Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Chương 965: Vô Sắc Vô Tướng. (2)
K
hông hổ là bậc đứng đầu Tứ Đại Hành Giả, Cửu Phẩm Trí Sư, một phần thần thức này quả thực quá cường đại. Nó có thể khơi thông hoa văn Thiên đạo, vốn chỉ có mười đạo thần thức, lại vươn ra hơn một ngàn vạn đạo thần ti, phảng phất có thể đâm vào linh hồn người ta.
Vu Thanh Họa yên lặng quan sát trận giao chiến thần thức này. Thần thức của Thiên Thu Sinh khiến cho nàng cảm giác được kinh ngạc, cái này vẫn còn là thần thức mà tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh có được sao.
Đám Tà Nhân này thật sự quá cường đại, đặc biệt tu vi của Tứ Đại Hành Giả, tuyệt đối không thể so với hai ngàn năm trước. Khi mà Phong Hoàng còn tại thế, Tứ Đại Hành Giả yếu hơn, nhưng đều là hung nhân cái thế hơn đời uy danh rung động thiên địa.
Nhưng mà, đích thực làm cho người ta giật mình chính là Phong Phi Vân. Nếu như người bình thường gặp phải Thiên Thu Sinh dùng thần thức công kích, chỉ sợ đều đã lập tức ngửa đầu ngã quỵ. Nhưng mà thần thức Phong Phi Vân lại thay đổi liên tục, khi thì ngưng tụ, khi thì tản ra, khi thì ngưng tụ thành một quả chiến chùy, khi thì hóa thành Bảo Kính, khi thì kết thành Chiến Kiếm.
Đây là một lần thần thức đại chiến, nhưng mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khó khăn nguy hiểm. Đánh đến long trời lở đất, đủ loại tượng thần hiển linh trong phật điện. Thần thức của Phong Phi Vân không ngờ đánh đến không phân cao thấp, khó lòng phân biệt với Thiên Thu Sinh.
Vào lúc trong phật điện đang diễn ra cuộc thần thức đấu pháp, thì từ bên ngoài vọng vào một tiếng Sư Tử Hống giống như sấm sét, tựa như vạn phật nổi giận, thật sự làm àng nhĩ phát đau. Nếu không phải Phong Phi Vân có thần thức cường đại, chỉ sợ đều đã bị một tiếng Sư Tử Hống này làm vỡ nát thần thức.
Thiên Thu Sinh so với Phong Phi Vân cũng không khá hơn bao nhiêu, thần thức cũng bị thương. Hắn phân ra một tia thần niệm, mà hỏi:
- Phát sinh chuyện gì.
Mấy tên Tà Nhân kia trong Phật điện, tà khí dày đặc, vội vàng bay đi ra ngoài. Không đợi có người trở về hồi báo, bên ngoài liền truyền vào âm thanh đau đớn của một người tăng lữ tuổi còn trẻ:
- Trời sinh vạn vật để nuôi dưỡng người, người ta không ngoại lệ bỏ ăn tự nhiên. Mỗi người đều hẳn là mang theo lòng từ bi, tuân thủ giáo hóa, hiếu kính Thiên đạo. Ăn thịt uống máu người thì có gì khác nhau cùng súc sinh.
Vô Sắc Vô Tướng bước tiến vững chắc, đi vào Cổ Đạo Miếu. Hắn chứng kiến những tăng nhân trên đống lửa, ai nấy đều nướng trên lửa đỏ đau xé tâm can, trong lòng nhỏ lệ.
Mà ngay cả Vu Thanh Họa vào lúc thấy được khung cảnh cực kỳ tàn ác này liền sắc mặt trắng bệch. Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng trong lòng chỉ có đau đớn, không có sợ, hơn nữa hắn đau lòng không phải vì tăng nhân bị nướng trên lửa đỏ, mà do một số Tà Nhân đang gặm ăn thịt người.
Người mất sạch nhân tính, mới thật đáng buồn nhất.
- Hòa thượng, nhìn vóc người ngươi da thịt mịn màng mềm mại, khẳng định mùi vị thịt ngươi sẽ rất ngon miệng.
Một Tà Nhân cấp bậc Bán Bộ Cự Phách ngồi ở trước một đống lửa liền vỗ một chưởng, biến thành một chưởng ấn to hơn mười thước từ trên trời nện xuống.
Vô Sắc Vô Tướng lưng đeo gùi gỗ, dáng người thẳng tắp, gương mặt trẻ tuổi mà lại tuấn tú hơn người nhẹ nhàng lắc lắc. Hắn thở dài một tiếng, cứ như thế liền đi về hướng Tà Nhân kia, trong miệng thì thầm:
- Một bước một tội lỗi, một bước một Liên Hoa.
Trên người hắn phật y tỏa ra ánh sáng thần thánh vạn trượng, trên đỉnh đầu một vị phật ảnh sinh ra. Chưởng ấn của vị Bán Bộ Cự Phách nện vào đỉnh đầu của hắn, tựa như một hồi gió thoảng thổi tới trên người của hắn, vẻn vẹn chỉ là thổi bay một vạt áo của hắn.
