Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 666(P1): Ngắm Hoa Trong Sương, Ngắm Trăng Dưới Nước.
guyễn Chấn Nhạc tỏ ra có chút tiếc nuối, hắn lắc đầu nói:
- Bí thư Vương cứ bận rộn, có lẽ là do tôi hẹn ước quá muộn, nếu không thì chúng ta đã có cơ hội nói chuyện với nhau vài lời rồi. Thôi được, lần sau nếu có cơ hội thì hai chúng ta lại tiếp tục tâm sự.
Hai người nói chuyện với nhau đều nở nụ cười, Nguyễn Chấn Nhạc buôn chuyện hai câu với Vương Tử Quân, sau đó hắn tươi cười nói:
- Bí thư Vương, trước tiên tôi phát lời mời với anh, tháng mười năm nay hội nghị xúc tiến thương mại toàn quốc sẽ được tổ chức ở thành phố Đông Bộ, kính xin ngài đến tham gia.
"Hội nghị xúc tiến thương mại toàn quốc?"
Vương Tử Quân thầm lắp bắp kinh hãi, hắn biết hội nghị có lực ảnh hưởng rất lớn này, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc. Dưới tình huống bình thường thì hội nghị xúc tiến thương mại sẽ được tổ chức ở tỉnh thành, bây giờ lại chuyển sang thành phố Đông Bộ, không thể không thừa nhận Nguyễn Chấn Nhạc là người có năng lượng cực đại.
Tuy Vương Tử Quân rất muốn giữ vững bình tĩnh, thế nhưng hắn cũng không tự chủ được phải cảm thấy ghen ghét với Nguyễn Chấn Nhạc. Thật sự là quan hệ rộng là quá tốt, Nguyễn Chấn Nhạc có thể kéo hội nghị kia về thành phố Đông Bộ, chưa nói đến những vấn đề gì khác, chỉ riêng hội nghị kia đã là một thành tích rất lớn, có thể dùng nó để khoe khoang với người khác.
- Chúc mừng, chúc mừng, đến khi hội nghị xúc tiến thương mại được tổ chức ở thành phố Đông Bộ thì tôi sẽ đến chúc mừng.
Vương Tử Quân lộ ra nụ cười mừng rỡ nói:
- Bí thư Nguyễn, không thể không nói ngài đã làm ra một chuyện cực kỳ tốt cho thành phố Đông Bộ.
- Ha ha, bí thư Vương quá khen như vậy cũng làm cho tôi cảm thấy đỏ mặt. Hội nghị lần này sở dĩ được tổ chức ở thành phố Đông Bộ hoàn toàn là sự cố gắng của tỉnh ủy khối chính quyền tỉnh và cán bộ thành phố Đông Bộ, tôi cũng không dám tự nhận công.
Nguyễn Chấn Nhạc nói, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn.
- Bí thư Nguyễn, bí thư Nhất Phong mời anh đến gặp mặt.
Khi hai người Vương Tử Quân đang nói chuyện với nhau, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ chợt đi đến nói.
Sau khi nghe được lời của Quan Vĩnh Hạ thì Nguyễn Chấn Nhạc vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi đi trước đây, sau này có dịp sẽ trò chuyện nhiều hơn.
Vương Tử Quân khoát tay với Nguyễn Chấn Nhạc, tỏ ý đối phương cứ nhanh chân đi gặp lãnh đạo, không cần quan tâm đến mình. Quan Vĩnh Hạ bắt chuyện vài câu với Nguyễn Chấn Nhạc cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, hắn cũng không nói thêm điều gì với Vương Tử Quân, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi gật đầu với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, sau đó hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc và Quan Vĩnh Hạ chầm chậm bỏ đi nhưng không quên ân cần thăm hỏi lẫn nhau, trong lòng hắn vẫn nghĩ về hội nghị xúc tiến thương mại sẽ tổ chức ở thành phố Đông Bộ. Đúng lúc này chợt có người dùng giọng hâm mộ nói:
- Không bao lâu nữa trong tỉnh Sơn Nam chúng ta sẽ xuất hiện một vị lãnh đạo mới.
Tuy người mở miệng cũng không nói đích danh là ai, thế nhưng đám người bốn phía đều hiểu vấn đề, trong mắt một số người còn lộ ra vẻ ghen ghét.
Vương Tử Quân khẽ cười cười, sau đó hắn đi về phía phòng làm việc của bí thư Lưu Truyền Thụy. Sau khi được thư ký giúp đỡ gõ cửa phòng làm việc của bí thư Lưu, Vương Tử Quân đi vào thấy Lưu Truyền Thụy đang ngồi chờ mình sau bàn làm việc.
- Bí thư Tử Quân, đến chỗ này của tôi cũng đừng nên khách khí, mời cậu ngồi.
Lưu Truyền Thụy khẽ khoát tay áo chặn lời của Vương Tử Quân, sau đó lão dùng giọng tùy ý nói.
Tuy trước đó Vương Tử Quân có chút xích mích với phó bí thư Lưu Truyền Thụy, thế nhưng hắn biết rõ lúc này Lưu Truyền Thụy vẫn là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, vẫn là lực lượng mạnh mẽ mà minh cần nương nhờ. Lúc này hắn cười cười nói:
- Vừa nghe nói ngài triệu kiến thì tôi cảm thấy cực kỳ bồn chồn, vừa rồi tôi đã làm kiểm điểm trên hội nghị kinh tế toàn tỉnh, bây giờ thậm chí vẫn còn nhớ những lời mình vừa mới nói ra, hay là tôi tiếp tục làm kiểm điểm? Đỡ cho ngài mở miệng dạy bảo một lượt nữa.
