Số lần đọc/download: 1094 / 13
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:13 +0700
Chương 945 : Tần Phấn?
- H
ơn mười năm rồi, không biết gã hòa thượng kia có còn ở đây hay không.
Trần Lạc tế xuất linh thức cẩn thận cảm ứng, không cảm ứng thì thôi, vừa cảm ứng nhất thời khiến hắn càng hoảng sợ, bởi vì hắn phát hiện mình không cảm ứng được bất kỳ cái gì, nhìn bằng mắt thường không thấy, dùng linh thức cũng không ra được, chẳng lẽ nói cái tòa miếu này cũng không ở trong vòng pháp tắc thiên địa hay sao?
Càng cảm ứng càng kinh ngạc, bố cục toàn bộ sơn cốc đều vô cùng quỷ dị, giống như đang ở bên trong Tiểu Phật linh giới, lại giống như không phải, cũng giống như ở trong vòng pháp tắc thiên địa, lại giống như ở bên ngoài, thực thực giả giả khiến người ta không thể nhận rõ, nhất là tòa miếu đổ nát kia càng khiến Trần Lạc cảm giác được một loại hư vô mờ mịt, chỉ nhìn như ảo ảnh, không thể chạm tới.
Trần Lạc vừa thận trọng cảm ứng, vừa tế xuất linh thức thận trọng thâm nhập từng chút một, bố cục bên trong tòa miếu đổ nát này càng kỳ lạ hơn, giống như trận pháp, lại như không phải trận pháp, cũng không có trận cục gì cả, chắc là một loại tồn tại cao cấp hơn trận pháp.
Tồn tại cao cấp hơn trận pháp?
Trong lòng Trần Lạc ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện ra một khái niệm… Lĩnh vực? Lẽ nào thứ này là một loại lĩnh vực?
Nói tới lĩnh vực, Trần Lạc cũng không quá lý giiar, hắn cũng chỉ từng nghe sư phụ Vân Du Tử nhắc qua hồi còn trẻ, nói lĩnh vực là một loại tồn tại ảo diệu cao cấp hơn trận pháp, là một loại pháp tắc không phải pháp tắc, bên trong lĩnh vực, người sáng tạo có quyền chúa tể tuyệt đối, chỉ người nào luyện Vu pháp hay Trận pháp tới cực hạn mới có tư cách chạm tới lĩnh vực, đây cũng chính là Hành giả thông thiên triệt địa, không gì không làm được.
Hành Giả, đây là một loại xưng hào chí cao vô thượng, Vu pháp đi tới cuối cùng được xưng là Vu sư đại thần thông, tu đến mức tận cùng là Vu Hành Giả, Trận pháp tu đến cuối cùng là Trận sư đại tự nhiên, tu đến tận cùng sẽ là Trận Hành Giả, bất kể Vu Hành Giả hay Trận Hành Giả trong ghi chép tại điển tịch đều được xưng là Thiên Hành Giả, ý chỉ là Hành Giả lên trời xuống đất không gì không làm được.
Hành Giả, đây là khát vọng của toàn bộ người tu hành, hơn nữa là một khát vọng xa khó có thể với.
Phải biết rằng, bất kể là Vu pháp hay Trận pháp, chỉ khi tu đến mức tận cùng mới có thể vấn đỉnh Hành Giả, có thể hình dung, tu được đến Đại Vu sư là thiên kiêu, có thể tu đến Vu sư đại thần thông là thiên kiêu trong thiên kiêu, cảnh giới đại thần thông này có yêu cầu rất rất cao với ngộ tính, hiện tại có biết bao nhiêu bá chủ thiên kiêu oai phong một cõi đều đang dừng lại ở cảnh giới này không cách nào tấn chức được, ngay cả những bá thủ thiên kiêu được trời xanh quyến luyến, tư chất vô song cũng như vậy, xác thực không thể tưởng tượng nổi đến cùng là dạng người gì mới có thể vấn đỉnh Hành Giả.
Tất nhiên, điều này cũng không đại biểu không người nào có thể vấn đỉnh Hành Giả, chỉ bất quá thực sự quá ít, trong điển tịch ghi chép vạn năm trở lại đây, người vấn đỉnh Hành Giả chỉ có vài vị ít ỏi, những người này cùng một dạng đều là bá chủ tuyệt đối, thiên tư ngang dọc, thông trị cả một thời đại.
Nếu như nói, ngôi miêu đổ nát trước mắt này thực sự là một lĩnh vực, vậy nói cách khác, rất có thể hỏa thượng rượu thịt kia là một Hành Giả trong truyền thuyết.