Tên Tà Nhân cấp bậc Bán Bộ Cự Phách kia, trong lòng giật mình, đây là phật hiệu gì.
Hắn muốn đứng lên, lại ra tay lần nữa. Nhưng mà Vô Sắc Vô Tướng đã đứng ở trước người hắn, chậm rãi vươn một bàn tay trắng nõn đặt trên đỉnh đầu của hắn.
Đây là một màn vô cùng rung động lòng người. Vẻn vẹn chỉ là một tay, nhưng mà lại giống như một quả Ngũ Hành Sơn, trấn áp một vị Bán Bộ Cự Phách đến không thể nhúc nhích. Tới lúc Vô Sắc Vô Tướng thu hồi bàn tay, thân thể Bán Bộ Cự Phách này trở nên càng lúc càng trong suốt, mơ hồ có khả năng nhìn thấy trong thân thể của hắn nở rộ ra một đóa hoa sen trắng tinh. Khi bị làn gió thổi qua, thân thể và Liên Hoa đều theo gió mà biến mất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Trời ạ, Kính tam thiếu bị hắn dùng phật hiệu siêu độ.
Một ông lão gầy đét như que củi xông ra. Lão có kiến thức phi phàm, tu vi tinh thâm, hai mắt bộc phát ra ánh vàng rực rỡ, nhìn chăm chú tăng nhân áo trắng trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh đống lửa kia mà lạnh lùng hỏi:
- Hòa thượng, ngươi rốt cuộc là ai?
- Bần tăng, Vô Sắc Vô Tướng.
Vô Sắc Vô Tướng hai tay chắp trước ngực, áo trắng không nhiễm bụi trần, thân thể tựa như một cây Bồ Đề Thánh Thụ, có vẻ thánh khiết và trang nghiêm nói không ra lời. Những tăng nhân Cổ Đạo Miếu vẫn còn chưa bị chết đều quì ở trên mặt đất, ánh mắt sùng kính, giống như là đang quỳ lạy thánh phật Tôn giả.
- Ngươi cũng đã biết chúng ta là người phương nào, ngươi dám quản chuyện của chúng ta sao?
Ông lão kia quả là ác độc, xuất ra một cái quan tài đỏ bầm màu máu, bên trong Âm Khí làm lạnh lòng người.
- Người tu phật không sợ, bần tăng từ Cực Lạc Tự đi một mạch đến đây. Đi bộ qua hai mươi tám vạn tám ngàn dặm. Đi một bước, nhìn đời người một bước. Mặc dù pháp danh gọi là Vô Sắc Vô Tướng, nhưng mà bần tăng cũng không làm được Vô Sắc Vô Tướng. Trên đường đi gặp bất công, liền muốn giận; trên đường đi gặp chuyện bất bình, liền muốn xen vào; trên đường đi gặp kẻ xấu, liền muốn độ kiếp; trên đường đi gặp yêu tà, liền muốn chém giết. Ta muốn làm long tượng cho chư phật, trước làm trâu ngựa cho chúng sinh. Ta nguyện nhắc lên đồ đao, chém hết kẻ xấu trên thế gian này. Kẻ xấu không hết, ta liền trọn đời không thành phật.
Âm thanh Vô Sắc Vô Tướng mênh mông như thiên phật giảng thiền, phật đăng trong cả Cổ Đạo Miếu trong nháy mắt được một cỗ phật lực vô hình châm lên. Phật đăng mênh mông, mỗi một tòa phật điện đều được thắp đèn đuốc sáng choang, phật quang vạn trượng.
Có âm thanh vạn phật đồng ca đang ngân nga trong dãy núi, tịnh hoá cả khí tức tà ác trong Cổ Đạo Miếu. Những tăng nhân vốn đều hoảng hốt và sợ hãi, liền ngồi thẳng người, mở miệng tụng kinh Phật, đột nhiên phát hiện chính mình cũng không sợ gì nữa.
- Tư tưởng vốn tách rời suy nghĩ, người tách rời suy nghĩ tựa hư không giới, không chỗ nào không biến đổi, Pháp Giới tương hỗ...
Âm thanh Vạn phật hướng tông ngân nga không dứt.
Âm Phật chấn động trời cao, ngân nga trong cả Cổ Đạo Miếu.
Chẳng lẽ Tửu Nhục hòa thượng đã kịp chạy đến Cổ Đạo Miếu nhanh như vậy. Phong Phi Vân đang tiến hành thần thức quyết đấu với Thiên Thu Sinh, lấy thần thức để biến hóa ra bốn mươi tòa Thiên Đấu Linh Đài. Chúng hối hả xoay tròn, biến thành một vòng xoáy quay tròn trôi nổi ở vị trí trung tâm nhất của phật điện.