Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 905: Bí Thư U Bị Đưa Đi. (1)
âu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc là một tụ điểm rất nổi tiếng ở Lăng Thủy, câu lạc bộ này được xây rất cao, trên mái nhà còn có một tháp sắp cực cao, ba chữ Nhã Tụ Nhạc được đặt trên đỉnh tháp. Mỗi khi đến tối thì ánh đèn lấp lánh, đứng vào bất kỳ vị trí nào ở Lăng Thủy cũng có thể thấy rõ địa điểm của câu lạc bộ.
Trước tòa nhà câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc là một quảng trường, đây là khu vực bị quản chế, đến tối sẽ là nơi tụ tập các loại xe xa hoa. Người giàu có ở Lăng Thủy thường tụ tập đến đây dùng tiền mua vui mua cười.
Những tiết mục giải trí ở câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc thường rất nổi tiếng, nghe nói bên trong còn có những lễ hội diễn xuất còn tốt hơn cả đài truyền hình, hơn nữa lễ hội nơi đây còn không chú cấm kỵ, các diễn viên có thể tận tình phát huy. Tình cảnh đầy màu sắc, mập mờ, lời nói phóng khoáng, người đến xem tất nhiên có thể hưởng thụ những cảm giác kích thích không chính quy.
Câu lạc bộ này quảng cáo rất rầm rộ, tự xưng là nơi tụ tập đủ loại ca sĩ, mà tỉnh Hoa Đông cũng rất thịnh hành trò lăng xê ngôi sao, vì vậy những diễn viên được vào trong Nhã Tụ Nhạc phần lớn đều là những tinh anh được chọn lựa khéo léo.
Tầng cao nhất của Câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc chính là một gian phòng được lắp đặt và thiết kế theo phong cách cung đình, trên nóc phòng rủ xuống những luồng ánh sáng đủ mọi màu sắc làm ánh lên những luồng sáng cao quý của các thiết bị trang sức đặc biệt bên trong. Trên vách tường là những bức tranh kiểu cách châu u, làm tăng thêm nghệ thuật cách điệu của gian phòng.
Bốn chiếc ghế sa lông màu trắng vây quanh một bàn trà cẩm thạch, cóhai chiếc ghế sa lông để không, có một nam một nữ ngồi đối diện với nhau. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu hồng phấn, trang sức rất trang nhã thanh lịch, chiếc váy làm bằng chất liệu không tầm thường ôm quanh dáng người tuyệt đẹp, cực kỳ gợi cảm và hấp dẫn, rõ ràng có khí chất của một người đẹp.
- Cô là Chu Mỵ Duyên sao? Cô hát rất hay, tôi đã được nghe qua, có trình độ chuyên nghiệp, có cơ hội phát triển...
Người đàn ông dùng giọng khách khí nói, người phụ nữ quyến rũ gọi cảm, người đàn ông thì trẻ tuổi tiêu sái, nhìn qua có vẻ rất phong độ. Hơn nữa người này còn đeo một cặp kính, rất có khí chất, có phong thái ông chủ giàu có.
- Tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Người phụ nữ dịu dàng nói, giọng nói dịu dàng, cười lên rất đẹp, cực kỳ quyến rũ. Nàng ngừng lại, cặp mày thanh tú cau lại, nàng nói:
- Đúng rồi, tiên sinh, tôi cảm thấy hình như đã gặp anh ở chỗ nào đó thì phải...
Người đàn ông cười ha hả nói:
- Tôi cũng đang định nói lời này, không ngờ đã bị cô cướp mất...
Người phụ nữ cười khanh khách, thân thể có chút run rẩy, hai hàng chân mày biểu hiện sức quyến rũ nồng nàn. Chu Mỵ Duyên xem như là ca sĩ trụ cột ở Nhã Tụ Nhạc, trong địa phương nho nhỏ này nàng thật sự có danh tiếng, người muốn nâng nàng lên cũng rất nhiều.
Phòng khách quý ở câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc có hai gian, bên trong rất xa hoa, có thang máy chuyên dụng, có thể lên hay xuống để nhận sự phục vụ chu đáo dành cho khách quý vào bất cứ lúc nào. Nhưng người đi vào những gian phòng thế này không những phải có tiền, quan trọng là phải có thân phận, Chu Mỵ Duyên chỉ cần xem xét vào đặc điểm này cũng có thể thấy người đàn ông trước mặt không tầm thường.
Mà người đàn ông không phải ai khác mà chính là Trương Thanh Vân, mục đích hắn ở đây tất nhiên không phải nói chuyện với cô gái, nhưng lúc này hắn rất có hứng trò chuyện với ca sĩ số một của câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc.
Chu Mỵ Duyên hình như cũng rất tình nguyện trò chuyện với Trương Thanh Vân, nhưng chốc chốc lại đưa tay nhìn thời gian. Trương Thanh Vân cười nhạt nói:
- Chu tiểu thư, cô không cần gấp, tôi biết cô sẽ hát vào lúc chín giờ, cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ lắng nghe...
Chu Mỵ Duyên nở nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại nói một tiếng cảm ơn nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được cứ liếc sang đồng hồ. Trương Thanh Vân mỉm cười tìm chủ đề nói chuyện, một lúc sau điện thoại của Chu Mỵ Duyên chợt vang lên.
Vẻ mặt Chu Mỵ Duyên chợt biến đổi, nàng dùng tay che điện thoại và nhận máy. Lúc này Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, vẻ mặt Chu Mỵ Duyên chợt trắng bệch, nàng ấp úng vài tiếng rồi cúp điện thoại nói:
- Tiên sinh, đúng là xấu hổ, có người bạn muốn gặp tôi, bây giờ tôi phải đi ngay...
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Bạn gì vậy? Sao không bảo qua đây luôn, tôi cũng là người quen biết rất rộng...
Vẻ mặt Chu Mỵ Duyên càng trắng bệch nhưng không dám đứng lên, từ tầng cao nhất mà muốn đi xuống phải sử dụng thang máy chuyên dụng, nói cách khác nàng phải nhận được cái gật đầu của Trương Thanh Vân mới được. Lúc này Trương Thanh Vân lại khoát tay nói:
- Cô không cần lo lắng, chúng ta trò chuyện thêm một lát, bạn của cô có lẽ cũng là bạn của tôi. Nếu anh ta muốn vội vàng tìm cô, dù cô ở đâu cũng bị tìm ra, uống một ly trà nhé, trà rất tốt...
Chu Mỵ Duyên nhận ly trà trong tay Trương Thanh Vân, nàng cười rất mất tự nhiên, nàng nói:
- Người đó...Người đó không dễ trêu chọc, nếu anh dính vào sẽ có phiền toái.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chu Mỵ Duyên. Người phụ nữ này xem ra kinh nghiệm rất phong phú, nàng có thể nói như vậy đã rất đáng tán thưởng.
- Cô cứ yên tâm ngồi đây, có người hứa sẽ làm cô nổi tiếng, tôi cũng có thể cho cô nổi tiếng, sợ rằng còn dễ hơn cả người đó. Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu tiếp nhận của người thì sẽ phải trả giá rất nhiều. Còn tiếp nhận ân huệ của tôi, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cô nói cho đối phương biết mình đang ở đâu, tôi thật sự muốn một lần gặp mặt vị khách hào hoa mà mỗi tuần đều đến Nhã Tụ Nhạc vung tiền như rác.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trong lòng Chu Mỵ Duyên dần bình tĩnh trở lại, nàng đã gặp qua vô số người, tất nhiên có thể thấy Trương Thanh Vân đã có chuẩn bị. Hơn nữa cách ăn nói của Trương Thanh Vân rất ôn hòa, giọng điệu lại có một khí thế mà người khác khó thể kháng cự, vì vậy tình cảnh này Chu Mỵ Duyên không có lời nào phản đối.
Quả nhiên lần này điện thoại của Chu Mỵ Duyên lại vang lên, nàng cũng thoải mái tiếp nhận điện thoại, nói rõ cho đối phương biết vị trí của mình, nói rằng không thể phân thân.
Chu Mỵ Duyên cúp điện thoại mà trái tim đập lên không ngừng, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như nước, chốc chố còn nở nụ cười bảo Chu Mỵ Duyên không cần lo lắng. Thời gian trôi qua từng phút, khoảng mười phút sau có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân bĩu môi, Chu Mỵ Duyên chậm rãi đứng lên đi ra mở cửa. Khi cửa mở ra thì nàng đã nói:
- Giám đốc Yến, chào anh, anh...
- À, anh nói sao không mời được em, xem ra có khách quý, là vị khách quý nào thế này...
Một giọng nói rất lớn vang lên, ngay sau đó có vài người tiến vào. Trong nhóm người có Yến Thành, Miêu Thiên Phương, sau lưng còn có vài tên thanh niên mặc tây trang, còn một người đàn ông hơn bốn mươi mặc áo sơ mi đỏ, cà vạt xanh, có lẽ là quản lý câu lạc bộ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ nói:
- Giám đốc Yến, giám đốc Miêu có chuyện muốn nói, vị tiên sinh này là khách từ thủ đô đến, anh...
- Là khách từ thủ đô thì cũng nên làm quen, dù sao cũng là gặp mặt đồng hương. Đi, anh Miêu, chúng ta sang xem thế nào...
Yến Thành cất cao giọng nói, đám người lập tức bước qua cửa, vài tên thanh niên xung phong đi lên trước, cả đám tiến về phía Trương Thanh Vân.
Vị trí chiếc ghế sa lông của Trương Thanh Vân vừa lúc đưa lưng ra cửa, người vào cửa sẽ không thể thấy mặt hắn nhưng cũng có thể thấy được phía sau đầu. Chỉ sau nháy mắt đã có vài người đến bên cạnh Trương Thanh Vân, mà Yến Thành cũng đi tới không nhanh không chậm. Lúc này Chu Mỵ Duyên cực kỳ căng thẳng, trái tim gia tốc. Nàng biết rõ thế lực của Yến Thành, Trương Thanh Vân dù là kẻ có tiền ở thủ đô cũng không làm gì được, đây là Hoa Đông, nếu chọc vào Yến Thành thì sẽ thiệt thòi lớn.
- Này, các anh làm gì vậy? Giám đốc Yến, giám đốc Miêu, chúng tôi mở cửa kinh doanh chủ yếu là hòa khí sinh tài, anh xem...
Người đàn ông mặc áo đỏ chợt la lên.
- Tiểu tử ngươi cút đi...
Một trong những tên tùy tùng của Yến Thành dùng tay kéo người đàn ông áo đỏ ra, hắn tiến lên nói:
- Này, anh bạn, nể mặt nhau đi, giám đốc Yến của chúng tôi muốn làm quen, anh cũng không nên quá đáng như vậy...
Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, ngay sau đó hắn xoay người. Yến Thành đang nhìn Trương Thanh Vân chợt ngây người, nụ cười đông cứng, hắn đột nhiên cảm thấy trái tim co thắt, hắn dùng tay chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Anh...Anh...
Vẻ mặt Miêu Thiên Phương cũng biến đổi, hắn cho là mình hoa mắt, Trương Thanh Vân chậm rãi tháo kính xuống nói:
- Thế nào? Giám đốc Yến, giám đốc Miêu, hai anh không biết tôi sao?
Miêu Thiên Phương và Yến Thành đưa mắt nhìn nhau, Miêu Thiên Phương giống như vẫn còn bình tĩnh, hắn nói:
- Thì ra là trưởng phòng Trương, nghe nói anh đã về thủ đô, thì ra vẫn còn trốn nơi đây tiêu dao tự tại.
- Hình như nơi đây cũng không thích hợp với thân phận của anh
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo