Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Chương 959-960: Bị Tập Kích, Uy Lực Của Thái Hư Phi Châu
- L
ực lượng phòng ngự mạnh như vậy, còn cần chúng ta giúp đỡ phòng thủ, trong yêu thú hải vực thật sự cường đại như vậy sao?!
Chu Báo nhíu mày, trong nội tâm hiện lên một tia dự cảm bất hảo.
Có thể không thế được sao?
Lực phòng ngự của Thái Hư Phi Châu này đủ để ngăn cản vài tên Tán tiên liên thủ công kích, phòng ngự mạnh như vậy vẫn phải cần người có Thuần Dương khí hiệp trợ phòng thủ, ý ngầm trong lời này chẳng phải nói lực công kích của yêu thú trong vùng biển thậm chí so với vài tên Thông Huyền Tán tiên liên thủ còn mạnh hơn sao?
Có khả năng này sao?
Nếu quả thật như vậy thì mình phải lần nữa ước định lại nguy hiểm của chuyến đi này rồi.
- Chiếc thuyền này, coi như không tệ!
Đứng trên Thái Hư Phi Châu, cho dù là Chu Báo cũng nhịn không được cảm khái một tiếng, bên trong Thái Hư Phi Châu, không hề giống với vẻ bề ngoài, vàng son lộng lẫy, xa hoa vô cùng, không gian của tám tầng, mỗi một tầng đều có hơn hai mươi gian phòng ốc, mười bảy người đi lên thuyền, mỗi người chọn một gian phòng, vẫn còn trống rất nhiều, bởi vì Chu Báo phải chịu trách nhiệm an toàn cho mạn thuyền bên trái, cho nên hắn phải chọn một gian phòng ở bên trái.
Đẩy cửa sổ làm bằng Kim Ti Nam Mộc, ngoài cửa sổ, mưa bụi đã lờ mờ, phảng phất như lão thiên gia cố ý vậy, bọn người Chu Báo vừa mới lên thuyền, khí trời vốn nắng ráo sáng sủa liền lập tức biến sắc, bắt đầu mưa xuống.
Phi Châu dưới chân chấn động một hồi sau đó, cảnh sắc trước mặt liền quay nhanh lên, Phi Châu đã bay ra ngoài biển cả vô tận.
- Tốc độ thật nhanh, so với máy bay phản lực còn nhanh hơn gấp mấy lần, bảy mươi tám vạn dặm, ha ha, bay ba ngày ba đêm đã xong rồi, tốc độ này, thật đúng là con mẹ nó nhanh ah!
Lưỡng Giới Sơn, ở trên đỉnh núi có một tảng đá dựng thẳng, cao chừng ba trượng, toàn thân màu trắng, chợt nhìn phía dưới, không có gì đặc thù, nhưng khi Thái Hư Phi Châu cất cánh, bay thẳng vào biển cả vô tận, tảng đá kia liền nổi lên biến hóa kỳ dị một hồi sóng vân nhàn nhạt liền toát ra từ mặt ngoài tảng đá, tảng đá kia thoáng cái như biến thành hư ảo, sau đó liền vặn vẹo, qua mấy hơi, cự thạch màu trắng liền hóa thành một gã nam tử áo trắng cao gầy, nam tử này thân cao chừng hai trượng có thừa, làn da toàn thân đều là màu xanh, trên đó còn hiện lên hoa văn nhàn nhạt, đứng thẳng trên ngọn núi, nhìn qua phương hướng Thái Hư Phi Châu đã đi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia lệ mang.
- Thông tri cho Cổn Long Vương, cường giả nhân loại của Đông Tứ Vực đã bay về phía hắn, bảo hắn chú ý chặn đường!
So sánh với Thất Thần Vực thì hải vực rộng lớn hơn nhiều, diện tích của hải dương gấp vô số lần lục địa, tuy rằng bị phân cách bởi Thất Thần Vực vài chỗ, nhưng có thể quy vào chung do Hải Vực Thiên Hoàng quản hạt.
Nhưng là, Hải Vực Thiên Hoàng chỉ là chủ chung của Hải vực, bình thường không quản đến đại sự, không chỉ không quản đại sự, mà ngay cả mặt mũi cũng dấu diếm, bao nhiêu năm rồi, cường giả trong hải vực một đám lại một đám hiện lên, một đám lại một đám vẫn lạc, có thể nhìn thấy Hải Vực Thiên Hoàng đã ít càng thêm ít, nói về ý nào đó, lực ảnh hưởng của Hải Vực Thiên Hoàng đối với vô tận biển cả là lớn nhất, đồng thời cũng yếu nhất, hắn căn bản mặc kệ mọi chuyển không quản đến.
Mấy vạn năm qua, chuyện mạnh được yếu thua, điên cuồng chém giết trong hải vực mỗi ngày đều xảy ra, nhưng vô luận nháo đến tình trạng nào, Hải Vực Thiên Hoàng cũng không lộ ra chút hứng thú nào cả, cũng chưa từng nhúng tay quản qua dù là việc nhỏ nhất, ở trong hải vực, chính thức làm chủ vẫn là lực lượng, vẫn là cường quyền.
Nhưng lực lượng cũng tốt, cường quyền cũng thế, cũng giống như Thất Thần Vực vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua người vô địch thiên hạ, ở trong hải vực cũng giống vậy, cường giả khắp nơi, tất cả bá chủ một phương đã chia hải vực lớn như vậy thành các phạm vi thế lực lớn nhỏ, những phạm vi thế lực này, đa số là loại nhỏ, hơn mười vạn năm qua, đã sớm tạo thành một hệ thống nguyên vẹn, so với Thất Thần Vực thì phức tạp hơn nhiều.
Mà thế lực yêu thú của Hải vực là một cổ thế lực yếu kém nhất trong vòng mười vạn dặm cách biên giới lục địa của Thất Thần Vực, nhưng cho dù thế, chỉ trong vòng mười vạn dặm này mới có chuyện yêu thú không tập kích nhân loại thôi, nhân loại có thể đi thuyền trên biển để đánh bắt cá.
Địa phương như Lưỡng Giới Sơ, sơn mạch cực lớn nối liền với biển cả vô tận, yêu thú trên biển và yêu thú trong lục địa đã cấu kết cùng một chỗ, tiến có thể công lui có thể thủ, giữa song phương có quan hệ chặc chẽ, cho dù là mấy tông môn lớn nhất Thất Thần Vực cũng không rõ ràng lắm.
Thất Thần Vực và Hải Vực, trong mấy vạn năm qua, mặc dù nói cả đời không qua lại với nhau, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực âm thầm cấu kết với nhau. Giống như một ít thế gia, môn phái ở Đại Tấn, cái gì mà Tiên cung, đều cũng có chút quan hệ với Đông Hải Triêu Thiên Cung, mà Triêu Thiên Cung của Đông Hải lại thuộc về phạm vi thế lực của Hải vực.
Lúc này mấy tông môn lớn của Đông Tứ Vực liên hợp lại đuổi giết Diệp Thanh Thiên, lực ảnh hưởng không chỉ ở Thất Thần Vực, mà còn yêu thú trên biển nữa.
Trên thực tế vào mấy tháng trước, một ít thế lực trong hải vực đã biết rõ bọn người Chu Báo muốn từ Lưỡng Giới Sơn tiến vào biển, một ít thế lực trong hải vực đã chạy đến đó rục rịch rồi.
Người không nhiều lắm, chỉ có mười bảy người, không không ai là Thông Huyền Tán tiên cả, nhưng thân gia lại rất phong phú ah!
Có mấy người đều thân mang Thuần Dương pháp khí, hơn nữa rất có thể có một tên mang theo tiên khí!
Tiên khí ah!
Mặc dù nói trong biển cả vô tận, thiên tài địa bảo vô số, nhưng không nói đến tiên khí, cho dù là Thuần Dương pháp khí cũng rất khó gặp, nhân số này, thực lực này, thân gia này, quả thực chính đối tượng tốt nhất để cướp bóc rồi, đây chính là dê béo trong truyền thuyết ah!
Đúng vậy, dê béo!
Chu Báo bọn hắn cũng không biết, ở trong mắt phần đông thế lực trong hải vực, đám bọn hắn đã sớm trở thành dê béo rồi, Thái Hư Phi Châu của bọn hắn cũng không thể nhàn nhã bay trên biển được.
Thái Hư Phi Châu là Thuần Dương pháp khí, bay vô cùng cao, độ cao phi hành cực hạn là 5000 trượng!
Không chỉ nói Thái Hư Phi Châu, cho dù là một ít tuyệt thế cường giả, phi hành cực hạn cũng chỉ là 5000 trượng thôi, bởi vì qua 5000 trượng, chính là tầng cương phong rồi.
Coi như là Chân Tiên, cũng không thể nào bay vào tầng cương phong, cương phong vô cùng mãnh liệt ở đó có thể thổi một gã Chân Tiên thành xương khô trong nháy mắt.
