Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bạn trai không có chí tiến thủ dù gia đình rất nghèo
T
ôi tin tưởng lắm nhưng sau khi quen tôi mới biết anh thích cầu toàn nên đến bây giờ vẫn không có việc làm.
Tôi và anh học chung cấp 2, đến năm 20 tuổi chính thức quen nhau. Nhà anh nghèo, nhà tôi khá giả, ba mẹ anh mỗi lúc nộp tiền học phí cho con đều phải xin sự giúp đỡ của người khác. Ba tôi vì thương hoàn cảnh của anh nên bán lại chiếc xe máy rất rẻ cho anh tiện đi lại vì xe anh quá cũ, bên cạnh đó còn tặng vài thứ khác. Nhà anh lâu lâu biếu nhà tôi đồ ăn, tôi cũng mua biếu lại họ vì hiểu hoàn cảnh.
Tôi đi làm lương chẳng bao nhiêu, về phần anh sau khi học xong đại học đi dạy thêm nhưng lương cũng thấp, sau đó anh đi làm cho công ty của anh họ nhưng chẳng khá hơn vì anh đang trả nợ mua cái laptop. Tôi lúc nào cũng phải tằn tiện, vì chỉ cần mua một món đồ như đôi giày thì tháng đó sẽ hụt tiền ngay. Tôi nhớ có lần anh hết tiền, không thể đổ xăng nên không qua gặp tôi được, tôi bảo anh mượn đỡ đi rồi về tôi trả lại cho, có lẽ nó thành thói quen cho sau này, khi cần mượn tiền anh lại nhớ đến tôi, trả xong rồi mượn tiếp.
Tôi rất sẵn sàng đầu tư mọi thứ có thể cho anh trong khả năng của mình nhưng nhiều lúc cũng buồn lắm. Tôi còn quá trẻ, nhìn những cô gái đi với bồ bước vào các khu mua sắm quần áo, giày dép, tôi cũng chạnh lòng chứ. Sau đó tôi nghĩ có thể anh không lo cho mình được bây giờ nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ anh muốn tới đời con tôi lại giống cảnh xin tiền ba mẹ tôi để nuôi con à? Vì anh không có điều kiện như người ta nên tôi cũng cố gắng an ủi mình đến mấy năm sau chắc anh sẽ làm được như họ, nhưng sự thật không thấy gì cả, 5 năm rồi anh vẫn như vậy.
Khi đi chơi hầu như tôi là người móc hầu bao hết, chỉ có gần đây anh mới chi trả nhưng sau đó lại than hết tiền, tôi lại phải ứng cứu, giống như tôi xài tiền tôi vậy. Tôi thấy mệt mỏi kinh khủng, lúc nào cũng kêu anh nộp đơn xin vô công ty làm đại đi nhưng anh lại chê trả như vậy không bằng công sức anh bỏ ra. Thời gian đầu tôi động viên anh rất nhiều nhưng dần dần lại thành chán nản, quát nạt. Rồi đâu lại vào đấy, anh vẫn như vậy, ngày xưa anh học rất được, tôi tin tưởng lắm nhưng sau khi quen tôi mới biết anh thích cầu toàn nên đến bây giờ vẫn không có việc làm.
Tôi chẳng dám mua quần áo, giày dép, đồ tôi mặc toàn hàng cũ, hàng second hand nhưng anh luôn nói tôi xài hoang phí. Anh bảo cần tiền mua thuốc uống đốt mỡ để tập thể hình rồi lên làm huấn luyện viên thể hình, tôi cũng cho anh mượn nhưng chưa thấy gì cả. Gần đây nhất có người gợi ý xin vào làm tiếp viên hàng không của một hãng máy bay, chỉ còn một tuần nữa là phỏng vấn mà giờ này anh vẫn chưa chịu nộp hồ sơ thì làm sao người ta gọi được?
Tôi hối anh nộp lẹ thì anh kéo dài thời gian (chỉ là nộp qua mail chứ không phải chạy lên tuốt sân bay để nộp) nhưng lúc nộp hồ sơ anh lại nộp hình tôi và anh chụp cùng nhau. Thật sự tôi không hiểu nổi anh nữa. Nếu bạn là người nhận hồ sơ chắc chắn bạn chẳng thể đồng ý được. Anh lại bảo cần tiền để thi Toeic, sau đó nếu điểm đậu cao sẽ được trường mời lại làm giáo viên, các bạn nghĩ tôi có nên đầu tư và chờ anh nữa không?
Hoài