Trần Lạc sống tới chừng này vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với lĩnh vực, càng chưa từng thấy qua Hành Giả, trong lúc nhất thời cũng không dám quá khẳng định, chẳng qua cảm giác hẳn là thế.
- Không biết với bản lĩnh của ta bây giờ, chống lại Hành Giả có được phần thắng hay không?
Trần Lạc lầm bầm, Thiên Hành Giả rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, càng quan trọng hơn chính là hắn ngay cả bản lĩnh của mình lớn cỡ nào cũng không biết rõ, thức tỉnh sau khi niết bàn sống lại, hắn cnof chưa chân chính khảo nghiệm thực lực của mình, không phải vì không muốn, mà là hắn không dám, bởi vì bất kể linh tượng khủng bố che kín bầu trời, hay là biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, cùng với phân thân dung hợp hắc động, còn có tinh thần chi hồn múa loạn bầu trời, ngay cả long linh hung thần ác sát bên trong linh hải kia, mỗi cái đều quá mức nghịch thiên, một khi lấy ra sẽ gây động tĩnh thái quá. Đây mới chỉ là tình huống mười năm về trước, lần này niết bàn sống lại, niết bàn không chỉ là thân thể của Trần Lạc, linh tượng khủng bố của hắn, biến dị chi linh, phân thân hắc động, tinh thần chi hồn đại Diên La… Tất cả đều niết bàn sống lại theo hắn.
Quỷ mới biết những thứ này sau khi niết bàn sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, Trần Lạc rất muốn tế xuất ra cẩn thận nhìn một cái, nhưng hắn còn có điểm đắn đo, bản thân có thể bảo đảm nắm giữ được chúng hay không, nếu là vì vậy dẫn tới thẩm phán gì đó, coi như lợi bất cập hại.
Có đôi khi Trần Lạc nghĩ thấy bản thân mình thực là khổ sở, một thân thành tựu lợi hại thì đùng là lợi hại, biến thái cũng đủ biến thái, nhưng chỉ có điều là quá lợi hại cũng quá biến thái, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù năng lực của hắn, hiện tại căn bản không thể không chế được. Càng khổ cực hơn chính là, những thành tựu này đều là một đám kiêu ngạo, sau khi tế ra, cho dù Trần Lạc muốn làm động tĩnh nhỏ đi một chút cũng không được, cả đám bọn chúng đều hận không thể xông lên một lượt xé xác lão Thiên gia thành nhiều mảnh, nếu thực có thể xé lão Thiên gia thì cũng thôi, mấu chốt là không xé được lão nhân người ta, trái lại vì thế còn trêu chọc phải thẩm phán.
Lắc đầu thở dài, Trần Lạc tiếp tục cảm ứng, từ từ thâm nhập vào trong ngôi miếu đổ nát, trong lúc cảm ứng hắn cũng không có nhàn rỗi, cẩn thận tỉ mỉ tìm hiểu ảo diệu của lĩnh vực, thứ này đúng là thâm sâu ảo diệu hơn rất nhiều trong tưởng tượng của hắn, bất quá may là hắn thành tựu linh hồn Hư Vọng, ngộ tính được mở rộng, bất kỳ vật gì chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể ngộ được chỗ tinh túy ảo diệu, sau khi linh hồn thoát ra khỏi pháp tắc tự nhiên càng có thể liếc một cái nhìn ra bản chất mọi vấn đề, thế nên tuy lĩnh vực ẩn chứa ảo diệu vô thượng, nhưng đối với Trần Lạc mà nói, bắt dầu tìm hiểu cũng không quá khó.
Cứ chậm rãi thâm nhập vào bên trong như vậy, vừa tìm hiểu vừa đi, cũng không biết qua bao lâu sau, Trần Lạc bỗng cảm thấy không thích hợp, bởi vì hắn cảm ứng được một điểm sinh cơ bên trong tòa miếu đổ nát này, mặc dù sinh cơ cực kỳ yếu ớt, nhưng hắn cảm nhận được rất rõ ràng.
Chẳng lẽ là hòa thượng rượu thịt kia?
Không chần chừ, Trần Lạc tiếp tục cẩn thận cảm ứng, theo tầng tầng thâm nhập, một màn sinh cơ kia càng ngày càng mạnh, ước chừng sau nửa canh giờ, linh thức của hắn đã cảm ứng được một đạo linh tức, là linh tức một người, hơn nữa còn là một đạo linh tức vô cùng cường đại, bởi vậy hắn đoán, tu vi người này tuyệt đối không thấp, dưới cẩn thận cảm ứng, bên trong linh tức của đối phương dường như còn ẩn chứa một loại Phật tức mênh mông, không chỉ là vậy, còn có một đạo Ma tức đồng dạng cũng vô cùng cường đại.