Về phần bay lên tiếp, mười vạn trượng, đó không phải là vấn đề Chân Tiên có thể thảo luận nữa.
Cho nên, 5000 trượng, là độ cao an toàn nhất của Thái Hư Phi Châu rồi,
Đồng thời cũng là khoảng cách an toàn nhất để bay qua biển cả.
Thái Hư Phi Châu lớn hơn trăm trương giữa thiên địa to lớn như vậy, cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Vô cùng nhỏ bé, không có thực lực rất mạnh, căn bản không thể thấy được.
Thời gian vượt biển dự tính là ba ngày ba đêm, giờ đã nửa ngày trôi qua, Thái Hư Phi Châu cũng không gặp phải cản trở gì cả, cũng không gặp phải vấn đề gì dị thường, 5000 trượng trên không trung, cho dù là phi hành yêu thú cũng không có mấy loại có thể bay đến, cho nên, vô luận là Chu Báo hay là Ngọc Nam Thiên, đều rất yên tâm.
Vẫn là mưa bụi lờ mờ, Thiên địa một mảnh u ám, Chu Báo nhìn qua cửa sổ, nghĩ đến tâm sự của mình, lão bà mang thai ba bốn tháng rồi, mình lại chạy mất, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể quay về Vũ Dương Lĩnh, vấn đề này nếu kéo dài thì nói không chừng khi mình về đến Vũ Dương Lĩnh, hài tử đã có thể chạy được rồi, đang nghĩ xuất thần, bỗng nhiên một hồi gió mát thổi qua.
- Ồ?!
Chu Báo mãnh liệt giật mình, bởi vì trong trận gió mát này, xen lẫn lấy mùi tanh nhàn nhạt, đây cũng không phải mùi vị mà 5000 trượng trên bầu trời nên có a, Chu Báo tâm thần rùng mình, thân thể co rút về sau, liền đóng cửa sổ lại, thân hình chớp lên, vọt đến cửa phỏng, cẩn thận xem xét tình hình bên ngoài, hiển nhiên, những người khác cũng đã chú ý đến chỗ khác thường này, vốn còn có chút âm thanh từ phòng mọi người truyền tới, nhưng hiện giờ thanh âm đã biến mất hết cả, Chu Báo thậm chí có thể tưởng tượng được cường giả trong Thái Hư Phi Châu nguyên một đám đều đang nín thở ngưng thần, cũng giống như mình, đứng ở cửa gian phòng, vẻ mặt khẩn trương.
Thời gian từng chút trôi qua, mùi tanh vốn nhàn nhạt theo thời gian trôi qua dần trở nên đậm đặc, mà cơ hồ cũng ngay lúc đó, toàn bộ Thái Hư Phi Châu đều nổi lên một cổ sương mù nhàn nhạt màu vàng, những sương mù này ở cùng một chỗ, một hồi làn gió Thuần Dương thổi bay, thổi bay toàn bộ mùi tanh trên Thái Hư Phi Châu, nhưng Thái Hư Phi Châu cũng dừng lại, từ tốc độ cao đột nhiên dừng lại, không khí trong Thái Hư Phi Châu mãnh liệt chấn động một hồi, nhưng lập tức liền bị kim quang thôn phệ, mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
Sau đó, liền nhìn thấy Ngọc Nam Thiên này cầm đầu sáu gã cường giả của Linh Tiêu Điện bay lên boong tàu.
- Cường giả phương nào, cần gì phải ẩn tàng thân hình chứ, đã đã đến, vậy thì ra đây gặp mặt đi!
- Ha ha ha khanh khách, tiểu tử thú vị, đây là Thái Hư Phi Châu a, thật nhiều năm không nhìn thấy thứ này rồi, thật sự có chút tưởng niệm đấy!
Một tiếng cười cổ quái từ bốn phương tám hướng truyền đến, thanh âm không lớn, lại chấn động màng nhĩ, tinh thần của tất cả mọi người, trong 17 người, sắc mặt của mấy người có lực lượng thần hồn nhỏ yếu đã trở nên tái nhợt, chỉ sợ thanh âm cổ quái này lại đến thêm mấy lần nữa thì thần hồn của bọn hắn phải bị đả thương nặng mất thôi.
- Hừ, đâm sau lưng đả thương người, cũng không coi là cao nhân gì cả!
Ngọc Nam Thiên biến đổi thần sắc, cẩm bào nhẹ nhàng khẽ động, thanh âm cổ quái vẫn đang tồn tại, nhưng loại thanh âm khiếp tâm hồn mọi người cũng đã biến mất.
