Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 946: Một Giây Quyết Định (8)
“... Tiền lương của ba tôi không cao, miễn cưỡng có thể nuôi sống người cả nhà chúng tôi, nhưng mẹ tôi rất biết tiết kiệm, cho nên mỗi lần ngày lễ ngày tết, cả nhà chúng tôi đều sẽ đi nhà hàng tốt một chút, ăn một bữa tiệc lớn...”
“Về sau, tuy rằng tôi đi đến nhà họ Phương, rồi tôi gả vào nhà họ Tống, tôi có tiền tiêu không hết, có bữa tiệc lớn ăn không hết, quần áo cao cấp mặc không hết...”
“Nhưng mà tôi lại không vui vẻ chút nào, thời gian tôi vui sướng nhất, là lúc ba mẹ tôi vẫn còn...”
“Chúng tôi rất nghèo, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc... Đương nhiên, người có tiền giống như gia đình các người, sao có thể hiểu được loại hạnh phúc chúng tôi muốn kia, cũng giống như là các người tùy tùy tiện tiện liền có thể dùng tiền, đè chết chúng tôi!”
Ngữ khí của Phương Nhu trở nên hơi run rẩy, chị ta gần như là cắn chặt hàm răng, nói xong câu nói kế tiếp: “... Chuyện phát sinh vào hơn hai mươi năm trước đây, đã qua nhiều năm như vậy, không biết Tống Mạnh Hoa, ngài còn nhớ được không? Tôi nghĩ khẳng định ngài không nhớ rõ đi, nói cho cùng, sao ngài có thể để những chuyện nhỏ nhặt kia vào mắt?”
“Đó là một buổi tối mùa đông, em gái phát sốt, ba mẹ dẫn em gái đi bệnh viện xem bệnh, ngày đó ba vừa mới mua một chiếc xe 7 vạn đồng, còn nói ngày hôm sau sẽ mang chúng tôi đi ngoại ô chơi, kết quả không nghĩ tới, lần đầu tiên lái đi, lại là bởi vì em gái phải đi bệnh viện.”
“Ngày đó tuyết rơi rất lớn, một mình tôi ở lại trong nhà, tôi chờ đến sáng sớm, cũng không có chờ được ba mẹ tôi trở về, tôi không đi học, tôi tiếp tục ở nhà chờ, chờ đến buổi trưa, tôi đã sắp đói xỉu, nhưng tôi vẫn chờ, luôn chờ đến buổi tối, chú cảnh sát tới, nói với tôi, dẫn tôi đi gặp ba mẹ, còn có em gái của tôi...”
“Tôi rất vui vẻ, tôi cho rằng là ba mẹ ở bệnh viện chăm sóc em gái, không có thời gian để lo cho tôi, nên nhờ chú cảnh sát tới đón tôi, tôi vui mừng hớn hở đi theo chú cảnh sát, chú cảnh sát dẫn tôi đi bệnh viện, nhưng không phải phòng bệnh, mà là nhà xác của bệnh viện.”
Toàn thân Phương Nhu giống như phát ra hận ý, đáy mắt có nước mắt đang đảo quanh: “... Đến nay tôi cũng không quên được một màn kia, ba mẹ và em gái của tôi, ba người nằm song song, bọn họ rất an tĩnh, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, mặc cho tôi gọi như thế nào, em gái không khóc, mẹ không cười, ba không mở mắt...”
“Bọn họ chết, đều chết hết... Chết ở trên đường mang em gái tôi đến bệnh viện, chết ở trong tay Tống Mạnh Hoa!”
Phương Nhu trở nên đặc biệt kích động: “Là Tống Mạnh Hoa, là Tống Mạnh Hoa uống rượu, hơn nửa đêm lái xe vượt qua tốc độ, đụng vào xe của ba mẹ tôi, bởi vì va chạm quá mạnh, hại ba mẹ, còn có em gái tôi tử vong tại chỗ!”
“Đây không phải là điểm ghê tởm nhất của Tống Mạnh Hoa! Điểm ghê tởm nhất của Tống Mạnh Hoa là, ông ta ỷ vào chính mình có tiền, không biết mua chuộc ai, rõ ràng ông ta uống rượu, lại biến thành không uống rượu, ông ta còn tìm một luật sư rất tốt để biện hộ cho mình... Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, mất đi ba mạng người, nhưng cuối cùng Tống Mạnh Hoa chỉ bồi thường cho tôi mười mấy vạn đồng, tôi cần những đồng tiền kia sao? Ba mẹ tôi đều không còn, tôi muốn những đồng tiền đó làm gì? Mà Tống Mạnh Hoa thì sao? Không có một chút trừng phạt nào, giấy lái xe không bị thu hồi hủy bỏ, công ty càng mở càng tốt, cuối cùng còn làm đến đưa ra thị trường...”
“Dựa cái gì Tống Mạnh Hoa đâm chết người, lại còn có thể trôi qua xuôi gió xuôi nước như vậy, mà tôi thì sao?”
“Ở trong cô nhi viện, bị người bắt nạt, đi trường học bị người trào phúng, dù là được nhà họ Phương nhận nuôi, cũng không tốt hơn bao nhiêu!”