Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 911: Bại Lộ Tin Con? (1 2)
N
hà Trương Thanh Vân hôm nay rất náo nhiệt, hai ông bà Trương Đức Giang, Triệu Giai Ngọc, con gái Trương Du Mạn, tam đại đồng đường cùng nhau ăn tối. Những năm gần đây Triệu Giai Ngọc dần trở thành bà chủ sau màn của tập đoàn Khánh Kỵ, bây giờ rốt cuộc đã có nhiều thời gian ở bên cạnh Trương Thanh Vân.
Mà lần này ngay cả tiểu nha đầu Mạn Mạn cũng chuyển trường đến Hoa Đông, trong lúc ngắn hạn thì trọng tâm của Trương gia đều chuyển đến Hoa Đông. Triệu Giai Ngọc đã mua biệt thự ở Hoa Đông, bây giờ biệt thự số sáu khu thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông đã trở thành biệt thự xử lý công tác, bây giờ đó không phải là nơi đoàn tụ gia đình.
Khoảng thời gian này người ngoài luôn chú ý đến vấn đề nhận chức của Trương Thanh Vân, đối với cục diện trước mắt ở Hoa Đông thì hắn tiến lên nhận chức phó bí thư tỉnh ủy đã rất hợp lý. Mà bây giờ cải cách ở Hoa Đông đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, thời điểm này Trương Thanh Vân cực kỳ có khả năng trở thành phó bí thư tỉnh ủy.
Nhưng bây giờ có một vấn đề làm người ta khó thể đoán được, đó chính là khá lâu từ khi trung ương miễn chức của phó bí thư tỉnh ủy u Đan mà ban ngành Hoa Đông chưa có bất kỳ cử động nào mới.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà trung ương có thái độ mập mờ như vậy? Chẳng lẽ trung ương sắp điều chỉnh lớn với ban ngành Hoa Đông? Khả năng này dù là ai cũng cảm thấy không lớn, dù sao cải cách ở Hoa Đông cũng chỉ mới bắt đầu, hơn nữa ban ngành Hoa Đông cũng rất mới mẻ, tất cả đã vào giai đoạn ma xát tốt đẹp, không thể có biến đổi, nhưng vì nguyên nhân gì mà trung ương có phản ứng chậm chạp như vậy?
Sau khi cơm nước xong thì hai ông bà Trương Đức Giang đưa cháu đi nghỉ ngơi, Trương Thanh Vân một mình ngồi trong phòng khách xử lý công tác.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân vừa chuyên chú xử lý công tác vừa có tâm bệnh, đó chính là bệnh tình của bí thư Tần, có vài buổi tối hắn muốn đến thăm, điện thoại cho Chu Hướng đều bị từ chối.
Chu Hướng nói cho Trương Thanh Vân biết bệnh tình của bí thư còn chưa được công khai, hơn nữa còn chưa tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Quan trọng là tình huống của bí thư lúc này không tốt cho lắm, nếu Trương Thanh Vân đến thăm hỏi thì chắc chắn sẽ có liên quan đến chuyện công tác, đây rõ ràng là điều không tốt.
Dựa theo lời của Chu Hướng thì bác sĩ rất bực bội vì bí thư Tần không buông công tác, nói rằng bệnh tình của bí thư chuyển biến xấu cũng vì quá lao lực. Nếu lúc này Trương Thanh Vân đến thăm hỏi thì chẳng phải sẽ làm bệnh tình thêm xấu sao?
Trương Thanh Vân cũng không có biện pháp với lời từ chối như vậy, hắn đành phải bỏ đi ý nghĩ đến thăm hỏi. Nhưng vấn đề này cũng không tạo thành áp lực trong lòng hắn, bây giờ trung ương dang chậm chạp đưa ra quyết sách điều chỉnh ban ngành Hoa Đông, có lẽ cũng liên quan đến vấn đề này.
Sau ngày bí thư Lăng Tổ Hồng và Tần Vệ Quốc bàn luận với nhau hai giờ liền, bí thư Tần cũng không còn phát biểu đòi lý lẽ, mà Lăng Tổ Hồng cũng không có bất kỳ hành động gì liên quan đến vụ án Lâm Ninh. Chỉ vài ngày sau khi hai người nói chuyện với nhau thì trung ương có quyết định miễn chức u Đan.
Điều này rất dễ tính toán, trung ương đã biết tình huống ở Hoa Đông, hoặc có thể nói Tần Vệ Quốc đã đưa tình huống của mình báo cáo với trung ương thông qua Lăng Tổ Hồng. Sợ rằng lúc này lãnh đạo trung ương đang gióng trống khua chiêng bàn bạc về phương án điều chỉnh ban ngành Hoa Đông.
- Thanh Vân, có một chuyện đang lan truyền ở thủ đô.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.
- À!
Trương Thanh Vân gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn không chăm chú nghe lời Triệu Giai Ngọc, trong đầu còn đang nghĩ về những vấn đề thế cục biến hóa của Hoa Đông.
- Quách Tuyết Phương cũng quá lớn gan, nghe nói cô ấy có bạn trai, thậm chí còn sinh con trai, cũng chẳng biết tin tức này có đáng tin không?
Triệu Giai Ngọc lại nói.
- À.
Trương Thanh Vân lại gật đầu, vẻ mặt không chút biến đổi, vẫn ngây người như trước. Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, dù từ góc độ nào cũng không thấy khác thường, vì vậy không khỏi nhíu mày.
Trương Thanh Vân thì đờ đẫn rút một điếu thuốc, một tiếng xoẹt vang lên, hắn bật quẹt châm lửa. Khoảnh khắc khi châm lửa hắn mới đột nhiên nhớ ra lời nói vừa rồi của Triệu Giai Ngọc, vì vậy hắn chợt run lên, bật lửa cũng rơi xuống đất.
Trương Thanh Vân vội vàng nhặt bật lửa lên, khi ngẩng đầu thì Triệu Giai Ngọc lại đúng lúc đứng lên, nàng không phát hiện ra sự thất thố của hắn.
Trương Thanh Vân đốt thuốc mà dùng sức hít vào một hơi, hắn nằm ngửa ra trên ghế sa lông. Quách Tuyết Phương đúng là cực kỳ lớn gan, chưa lập gia đình mà có con, nhưng nàng cũng không hề quan tâm đến tin tức này.
Ngay cả Triệu Giai Ngọc ở thủ đô cũng nghe thấy tin tức, như vậy sẽ không có ít người được biết, tuy đây chỉ là số ít người ở cao tầng nhưng cũng đủ làm cho Trương Thanh Vân phải đau đầu. Triệu Giai Ngọc tính tình bình đạm nhưng cực kỳ thông minh, nàng nói đến vấn đề này tất nhiên đã có nghi ngờ Trương Thanh Vân, ít nhất cũng có ý muốn gõ đầu.
Đến tối đi ngủ Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, nhưng hắn vẫn ôm chặt Triệu Giai Ngọc vào lòng. Hôm nay nàng cực kỳ dịu dàng, cực kỳ phối hợp với tất cả hành vi của Trương Thanh Vân, nếu so sánh với ngày xưa thì giống như là hai người, hai người nước sữa giao hòa, tình cảnh trong phòng kiều diễm vô hạn.
Triệu Giai Ngọc là người mạnh mẽ nhưng rất ít khi nói toạc ra, lúc này Trương Thanh Vân mới biết nguyên nhân con gái chuyển trường đến Hoa Đông cũng không đơn giản như vậy, đây là vợ muốn nhìn chằm chằm vào chồng, đề phòng chồng lập phòng nhì bên ngoài...
Phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông, đây là lần thứ hai Liên Nhược Hàm đi vào tòa nhà này, tòa nhà cũng không tính là quá lớn, vì có chức năng đặc thù nên kẻ nào vào đây cũng sinh ra cảm giác kính sợ.
Lần đầu tiên Liên Nhược Hàm đến đây thì cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng hôm nay đến đây chỉ còn sự căng thẳng, trưởng ban số một Viên Hán Sở cùng nàng nói chuyện ba mươi phút, vì vậy mà những căng thẳng của nàng dần bị loại trừ.
Trưởng ban Viên tuổi hơi cao, nói chuyện ẩn giấu rất thú vị, không sinh ra cảm giác tổ chức đang nói chuyện với Liên Nhược Hàm, điều này làm cho nàng cảm thấy giống như mình đang nói chuyện phiếm, vì vậy mà hai bên trao đổi rất tốt.
- Được rồi, trưởng ban Liên, tôi đã biết tình huống cơ bản, quan trọng là trưởng phòng nói chuyện với cô, bây giờ cũng vừa đúng lúc, chúng ta đi thôi.
Viên Hán Sở cười ha hả nói.
Liên Nhược Hàm chợt kinh hoàng, nàng kinh ngạc nói:
- Anh nói gì, trưởng phòng sẽ nói chuyện với tôi sao? Trưởng...Trưởng phòng Trương sao?
- Không phải anh ấy thì là ai?
Viên Hán Sở nói, trong phòng tổ chức người được gọi là trưởng phòng cũng chỉ có Trương Thanh Vân, còn lại những phó phòng đều phải gọi thêm họ, vì vậy Viên Hán Sở cảm thấy câu hỏi của Liên Nhược Hàm rất thừa thãi.
Nhưng Liên Nhược Hàm không cảm thấy mình làm việc thừa, trái tim của nàng liên tục gia tốc, vừa rồi vừa mất đi tình cảnh căng thẳng, bây giờ lại càng thêm căng thẳng. Nàng tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân sẽ đích thân nói chuyện với mình.
Nếu là tình huống thông thường thì Liên Nhược Hàm sẽ cực kỳ vui sướng, vì được nói chuyện với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này có nghĩa là Liên Nhược Hàm sẽ không còn là cán bộ cấp ban. Nhưng bây giờ nàng không có chút vui sướng, vì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông quá đặc biệt đối với nàng.
Liên Nhược Hàm đần độn đi theo sau lưng Viên Hán Sở, nàng chỉ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, cảm thấy có chút mất bình tĩnh giống như cứ đi từng bước sẽ càng đến gần phòng làm việc của Trương Thanh Vân. Cuối cùng hai người cũng đi đến cửa phòng làm việc.
Một người trẻ tuổi anh tuấn rất khách khí chào hỏi Liên Nhược Hàm, sau đó dùng tay mời, đồng thời tiếp nhận tài liệu tương quan trong tay Liên Nhược Hàm.
- Cốc, cốc!
- Vào đi!
Khi Liên Nhược Hàm nghe thấy hai chữ này thì nhịn không được phải hít vào một hơi, nàng còn chưa cất bước, mãi đến khi thở hết hơi trong phổi ra mới cắn răng bước vào cửa.
Lúc này Trương Thanh Vân đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, Phương Hàn khẽ đặt tài liệu của Liên Nhược Hàm lên mặt bàn, ngay sau đó rón rén rời khỏi phòng không muốn ảnh hưởng đến Trương Thanh Vân. Liên Nhược Hàm chỉ cảm thấy ngơ ngác không dám ngồi, cảm thấy rất khó chịu, thậm chí hít thở cũng khó khăn.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới dừng bút trong tay, hắn thấy Liên Nhược Hàm thì hai hàng chân mày khẽ cau lại, sau đó bĩu môi nói:
- Chị ngồi chờ một chút.
Liên Hàn ngồi xuống theo lời của Trương Thanh Vân, ngay sau đó Trương Thanh Vân lại bận rộn.
Trong lòng Liên Nhược Hàm luôn nói thầm cho mình, liên tục ra ám hiệu tâm lý cho chính mình, hôm nay sẽ không xong, chỉ cần nhìn là biết Trương Thanh Vân đang cố ý, nói không chừng sẽ đuổi mình khỏi Hoa Đông, vì vậy trong lòng cực kỳ nôn nóng
Một chén trà tinh xảo đặt trước mặt, Liên Nhược Hàm ngẩng đầu, nàng thấy thư ký đến dâng trà, vì vậy vội vàng làm lễ. Đúng lúc này Trương Thanh Vân nói:
- Trưởng ban Liên, chị đã đợi lâu rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
Liên Nhược Hàm vội vàng đứng lên, Trương Thanh Vân vung tay ép xuống để nàng tiếp tục ngồi, hắn lại đứng lên đi về phía bàn trà nói:
- Không cần nghiêm túc như vậy, nghiêm túc chỉ là nội dung, không phải lễ tiết.
Trương Thanh Vân ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Liên Nhược Hàm, hắn cầm tài liệu của nàng lên xem, sau vài phút hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Cha chị điện thoại cho tôi nói rằng chị muốn về thủ đô, có phải vậy không?
- À...
Liên Nhược Hàm không ngờ câu hỏi đầu tiên của Trương Thanh Vân lại là như vậy, nàng tìm cha chủ yếu muốn nói vài lời, mục đích là hy vọng phó thủ tướng Liên có thể ra mặt giúp đỡ nàng, nào có muốn trở về thủ đô?
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn tiếp tục nói:
- Trước mắt không phải thời điểm cô về thủ đô, cô cũng biết, bí thư u rời khỏi Hoa Đông, bây giờ bên ngoài có nhiều người tung tin, tất cả đều nhằm vào bí thư u. Thậm chí còn có nhiều tin tức rất vô trách nhiệm.
Liên Nhược Hàm nghe rất chăm chú, trước nay nàng rất chú ý đến tin tức nói về u Đan, bây giờ Trương Thanh Vân nói về trách nhiệm của vấn đề u Đan, trong lòng nàng chợt căng thẳng.
- Bí thư u không có liên quan gì đến vụ án Lâm Ninh, người liên quan chủ yếu là Miêu Thiên Phương và Yến Thành. Hai người này là giám đốc xí nghiệp nhà nước, bí thư u lại không được phân công khối công tác này, bọn họ xảy ra vấn đề, bí thư u nào phải chịu trách nhiệm.
Trương Thanh Vân chăm chú nói, hắn ngưng lại một lúc rồi tiếp tục:
- Vì vậy bí thư u được điều chỉnh chẳng qua chỉ vì đây là điều cần thiết trong công tác, mà chị và đồng chí Lăng Tiểu Tô là cán bộ ở bên cạnh bí thư u, tất nhiên các người phải dùng hành động để chứng minh những tin tức bên ngoài kia không đúng sự thật...
Liên Nhược Hàm chợt ngây ra như phỗng, nàng ngồi trên ghế sa lông mà chợt xê dịch vô ý thức, không biết tại sao nàng rất kích động, thậm chí còn chảy cả nước mắt. Khoảng thời gian này nàng bị đè nén, mà nguyên nhân đè nén chính là u Đan gặp chuyện không may.
Có rất nhiều người nói u Đan gặp chuyện không may là vi phạm kỷ luật, thậm chí kể cả người ở thủ đô thì cách nói này cũng chiếm vị trí chủ đạo. Điều này làm cho Liên Nhược Hàm và cả Cao Cát Tường tiếp nhận áp lực khổng lồ, đã hơn một tuần, hai người trải qua khoảng thời gian ác mộng.
Bây giờ Liên Nhược Hàm nghe được sự thật trong miệng Trương Thanh Vân, rõ ràng trưởng phòng Trương đang cố gắng ép tin đồn xuống, sao nàng không kích động cho được? Nàng thậm chí còn quên đối phương là người mình căm hận nhất, chỉ cảm thấy hôm nay Trương Thanh Vân cực kỳ thân thiết.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, hắn dù sao cũng cảm thấy tinh thần của Liên Nhược Hàm không được bình thường. Dựa theo ý kiến của văn phòng tỉnh ủy thì nàng là cán bộ năng lực tốt, nhưng tiến đến mức bây giờ lại không thích hợp sao?