- Được rồi, đừng nói nhiều ở phòng của tôi, cậu ngồi xuống đi.
Lưu Truyền Thụy khoát tay chặn lời của Vương Tử Quân, lão nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Lưu Truyền Thụy, bộ dạng cực kỳ quy củ chờ bí thư Lưu cho ra lời dạy bảo. Lưu Truyền Thụy nhìn bộ dạng thành thật của Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt lại hòa ái hơn một chút. Nhưng trong lòng lão biết rõ, vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia không hề thành thật như những gì biểu hiện vào lúc này.
- Tử Quân, cháu trai khi nào thì được trăm ngày? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã chuẩn bị xong lễ vật, cậu nếu không nói cho tôi biết, đừng trách tôi trở mặt cho cậu biết tay.
Lưu Truyền Thụy cũng không nói chuyện công tác, lão mỉm cười dùng giọng hòa ái hỏi việc gia đình của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Lưu Truyền Thụy bày ra bộ dạng trưởng bối thì nụ cười trên mặt càng tươi sáng:
- Sắp xếp vào ngày hai mươi bốn tháng tám, các cụ đều coi trọng lịch âm, nghe nói khi quyết định còn mời chuyên gia xem xét qua.
- Ha ha, ông nào mà chẳng thương cháu, chính tôi cũng có cảm nhận của riêng mình. Ví dụ như hai tiểu tử nhà tôi, tôi nhìn thấy chúng thì không mở miệng dạy bảo một chặp sẽ cảm thấy không thoải mái, thế nhưng cháu gái nghịch ngợm thì tôi lại cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy cháu thì đã thấy vui rồi.
- Bí thư Lưu, xem ra tôi ở bên cạnh ngài có hơi lâu, thế nên mưa dầm thấm đất, quen luôn cả thói quen của ngài. Bây giờ tôi nhìn thấy tiểu tử kia thì thật sự chỉ muốn mở miệng dạy bảo mà thôi.
Vương Tử Quân vốn nói theo lời của Lưu Truyền Thụy, thế nhưng nói lời cuối cùng lại bùng ra chút cảm xúc.
- Cậu đấy, cũng không nên đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nếu không tôi sẽ nói cho lão lãnh đạo biết, sẽ cho cậu biết tay.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì chợt cảm khái nói;
- Tử Quân, thời gian không buông tha cho con người, mới chớp mắt mà cậu đã làm cha, lần sau gặp lại không biết tôi đã già thế nào rồi.
Lãnh đạo có thể nói chính mình già đi, thế nhưng cấp dưới tuyệt đối không được nói lãnh đạo của mình già lão. Biết đâu lãnh đạo sẽ không có bất kỳ biểu hiện gì, thế nhưng dù thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Vương Tử Quân càng hiểu rõ về phương diện này, thế cho nên hắn cười nói:
- Bí thư Lưu, bây giờ ngài vẫn còn rất khỏe mạnh, cũng không nên lười biếng vứt bỏ quang gánh, tỉnh Sơn Nam chúng tôi còn mong chờ vào sự lãnh đạo của ngài.
Vương Tử Quân nói những lời này lam cho nụ cười trên mặt Lưu Truyền Thụy càng tươi sáng thêm vài phần, tỉnh Sơn Nam còn mong chờ sự lãnh đạo của ngài, đây là câu nói cầu chúc Lưu Truyền Thụy tiến lên vị trí đứng đầu tỉnh ủy Sơn Nam của Vương Tử Quân. Tuy đây chỉ là một câu cầu chúc, thế nhưng Lưu Truyền Thụy nghe vào tai lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
- Tỉnh Sơn Nam phát triển cần sự chỉ đạo lèo lái của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch, tôi cũng chỉ là một người tham mưu mà thôi, nói chung là đứng bên cạnh gõ vài tiếng trống cổ vũ.
Lưu Truyền Thụy nói một câu khiêm tốn, sau đó cười nói:
- Năm xưa khi tôi bằng tuổi cậu thì đang công tác ở huyện Dương Cương, mới đó mà ba mươi năm đã qua, những ông bạn già cùng chung chiến tuyến năm xưa bây giờ cũng không còn nhiều người ở trên cương vị.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì giống như chìm đắm trong ký ức của mình:
- Năm xưa tôi cũng không có điều kiện tốt như cậu bây giờ, không phải ngày nào cũng xã giao cơm ngon tiệc tùng hào hoa. Tôi nhớ năm đó tết đến, đám người chúng tôi thèm ăn chịu không nổi, thế là lén bắt một con gà mang đi luộc, ăn mà miệng dính đầy dầu mỡ nhưng cực kỳ ngon miệng, sau này dù ăn bất cứ thứ gì cũng chưa từng tìm lại được cảm giác như năm xưa.
Lưu Truyền Thụy nói đến những lời này thì trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, Vương Tử Quân cũng phối hợp nở nụ cười, thế nhưng trong lòng chợt xuất hiện một chút cảnh giác.
Trong quan trường có một hiện tượng rất kỳ quái: Quan nhỏ có thể tùy ý vung tay vỗ bàn nổi giận, thế nhưng quan càng lớn thì tính tình càng bình thản, nói chuyện che đậy cực kỳ kín đáo. Đến cấp bậc của Lưu Truyền Thụy thì mỗi câu mỗi chữ cho dù chỉ là những lời huyên thuyên thì trên cơ bản cũng không phải là nói nhảm. Hơn nữa với suy nghĩ hiện tại của Lưu Truyền Thụy, vẫn chưa đến mức nhàn rỗi nói với anh về những chuyện cũ năm xưa và độ tuổi của chính mình.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh