A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Hanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Vương
Số chương: 1351
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1094 / 13
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 951 : Phẩm Trà Luận Đạo
ghe nói Tần Phấn không phải chuyển thế từ thời thượng cổ, thần tình Trần Lạc không khỏi ngẩn ra, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, cả người đều ngẩn ra ở đó, không rõ cũng không nghĩ ra, không phải chuyển thế từ thời thượng cổ, vậy chuyển thế từ đâu?
- Ta chuyển thế chắc là ở một thời đại còn sớm hơn thượng cổ.
Sớm hơn thượng cổ một thời đại? Trần Lạc nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói:
- Viễn cổ?
Thấy Trần Lạc gật đầu, hắn nhịn không được hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ đến một vài ghi chép liên quan đến thời đại viễn cổ được bên trong điển tịch, con mẹ nó chính là một thời đại Thần Ma hoành hành a, chư thần thượng thiên, vạn ma địa hạ không sai biệt lắm đều đản sinh trong thời đại này, lúc nghe được Tần Phấn chính là chuyển thế từ thời đại Thần Ma hoành hành tới, khiến Trần Lạc sao không kinh ngạc cho được, lại ngẩn người tại chỗ thật lâu không hồi phục tinh thần, bởi vì… Chuyện này quả thực quá kích thích rồi.
- Lạc gia, nhận thức ngươi nhiều năm như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên thấy được loại vẻ mặt này của ngươi đó, ha ha.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Phấn hiện ra ý cười, từ khi nhận thức Trần Lạc tới nay, hắn vẫn luôn chịu đủ loại kích thích, hôm nay rốt cuộc cũng kích thích được vị Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh này một lần, Tần Phấn rất là đắc ý.
- Không đúng, đang sống tốt đẹp ở thời đại Thần Ma kinh thế, điên cuồng như vậy, ngươi còn chuyển thế làm gì?
Chuyển thế từ thời thượng cổ tới đã là đại nhân vật khó lường, còn chuyển thế từ thời viễn cổ thì sao, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán được Tần Phấn trước khi chuyển thế phải cực kỳ lợi hại, cho dù không phải Thần Ma đi nữa, chỉ sợ cũng không chênh lệch bao nhiêu, sống tốt đẹp ở thời kỳ như vậy, tự dưng đi chuyển thế, đây chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nỗi sao/
Trên mặt Tần Phấn hiện ra tia cười khổ bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Đây cũng là câu hỏi ta vẫn luôn muốn tìm đáp án, nếu chuyển thế sống lại, tất nhiên phải có nhân quả của nó, bất kể là từ thượng cổ hay viễn cổ đều là như vậy, thế nhưng tìm mãi vẫn không ra được đáp án ta mong muốn.
- Mỗi một người chuyển thế đều có nhân quả?
Trần Lạc giống như có điều sở ngộ.
Tần Phấn gật đầu, nói:
- Theo ta được biết là như vậy, bởi vì chuyển thế sống lại vốn là một quá trình tuần hoàn nhân quả, sẽ không ai vô duyên vô cớ tự dưng đi chuyển thế, phàm là người chuyển thế đều có nguyên nhân, hơn nữa nhân quả này còn phải tuân thủ theo Thiên đạo.
- Thiên đạo?
Trần Lạc cau màu, hỏi:
- Ngươi nói là vận mệnh?
- Cũng có thể nói là vận mệnh.
Tần Phấn trầm ngâm chốc lát, còn nói:
- Nói thẳng một câu, người chuyển thế có lẽ là cảm thấy vận mệnh, phát giác trong tương lai có một ngày vận mệnh phát sinh biến hóa, loại biến hóa này có thể sẽ tiếp dẫn một vài tồn tại cường đại trong thiên địa đản sinh, ứng kiếp xuất hiện, giống như vương tọa…
- Ý của ngươi là, chuyển thế sở dĩ không phải vì càng cường đại hơn, mà là tuân theo thiên mệnh?
Trần Lạc xoa cằm suy tư, nói:
- Nói cách khác, muốn sinh tồn trong thiên địa này, tự thân cường đại cố nhiên là điều trọng yếu, nhưng càng trọng yếu hơn là tuân theo thiên mệnh, chỉ cần thuận theo thiên mệnh, cũng chẳng khác nào nịnh bợ lão Thiên gia, ví như Thiên tử vương tọa, sau khi vấn đỉnh vương tọa này cũng là Thiên tứ chi tử, từ đó về sau tuyệt đối lên như diều gặp gió trên đường tu hành, cũng không cần lo lắng bất luận thẩm phán gì gì đó.
- Đúng là đạo lý này, như Thiên tử vương tọa, Nhân Vương tọa, vấn đỉnh cũng là thuận theo Thiên mệnh, đạt được lực lượng không cách nào tưởng tượng, tờ đó về sau có được danh tiếng Thiên mệnh, không những không cần lo lắng bất luận thẩm phán gì, hơn nữa còn có thể ly khai ranh giới các loại pháp tắc một cách hợp pháp.
- Trách không được, thì ra là thế.
Trần Lạc lắc đầu bật cười, nói:
- Chúng ta tương đương với dân chúng bình thường, bị các loại pháp tắc trói buộc, một khi lực lượng của chúng ta nỗ lực đột phá các loại pháp tắc, tất nhiên sẽ bị lão Thiên gia thẩm phán, nghĩ đến, những người chuyển thế hẳn là thấy rõ được điểm này, thông qua đại thủ đoạn, thấy được tương lai, ví như sự kiện núi Táng Cổ hiện thế, sau đó liền chuyển thế, ứng vận sinh ra, ứng kiếp xuất hiện, vấn đỉnh các loại vương tọa, sau đó chẳng khác nào làm quan cho lão Thiên, không cần lo lão Thiên gia thẩm phán chỉnh mình, bởi vì hắn còn cần những quan dưới quyền kia đi diệt trừ đám người nghịch thiên không chịu sống thành thật.
Dứt lời, Trần Lạc bỗng nhiên cười ha ha.
- Làm sao vậy?
Tần Phấn không hiểu sao Lạc gia lại cười.
- Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện về cảnh sát và tội phạm, hiện giờ ta tuyệt đối là một tên tội phạm, hơn nữa còn là kẻ chuyên môn tái phạm, còn ngươi, tiểu tử ngươi sau khi chuyển thế chẳng lẽ muốn làm cảnh sát?
- Hắc hắc.
Tần Phấn cũng cười, nói:
- Cho dù ta muốn làm cảnh sát, nhưng lão Thiên gia cũng sẽ không tìm một người có linh tượng Ma Sát Kế Đô làm cảnh sát cho hắn, lui một bước mà nói, cho dù lão Thiên gia thực sự muốn ta làm cảnh sát viên cho hắn, ta cũng sẽ cự tuyệt không chút do dự.
- Vì sao? Làm cảnh sát thật tốt đó, ít nhất không cần lo lắng bị thẩm phán.
- Ta tình nguyện bị lão Thiên gia thẩm phán, cũng không muốn bị tên tội phạm như ngươi thẩm phán.
- Ha ha ha!
Trần Lạc ngửa đầu cười to, lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, một đạo tiếng cười sang sảng truyền đến:
- Ha ha ha, tiểu Tần, hơn hai năm không gặp, ngươi rốt cuộc cũng chịu đến trà trang này của ta hả?
Xuất hiện theo tiếng cười là một lão giả áo xám, lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, tinh thần quắc thước, có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt, Tần Phấn lập tức đứng lên, cười nói:
- Cổ lão, đã lâu không gặp.
- Không có việc gì, không có việc gì…
Cổ lão vuốt chòm râu bạc, nói:
- Trái lại, sau khi ngươi đi rồi, tôn nữ của ta dày vò ta không nhẹ đâu.
- Vừa tới nhưng sao không thấy Tiểu Ngư, nàng đi đâu rồi?
- Ai biết được nó phát rồ ở đây rồi.
Vừa nói chuyện, cặp mắt của Cổ lão một mực quét tới quét lui trên người Trần Lạc, càng nhìn càng thấy kinh ngạc, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt, càng nhìn trong mắt càng thêm nghi hoặc nồng nặc, hỏi:
- Không biết vị công tử này là…
- Đây là…
Tần Phấn vẫn luôn là một người tương đối chú trọng lễ tiết, ban đầu hắn muốn trước tiên giới thiệu Trần Lạc, lại đột nhiên nghĩ đến thân phận Trần Lạc thực sự quá mẫn cảm, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên giới thiệu với những người khác hay không, nhìn lại phía sau, dường như muốn hỏi ý kiến Trần Lạc.
Trần Lạc cũng không có gì, đứng dậy nói:
- Vãn bối Trần Lạc bái kiến Cổ lão.
Thiên Vu Thiên Vu - Cửu Hanh Thiên Vu