- Đã nhận ra Thái Hư chi thuyền, cũng nên biết ta là người thế nào chứ, cũng nên biết, loại Nhiếp Hồn Ma Âm này của ngươi sẽ không có tác dụng đâu!
- Ha ha ha ha ha ha ha, tốt, rất tốt, tiểu tử, từ mùi trên người ngươi ta có thể đoán được, ngươi là người của Ngọc gia, đã nhiều năm như vậy, không thể tưởng được tiểu tử của Ngọc gia còn dám hành tẩu trong hải vực, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?!
Sau một hồi cười to, một đoàn bóng đen đứng trước Thái Hư Chi Châu hiện ra.
Bóng đen này là một bóng người, một lão nhân toàn thân áo đen, diện mục âm trầm, lão nhân kia huyền lập trên không trung, ánh mắt âm hiểm nhìn Ngọc Nam Thiên trên Thái Hư Phi Châu, trong ánh mắt, toát ra vẻ thập phần quỉ dị.
- Người Ngọc gia, tiểu tử Ngọc gia, tiểu tử không được việc gì cũng dám phi hành trong hải vực, ngươi không muốn sống nữa sao!
- Ngươi là Hồ Bất Quy?! Ngươi còn chưa chết?
Nhìn thấy bộ dáng, trang phục của lão nhân, Ngọc Nam Thiên rõ ràng kinh ngạc thoáng một phát, lộ ra thập phần ngoài ý muốn.
- Không thể tưởng được người của Ngọc gia còn nhớ rõ lão bất tử ta, người của Ngọc gia các ngươi còn chưa chết hết, ta sao lại chết được chứ!?
- Hừ, cho dù không chết thì đã sao chứ, chạy trốn tới hải vực, cấu kết với yêu thú, kéo dài hơi tàn, có khác gì chết đâu!
- Đợi sau khi ngươi chết thì sẽ biết sống và chết có gì khác nhau thôi mài!
Hồ Bất Quy chỉ cười lạnh, khoát tay, năm đạo hắc khí liền xông ra từ đầu ngón tay hắn, mềm mại hệt như linh xà quấn tới Ngọc Nam Thiên.
- Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn dùng loại thủ đoạn này, chẳng lẽ thật sự cho rằng có thể hù người sao?!
Nhìn thấy năm đầu linh xà phóng về phía mình, Ngọc Nam Thiên chỉ cười lạnh, nhìn như không thấy, thân thể không nhúc nhích chút nào, năm đạo linh xà kia cũng không đến được người hắn đã bị kim sắc quang mang của Thái Hư Phi Châu triệt tiêu.
- "Đã biết rõ đây là Thái Hư Phi Châu lại còn sử dụng loại thủ đoạn không có tác dụng này sao?!
Ngọc Nam Thiên nhìn thấy năm đạo linh xà màu đen này bị kim quang của Phi Châu triệt tiêu, trên mặt cũng không lộ ra vẻ buông lỏng, ngược lại càng thêm ngưng trọng.
- Hồ Bất Quy, ta biết rõ ngươi quỷ kế đa đoan, nhưng muốn thi triển thủ đoạn ở trước mặt ta, không có khả năng!
Nói xong, hắn vỗ mạnh mạn thuyền một cái, toàn bộ Thái Hư Phi Châu chấn động một cái, mấy đạo kim quang mãnh liệt từ Phi Châu vọt tới Hồ Bất Quy.
- Không thể nào, còn bắn pháo?!
Chu Báo thiếu chút nữa đã kêu lên, hắn thấy cái thuyền này vừa lớn vừa rộng mở, nhưng lại chưa từng nghĩ tới đồ vật này lại còn mang theo cả đại pháp, hai tiếng rầm rầm này, kim quang bắn ra, không phải là đại pháo sao?
Chỉ là hai đạo kim quang kia cũng không hướng mọi người chứng minh uy lực của mình, bóng người màu đen kia phảng phất như hư ảo, kim quang trực tiếp xuyên qua người hắn, thân thể Hồ Bất Quy rung lên một cái, phảng phất như không tồn tại vậy.
- Ha ha ha, quả nhiên là Thái Hư Phi Châu chính tông, Ngọc gia các ngươi cũng thật rộng rãi, vậy mà lại cho tiểu tử ngươi mang theo thứ này vượt biển, đây chả khác nào đến cấp vật quý cho lão tổ tông ta cả!