Tất nhiên Trương Thanh Vân không biết thế giới nội tâm của Liên Nhược Hàm phức tạp cỡ nào, hắn chỉ biết việc đã đến nước này thì dù là vì công tác hay dư luận cũng phải sắp xếp cho Liên Nhược Hàm dựa theo kế hoạch. Hắn ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Trưởng ban Liên, sau khi tổ chức thận trọng suy xét, chúng tôi chuẩn bị bổ nhiệm chị làm phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, kiêm nhiệm ban tổng hợp số một, hôm nay tôi trưng cầu ý kiến của chị...
Liên Nhược Hàm thiếu chút nữa đã đứng lên, nàng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi...Tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức...
Khi Trương Thanh Vân và Liên Nhược Hàm nói chuyện với nhau, trong phòng làm việc của chủ tịch ở khu chính quyền thành phố Lăng Thủy, Cao Cát Tường lúc này luôn ở trong trạng thái lo lắng bất an. Vì trạng thái không tốt nên hắn hủy bỏ chương trình buổi chiều, hắn ngồi trong phòng làm việc để ép mình trở nên bình tĩnh.
Ngày hôm qua khi Liên Nhược Hàm trở về nhà đã nói rõ sẽ nói chuyện với phòng tổ chức, lúc đó Cao Cát Tường cũng cảm thấy chuyện này là chong chóng đo hướng gió. Nếu Liên Nhược Hàm được sắp xếp thỏa đáng hoặc được đề bạt thì chứng tỏ u Đan không có vấn đề gì.
Nếu Liên Nhược Hàm bị dời khỏi Hoa Đông về thủ đô, tình huống như vậy Cao Cát Tường chưa từng nghĩ qua, vấn đề của u Đan có tác dụng mấu chốt với hắn. Bây giờ địa vị của hắn trong ban ngành Lăng Thủy là rất thấp, hắn đến Lăng Thủy chưa lâu nhưng đã được lĩnh giáo tính bài ngoại của người Hoa Đông.
Cục diện bây giờ làm Cao Cát Tường đối phó rất mệt mỏi, nếu lúc này vấn đề của u Đan lại phức tạp thì hắn càng không ổn. Vấn đề Cao Cát Tường hàng không xuống Hoa Đông được rất nhiều người xem là kết quả hòa giải của u Đan, bây giờ sự việc của u Đan còn chưa rõ ràng, như vậy cục diện của Cao Cát Tường sẽ thế nào?
Sự kiện trôi qua từng giây từng phút, Cao Cát Tường cố gắng chờ đợi điện thoại, sau đó hắn trực tiếp gọi điện nhưng nhận được tin báo Liên Nhược Hàm tắt máy. Lúc này hắn rất nôn nóng, hắn biết rõ tính cách của Liên Nhược Hàm, nếu lúc này tắt máy...
Tâm tình của Cao Cát Tường dần trầm xuống, đúng lúc này thư ký đẩy cửa tiến vào nói phó chủ tịch La đến xin chỉ thị về chuyện đấu thầu ở quận Đông Ô. Cao Cát Tường có hơi sững sốt, hắn chán ghét khoát tay nói:
- Cậu nói cho anh ấy biết, tôi cho anh ấy toàn quyền phụ trách, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy có năng lực giải quyết chuyện này.
Cao Cát Tường thật sự bực bội, hơn nữa vừa rồi mới bị thư ký quấy rầy, hắn càng tức tối. Bây giờ đám người ban ngành khối chính quyền căn bản không coi hắn ra gì, phó chủ tịch La Thành là một trong số đó. Sự việc đã là ván đóng thuyền mà còn đến xin chỉ thị sao? Xin chỉ thị gì? Đây rõ ràng đang tạo áp lực cho Cao Cát Tường.
- Tiểu Triệu, gọi lái xe, trong nhà tôi có chút chuyện, tôi về nhà.
Cao Cát Tường trầm giọng nói, hắn xách theo cặp công văn đi ra khỏi cửa.
Cao Cát Tường không thể điện thoại cho Liên Nhược Hàm, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ là sáu giờ, là lúc tỉnh ủy tan tầm. Bây giờ hắn hoàn toàn thất vọng, khoảnh khắc này chưa thể không có kết quả, nếu điện thoại của Liên Nhược Hàm không thông, như vậy chỉ có một khả năng...
Cao Cát Tường không dám nghĩ về khả năng này, hắn cảm thấy hôm nay thân thể mình nặng hơn so với bất kỳ thời điểm nào khác, mệt mỏi hơn so với bất kỳ thời điểm nào. Hắn cố gắng buông lỏng tinh thần đi vào cổng nhà mình, sau đó lấy chìa khóa mở cửa.
- Ba về, ba về!
Một cậu bé khoảng tám tuổi từ phòng khách đi ra nghênh đón hắn.
Khóe miệng Cao Cát Tường chợt co quắp, hắn muốn cười nhưng không thể. Tiểu tử kia rất thông minh, nó chắp tay đít nói:
- Ba ba, sao vậy, không vui sao? Mẹ bảo hôm nay sẽ làm hải sản cho con ăn.
Cao Cát Tường có chút sững sốt, hắn thốt lên:
- Mẹ con ở đâu? Đã về rồi sao?
- Anh Cao, sao hôm nay về sớm như vậy?
Liên Nhược Hàm đeo tạp đề từ trong phòng bếp đi ra, trên tay ướt sũng. Khoảnh khắc này Cao Cát Tường có chút thất thần, nàng là người sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, nào có chuyện sẽ nấu cơm? Bình thường tất cả công tác ở nhà đều do người giúp việc tự làm, nàng chưa bao giờ phải nhúng tay, sao hôm nay...
- Thế nào?
Cao Cát Tường vô thức hỏi.
- Cái gì thế nào?
Liên Nhược Hàm nói, nàng có chút ngơ ngác, ngay sau đó lại nói:
- À, anh hỏi chuyện hôm nay em đến phòng tổ chức sao? Thôi chết, em quên điện thoại cho anh.
Liên Nhược Hàm nói đến đây thì hạ giọng:
- Trưởng phòng tổ chức Trương Thanh Vân tự mình gặp em, anh ấy trưng cầu ý kiến của em, muốn bổ nhiệm em là phó thư ký trưởng văn phòng chính quyền, kiêm nhiệm trưởng ban tổng hợp số một.
- Thật vậy sao?
Trên mặt Cao Cát Tường chợt xuất hiện biểu cảm kỳ quái, hắn chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, giống như tất cả gánh nặng đều được cởi bỏ. Lúc này hắn cảm thấy phán đoán của mình rất đúng, Liên Nhược Hàm được bổ nhiệm có ý đồ rất sâu.
Hơn nữa Cao Cát Tường cũng không ngờ Liên Nhược Hàm sẽ được đưa lên làm phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền, hơn nữa còn kiêm nhiệm trưởng ban tổng hợp số một. Đây là một chức vị tuyệt đối có thực quyền, ban tổng hợp số một là gì? Đây là ban văn phòng chuyên phục vụ cho chủ tịch Kiều Quốc Thịnh, Liên Nhược Hàm được đề bạt như vậy rõ ràng đã bước một chân vào trung tâm quyền lực, với thân phận đó hoàn toàn có thể phối hợp ăn ý với Cao Cát Tường.
- Trương Thanh Vân kia tự mình nói với em, ba đã gọi điện thoại cho anh ta, nếu không sao lại như vậy? Sợ rằng sẽ đuổi em về thủ đô rồi?
Liên Nhược Hàm nói.
Cao Cát Tường cau mày, vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt:
- Em còn chê mình chưa đủ xấu miệng sao? Em còn muốn mang đến bao nhiêu mầm tai vợ mới ngậm miệng lại?
Liên Nhược Hàm nhìn Cao Cát Tường, nàng không dám nói. Thật ra đến bây giờ nàng nghĩ về Trương Thanh Vân mà vẫn còn căng thẳng, nàng nói như vậy chỉ là một ám hiệu tâm lý mà thôi, nàng sẽ vĩnh viễn không dám tạo ra thiêu thân với đối phương