Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bạn trai chỉ thích ngủ, thiếu chí cầu tiến
V
ới anh giấc ngủ quan trọng nhất, anh ngủ rất nhiều. Bình thường tôi có thể trêu anh, nhưng khi ngủ tôi mà làm phiền là anh đùng đùng nổi giận.
Tôi tốt nghiệp đại học được ba năm, làm hợp đồng nhưng công việc không ổn định, vì vậy quyết định học lên cao học. Bạn trai hơn tôi hai tuổi, chúng tôi yêu nhau đã ba năm, anh chưa ra trường, bị buộc thôi học do nợ quá nhiều môn. Anh bị đuổi không phải vì kém thông minh. Tôi biết rõ điều này vì cấp ba anh vẫn đi thi học sinh giỏi tỉnh, thi đại học được 23 điểm, thời gian này tôi ôn thi môn Toán cao cấp anh vẫn dạy cho tôi bình thường. Lý do anh đưa ra là không thích học ngành xây dựng, do bố mẹ đều là công nhân viên chức nên mong muốn con phải có bằng đại học sau đó sẽ xin vào các sở, ban ngành.
Anh là con trai út, gia đình chỉ có hai chị em, chị gái đã lấy chồng nên mọi hy vọng bố mẹ đều dồn hết cho anh. Anh đã học đại học đến nay là năm thứ bảy, ba lần bỏ học bố mẹ đều tìm cách bảo lưu để sang năm học tiếp. Đương nhiên anh cũng không phải làm gì, mọi thứ đã có bố mẹ lo chu đáo.
Anh hiền lành, tốt bụng, yêu thương mọi người, kể cả các loài vật, yêu thích cây cảnh, cá cảnh, có một chút năng khiếu hội họa, đàn sáo, nói chung gì cũng biết nhưng không nổi bật. Anh rất chiều tôi, sẵn sàng làm việc vặt (nấu cơm, rửa bát, giặt đồ…) giúp tôi, hay kể cả công việc của tôi. Tuy nhiên anh lại quá ỷ lại vào bố mẹ, một phần vì được nuông chiều từ nhỏ nên anh không hiểu được giá trị cuộc sống, thiếu kỹ năng sống, quá lười vận động và suy nghĩ.
Anh làm được nhiều việc nhưng chỉ khi nào có hứng thú, thích thì mới làm, sản phẩm anh làm ra được mọi người đánh giá cao rồi cũng chỉ dừng lại ở đó, không phát triển thêm được gì. Việc anh không thích, nói thế nào anh cũng không làm. Nhìn chung, lúc anh thấy có hứng thú với công việc rất ít. Anh ngủ rất nhiều, với anh giấc ngủ quan trọng nhất, bình thường tôi có thể trêu anh, làm anh giận anh vẫn rất bình thản, nhưng khi ngủ tôi mà làm phiền là anh đùng đùng nổi giận. Anh ngủ đến nỗi không dậy để đi học, đi thi được, đó cũng là lý do anh bị đuổi.
Anh mới bị buộc thôi học một tuần nay, bố mẹ đã thông báo không gửi tiền như khi đang đi học nữa, anh có nói với tôi sẽ đi làm tự kiếm tiền rồi đi học, thi lại đại học mỹ thuật. Anh hỏi giờ thêm 4 năm nữa tôi có chờ được không? Tôi công việc không ổn định, không có thu nhập nên tự cho mình cũng không hơn gì anh. Quan điểm trong tình yêu của tôi rất rõ ràng, yêu là vì tình cảm, không phải vì các lý do vật chất hoặc thực tế khác. Tôi yêu và thương anh, luôn hy vọng anh sẽ cố gắng học xong, anh không muốn làm việc theo định hướng bố mẹ cũng được, có thể làm việc gì tùy thích, tôi đều ủng hộ.
Việc anh bị đuổi không nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi bình thản chấp nhận, việc chờ đợi anh 4 năm tôi tin mình có thể làm được, muốn cùng anh vượt qua khó khăn này nhưng dường như tôi đã nhầm. Suốt một tuần nay không có dấu hiệu nào nói lên anh muốn đi tìm việc, tôi cũng không biết anh lấy đâu ra tiền để trang trải cuộc sống, anh ngủ suốt ngày, tỉnh dậy ăn qua loa gì đấy rồi ngồi máy tính.
Tôi sốt ruột quá nên tìm việc hộ, bảo anh đến nộp hồ sơ anh không đi, nói anh về quê buôn bán, làm việc ở quê anh không có ý kiến gì. Tôi hỏi dự định của anh thế nào anh cũng không nói. Anh không làm gì, quần áo tắm xong tôi không giặt cho thì để đấy, cơm nước tôi nấu cho bữa nào thì ăn bữa đó. Thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì và tự nhiên tôi thấy nản chí vô cùng. Tôi yêu anh nên đã cố gắng chờ nhưng thực tế anh đang làm tôi cảm thấy hoang mang. Tôi phải làm sao đây?
Loan