng lại cước bộ lại, giơ Dạ Minh Châu lên nhìn lên vách tường cát.
Thời điểm đi tới, hắn vẫn quan sát hai bên của vách tường cát, cho đến tận nơi này vẫn không phát hiện dị thường, nhưng lúc đi đến đây, hắn phát hiện trên vách tường cát xuất hiện một bộ bích họa rất sống động trên vách tường.
Bức bích họa trên vách tường là một đại hán toàn thân bao trùm trong khôi giáp cứng rắn, trong tay cầm một thanh trường kích, uy phong lẫm lẫm đứng đó, diện mạo không hiển lộ ra ngoài, bởi vì khuôn mặt của hắn đã ẩn sau lớp mặt nạ đội trên đầu, chỉ thấy người này tay cầm trường kích mà đứng, trong cảm giác có chút môn đạo.
Bức bích họa này tuyệt đối không phải do tự nhiên tạo ra nó, chỉ có thể nói rõ là do người khắc lên. Nếu như vậy, linh mạch nơi này trước kia đã được người ta phát hiện qua, thậm chí đã khai thác qua.
Nhưng điều này cũng không là gì, bởi vì trong Bạch Đế Bí Cảnh vốn có rất nhiều tông môn cổ xưa, bọn hắn biết đến linh mạch cũng nằm trong dự liệu của Đường Phong. Mà bức bích họa này, chắc chắn là do bọn họ lưu lại.
Điều này có hàm nghĩ đặc biệt gì sao? Đường Phong xem nửa ngày cũng không hiểu, tuy người trong bức tranh này sống động, nhưng lại không có bất cứ điểm dị thường nào.
Lắc đầu, Đường Phong không muốn lãng phí thời gian, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Từ sau khi phát hiện bức bích họa đầu tiên, hai bên vách tường cát thì cứ cách hai bước lại có một bức bích họa mới hiện ra, những bức bích họa nơi này đều thiên kỳ bách quái, có người cầm đủ loại vũ khí trong tay, đều không ngoại lệ, toàn thân đều bao trùm trong khôi giáp cứng rắn, có những bức bích họa vẽ linh thú, những linh thú này đều là hung thần ác sát, vừa nhìn qua đã biết không phải thứ dễ trêu vào, Đường Phong cảm nhận đại đa số linh thú trong bích họa đều đã bị tuyệt chủng, thậm chí Đường Phong còn nhìn thấy đồ án Long Phượng trong bích họa.
Những tông môn cổ xưa kia lưu lại nhiều bích họa trên vách tường cát là có dụng ý gì? Hù dọa bọn đạo chích muốn ngấp nghé linh mạch sao?
Đi đến nơi đây, Đường Phong cảm giác khoảng cách giữa mình và linh mạch còn không xa lắm, đầu thông đạo này sắp đi đến vị trí cuối cùng, cước bộ Đường Phong nhanh hơn, một bước đều xa hơn mười trượng, bước chân mạnh mẽ không dừng lại, trước mặt xuất hiện một tấm bia đá cao hai trượng.
Tại đây đã là nơi tận cùng của thông đạo, chỉ cần vượt qua tấm bia đá này, liền nhìn thấy một đại sảnh rộng rãi và bằng phẳng, nhưng tấm bia đá này lại ngăn ở trước mặt Đường Phong.
Hào quang của Dạ Minh Châu chiếu sáng hàng chữ to trên tấm bia đá.
- Người tự ý tiến vào, chết!
Đường Phong thì thào nói ra, sau đó khẽ cười một tiếng.
Người của những tông môn cổ xưa kia chắc là có bệnh, đã đến nơi này mà còn đặt một tấm bia đá cản đường? Hàng chữ phía trên bia đá có ý cảnh cáo, có thể đoán ý nó nói nếu không có việc quan trọng không được đi vào.
Nhưng hiện tại, những tông môn cổ xưa này đã bị diệt môn không biết bao nhiêu năm rồi, cho nên Đường Phong cũng không lo lắng sẽ xúc phạm lợi ích của họ mà bị đuổi giết.
Bạch Đế Bí Cảnh là của ta, linh mạch cũng là của ta, đồ vật nơi đây đều là của ta! Đường Phong cười khặc khặc quái dị, liền cất bước vượt qua tấm bia đá.
Rời khỏi thông đạo dài hẹp kia, Đường Phong phát hiện nơi này chiếm cứ một diện tích vô cùng lớn, đỉnh của nơi này tính từ nơi hắn đứng cao hơn ba mươi trượng, phía trên một ít tinh mang, ngẩng đầu nhìn lên, giống như một bầu trời đêm đầy sao, xa hoa đến cực điểm, điểm điểm tinh mang ấy mang theo ánh sáng, cuối cùng Đường Phong cũng thoát khỏi tình cảnh tầm mắt bị giới hạn.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường