Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 12 - Chương 4
àm đại đội trưởng rồi chứ?
Triệu Quốc Đống vỗ vai Trần Lôi rồi thở dài nói:
- Nghiêm Lập Dân đi, Mã Nguyên Sinh sẽ không thể kiêu ngạo như trước nữa.
- Thị trưởng Triệu, Bí thư Nghiêm sẽ nhanh biến thành giám đốc Nghiêm. Mảng công an quản lý như thế nào thì ngài biết đó, mặc dù không phải là quản lý cấp thẳng đứng, nhưng phó giám đốc thường trực Sở công an có sức ảnh hưởng khá lớn đối với Cục Công an các nơi.
Trần Lôi vẫn là người không thể hiện vui buồn trên mặt, Triệu Quốc Đống đánh giá cao khả năng này của đối phương. Mặc dù bị mình liên quan nên Trần Lôi bị Nghiêm Lập Dân và Mã Nguyên Sinh đẩy tới làm chính ủy Đại đội cảnh sát tuần tra, trên danh nghĩa là lên làm cán bộ cấp phó huyện nhưng phạm vi quyền lực giảm hơn nhiều so với trưởng phòng công an. Anh chỉ có thể phát triển trong hệ thống công an, khó mà nhảy trở về.
Nhưng Trần Lôi chưa nói một câu oán hận nào trước mặt hắn, sự trầm ổn này làm cho Triệu Quốc Đống không khỏi nuối tiếc. Ở đây Trần Lôi vẫn tôn trọng gọi Nghiêm Lập Dân là Bí thư, giám đốc, đây là điều không dễ.
Hắn có thể gọi tên Nghiêm Lập Dân nhưng Trần Lôi lại khác, dù sao cũng là cấp dưới, gọi tên cấp trên cần chú ý. Nhiều người không chú ý chi tiết này, tưởng là trước mặt nhóm này nói không tôn trọng với nhóm khác cũng được, có thể tùy tiện gọi tên lãnh đạo. Thực ra đây là điều tối kỵ.
Triệu Quốc Đống biết Mã Nguyên Sinh bây giờ đã không thể hoàn toàn khống chế quyền lực ở Cục Công an Ninh Lăng. Trần Lôi có thể sang làm Đội trưởng cũng là do Lam Quang thực hiện, nhưng chỉ có thể như vậy. Nếu muốn đột phá thêm thì cần phải có cơ hội.
- Trần Lôi, chế độ quản lý của hệ thống công an chủ yếu là do sự coi trọng của địa phương là chính. Có nơi theo cấp thẳng đứng, có nơi do Đảng ủy, chính quyền địa phương quản lý.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nó.
- Mấy hôm trước Bí thư Lam và tôi có gặp trên tỉnh rồi ngồi một chút. Tôi thấy anh ta có ý muốn để anh sang bên Đảng ủy chính pháp, sao, có hứng thú không?
Trần Lôi cũng biết Lam Quang đã có ý này, y sang bên đó cũng là tương đương cấp phó huyện bây giờ, chỉ là bên đó coi như thoát khỏi đội ngũ công an, phát triển như thế nào còn phải xem vận hội. Lam Quang mặc dù bây giờ coi trọng y nhưng nơi được điều sang chưa chắc đã là vị trí tốt nên Trần Lôi chưa có quyết định.
- Thị trưởng Triệu, nói thật tôi vẫn có chút do dự. Tôi thực ra không thích công việc bên đó, nếu để tôi ngồi suốt ngày ở văn phòng thì sợ là không ngồi được. Cho nên tôi mới muốn hỏi ý kiến của ngài.
- Tôi đề nghị anh sang đó.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói.
- Nguyên nhân không vì gì khác. Anh ở Cục Công an, Mã Nguyên Sinh nắm quyền chủ đạo, anh gần như không có cơ hội. Nhưng sang bên đơn vị của Đảng ủy chính pháp thì lại do Lam Quang quyết định. Tôi thấy không chừng anh làm hai năm sẽ đi xuống, thoát hỏi hệ thống công an sẽ thấy một vùng trời mới, sao phải treo cổ mình trên một sợi dây. Nói xa một chút, ra ngoài không phải không có cơ hội trở về mà, quay về cũng không phải không thể. Nếu về thì nhất định sẽ phải kiếm được chức Cục trưởng, Phó cục trưởng mà.
Trần Lôi hơi đổi sắc khi nghe nói như vậy.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều vì hắn dù sao đã không còn ở Ninh Lăng, rất nhiều điều nghĩ thì tốt nhưng có thể theo nguyện vọng hay không thì phải xem cơ hội của anh.
Triệu Quốc Đống rất vui vẻ vì đã sáng tạo cơ hội để đồng nghiệp trao đổi với nhau.
Những người này vẫn còn duy trì quan hệ mật thiết với hắn, ngày lễ tết cũng sẽ gọi điện hỏi thăm, đợt tết càng tới nhà chơi. Mặc dù nhiều lúc không có cơ hội ngồi ăn cơm nhưng vẫn có thể ngồi nói chuyện vài câu làm người ta ấm áp.
Bữa trưa diễn ra rất vui vẻ. Hơn 20 người chia làm ba bàn. Một bữa rượu thu với không khí thoải mái diễn ra làm mọi người vui thích.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, bạn bè cũ tụ tập ngoài náo nhiệt ra cũng chính là ngồi trao đổi công việc, trên bàn cũng không có quá nhiều điều e ngại. Người uống tốt chủ động mời nhau, uống kém thì cũng có thể để người nhà ngăn vài chén. Hơn nữa hầu hết đều là người quen nên biết khả năng của nhau.
Mấy đồng chí nữ hơi bị thiệt đôi chút. Ngoài Vưu Liên Hương là lãnh đạo Thị xã nên không có ai ép, mấy người phụ nữ khác đều bị mời. Ngụy Hiểu Lam và Giản Hồng đều mang chồng tới nên có thể ngăn cản được. Nhưng Vưu Huệ Hương, Vương Lệ Quyên và Vương Lệ Mai đều là tới một mình nên chỉ có thể hợp lại ngăn cản bom oanh tạc của các nam đồng chí. Chẳng qua ba cô uống cũng không kém, thi thoảng phản công làm nam đồng chí kêu lên không chịu nổi.
Vưu Liên Hương nhìn cảnh trước mắt không khỏi thở dài một tiếng.
Mặc dù cô bây giờ đã là Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng nếu muốn tập hợp những người như thế này một cách vui vẻ thì đúng là rất khó khăn.
Ở điểm này cô đúng là còn yếu, đó là do cô chưa có kinh nghiệm làm lãnh đạo một phương.
Mà người như vậy sẽ không thể nào tạo được vòng tròn của mình.
Vưu Liên Hương chưa bao giờ tin những người có cùng lý tưởng, chí hướng tụ tập với nhau. Theo cô thấy đó là lý tưởng hóa mà thôi, chỉ có thể áp dụng nó vào công việc thực tế thì mới làm người ta tôn trọng và tin tưởng, mới có thể được cấp dưới khâm phục và đi theo.
Điều này nghe giống như thời phong kiến, vua nào thần đó, nhưng sự thật chính là như thế.
Có thể ở điểm này Triệu Quốc Đống có ưu thế trời ban. Nhất là sau khi hắn làm Thường vụ thị ủy Ninh Lăng lại còn kiêm hai chức Bí thư Quận ủy Tây Giang và Bí thư đảng ủy bal Khu Khai Phát khiến hắn có trụ cột để tạo người của mình. Việc hắn đưa Giản Hồng và Ngụy Hiểu Lam lên chức cũng đã là một sức hút lớn.
Vưu Liên Hương có chút hâm mộ vận may của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên chỉ vận may thì Triệu Quốc Đống không thể lên cao như thế này, nhưng vận may cũng là một nhân tố quan trọng trong đó.
- Vưu tỷ, tôi mời chị một chén, Vưu tỷ tới coi như là tôi có đủ mặt mũi. Giản Hồng, chị cũng uống cùng.
Triệu Quốc Đống bưng chén cười ha hả nhìn Vưu Liên Hương và Giản Hồng.
- Được, tôi làm chứng, Liên Hương tỷ thì phải uống đầy chén mới được.
Giản Hồng cười nói.
- Giản Hồng, cô đây là vung tay ra ngoài đó. Triệu Quốc Đống không phải là Thị trưởng Ninh Lăng chúng ta, cô không cần phải lấy lòng hắn.
Vưu Liên Hương trừng mắt lên.
- Vưu tỷ, không thể nói như vậy chứ. Lúc Vưu tỷ mời tôi cũng bảo Giản Hồng làm chứng, hai chúng ta cùng đầy là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Giản Hồng không nói gì mà chỉ nở nụ cười giơ chén lên. Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Giản Hồng rồi rót đầy chén cho mình.
- Cậu đừng có mà khiêu khích, Vưu tỷ này này đã lúc nào sợ cầm chén.
Vưu Liên Hương nói xong liền uống cạn.
Vưu Liên Hương làm vậy khiến cán bộ Tây Giang vỗ tay hoan hô, đều kêu lên Trưởng ban Vưu đúng là cân quắc anh thư, vậy mới là khí thế của phụ nữ Ninh Lăng.
- Lệ Quyên, nhìn xem, Vưu tỷ đã tạo khí thế cho phụ nữ Ninh Lăng, chị là nữ trung hào kiệt của Hoài Khánh chúng ta. Phụ nữ Hoài Khánh chúng ta không thể nào mất mặt được, chị tự nhìn rồi xử lý.
Triệu Quốc Đống đảo đảo măt cười ha hả nói.
- Hì hì, Thị trưởng Triệu đã lên tiếng, Lệ Quyên, bà lập tức lên chức thành mặt mũi của cả phụ nữ Hoài Khánh đó.
Vưu Huệ Hương ở bên trêu chọc.
- Một kiếm có thể đánh bại trăm vạn binh lính, để cho bọn họ xem phong thái của phụ nữ Hoài Khánh đi bà
Vương Lệ Quyên vẫn quan sát quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và những cấp dưới kia. Cô có thể thấy quan hệ này không hề bình thường, không phải cấp trên cấp dưới nào cũng có thể được. Triệu Quốc Đống làm Bí thư có một năm ở Tây Giang lại được Tiếu Triêu Quý, Bành Nguyên Hậu, Mạc Vinh thật lòng tôn trọng như vậy, nếu hắn là người 40 tuổi thì cô còn có thể hiểu. Nhưng với tuổi này mà Triệu Quốc Đống làm được thế, cô càng lúc càng thấy Triệu Quốc Đống khó có thể hiểu nổi.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều