Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 11 - Chương 107
úc này Triệu Quốc Đống đang hăng hái đến nhà Hàn Độ ăn tiệc mừng sinh nhật lần thứ 50 của y.
Hàn Độ tổ chức đại thọ 50 tuổi nhưng không công bố với bên ngoài, trừ người nhà thì cũng chỉ có một ít đồng nghiệp ở Ban Tuyên giáo cùng với rất ít người ở An Đô, Lam Sơn.
Hàn Độ có tính cách đạm bạc, lúc công tác ở Lam Sơn đã làm Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy, Phó thị trưởng, Trưởng ban tổ chức cán bộ, Phó bí thư Thị ủy và được xưng là “Hàn quân tử”. Đây là nói Hàn Độ là người phản đối việc lôi bè kết đảng. Bản thân y cũng làm tấm gương, lúc làm trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng Phó bí thư Thị ủy đã tạo được phong thái cương trực, dùng người đúng chỗ, được dân chúng Lam Sơn đánh giá rất cao.
Đương nhiên y công tác ở Lam Sơn hơn 20 năm, từng bước trưởng thành, sau đó lại công tác mấy năm ở An Đô nên muốn nói không có mấy bạn bè thân thiết là không bình thường. Ví dụ như người tới ăn tiệc hôm nay chính là bạn bè quan hệ mật thiết với y.
Khi Triệu Quốc Đống tới, Hàn Đông đã tới trước. Trong sân có mấy chiếc xe con, cả biển An Đô và Lam Sơn.
- Sao anh giờ mới tới.
Hàn Đông có chút mất hứng chu miệng lên làm Triệu Quốc Đống cảm thấy đây là vợ đang oán trách chồng.
- Ha ha, vẫn còn sớm mà. Anh đi từ sớm nên tuyệt đối không tới muộn.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi gãi đầu. Lúc này có giải thích cũng vô ích.
- Anh không biết đến sớm một chút sao?
Hàn Đông hừ một tiếng.
Đầu thu, Hàn Đông mặc bộ váy liền quần màu trắng sữa, mái tóc buộc đuôi ngựa tăng thêm vài phần hoạt bát cho cô, nhìn không như cô gái đã 28, 29 tuổi, trông Hàn Đông lúc này trẻ hơn 3, 4 tuổi.
Triệu Quốc Đống cười cười đổi đề tài:
- Biết rồi, lần sau nhất định chú ý. Tiểu Đông, hôm nay em mặc như thế này nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao người đang nhìn em kìa.
- Hừ, miệng lưỡi ngon ngọt, đến hầu hết đều là họ hàng của em, có ai là không nhận ra chứ?
Hàn Đông mặc dù cảm thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận.
- Chưa chắc, anh thấy An Đô và Lam Sơn cũng có mấy người đến mà.
Triệu Quốc Đống thấy có hai vị khách đến trước mình một bước đang nhìn tới với vẻ kinh ngạc, có lẽ là thấy mình tới muộn nhất, hơn nữa Hàn Đông lại tự mình ra đón.
- Đi thôi, lát em giới thiệu cho anh. Bọn họ đều là đồng nghiệp của chú ở An Đô và Lam Sơn, còn có mấy vị ở Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Hàn Đông cũng thấy có người nhìn tới nên hơi đỏ mặt. Triệu Quốc Đống là người có vợ, mình sao lần nào cũng cố ý quên vậy nhỉ, mình vô thức coi hắn là người nhà.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không quá ngại, hắn làm Thị trưởng đã hơn tháng nên gặp không ít tình huống như thế này.
Lên tỉnh họp, hắn đều bị người ta nhìn vì tuổi củ mình. Tuổi là bảo vật, bằng cấp cũng không thể thiếu. Tuổi trẻ chính là ưu thế không phải ai cũng có được. Chỉ bằng điểm này Triệu Quốc Đống biết có rất nhiều người hâm mộ mình.
- Quốc Đống, đây là lãnh đạo trực tiếp của em. Thường ủy Thị ủy An Đô, Trưởng ban tuyên giáo Ngả Xuân Dương trưởng ban Ngả; đây là Trưởng ban Trác.
Hàn Đông thấy mặt mình nóng lên. Cô biết hai lãnh đạo ở cơ quan có chút hiểu lầm mình, nhưng sự hiểu lầm này làm cô thấy xao xuyến, vừa muốn giải thích, vừa muốn cứ tiếp tục như vậy. Nhưng lý trí lập tức nhắc cô không thể có hành vi gì không tốt.
- Trưởng ban Ngả, Trưởng ban Trác, đây là Triệu Quốc Đống.
Ngả Xuân Dương trên năm mươi, là người trong khá nho nhã, đi đôi giày Bắc Kinh. Trưởng ban Trác là người trông khá tinh thần, có lẽ đây là một vị Phó trưởng ban Ban Tuyên giáo An Đô.
- Triệu Quốc Đống.
Hai người nghe hơi quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
- Chào hai vị, tôi và Tiểu Đông là bạn nhiều năm, Trưởng ban Hàn mừng sinh nhật 50, tôi từ Hoài Khánh đến nên muộn một chút.
Triệu Quốc Đống cười cười đưa tay về trước.
Câu nói từ Hoài Khánh tới làm Ngả Xuân Dương lập tức có phản ứng:
- Thị trưởng Triệu? Ha ha, tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Quả nhiên là thanh niên tuấn kiệt.
Trưởng ban Trác ở bên cũng có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống, có vẻ như không tin lắm người trẻ tuổi trước mặt chính là Thị trưởng Hoài Khánh, cán bộ cấp giám đốc sở trẻ nhất tỉnh.
- Ha ha, trưởng ban Ngả nói như vậy làm tôi xấu hổ. Nói ra Trưởng ban Ngả còn là lão lãnh đạo của tôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Ồ? Sao lại nói như vậy?
Ngả Xuân Dương có chút tò mò nói.
- Tôi mấy năm trước khi còn làm ở Huyện Giang Khẩu, Trưởng ban Ngả đang làm Phó trưởng ban thư ký thành phố.
Triệu Quốc Đống nhớ khá kỹ, Hàn Đông khi nhắc tới mấy lãnh đạo trực tiếp của cô cũng thuận tiện nói trước đây Ngả Xuân Dương từng làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy An Đô. Mà lúc ấy Hàn Độ là Trưởng ban thư ký Thị ủy.
Sau đó khi Hàn Đông làm Phó bí thư Thị ủy An Đô, Ngả Xuân Dương lên làm Chánh văn phòng Thị ủy, coi như tiến thêm nửa bước. Đến khi Hàn Độ lên làm Thường vụ thị ủy, Trưởng Ban tuyên giáo thì Ngả Xuân Dương cũng thuận lợi lên làm Thường vụ thị ủy.
Lúc ấy vị trí này cạnh tranh rất mạnh, Ngả Xuân Dương được Hàn Độ ủng hộ tuyệt đối nên mới thắng.
- Thị trưởng Triệu đã từng công tác ở Giang Khẩu?
Ngả Xuân Dương nói:
- Lúc ấy Bí thư Lô có phải là Bí thư huyện ủy Giang Khẩu?
- Ha ha, trí nhớ của Trưởng ban Ngả tốt thật. Lúc ấy Bí thư Lô làm Bí thư, Trưởng ban thư ký Mao làm Chủ tịch huyện.
Triệu Quốc Đống nói.
- Ha ha, bây giờ hai người bọn họ đều là người nổi tiếng ở An Đô. Giang Khẩu đúng là có nhiều nhân tài.
Ngả Xuân Dương cười cười một tiếng nói:
- Thị trưởng Triệu sợ rằng không ở Giang Khẩu bao lâu?
- Ừ, tôi chỉ công tác ở Giang Khẩu bốn tháng, cuối năm được điều lên Sở Giao thông, sau đó được cử xuống Ninh Lăng công tác.
Triệu Quốc Đống biết Ngả Xuân Dương mặc dù là thường vụ thị ủy, Trưởng Ban tuyên giáo nhưng là người ở phe trung lập.
Mao Đạo Lâm – Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Thị ủy bây giờ là người của Miêu Chấn Trung. Lô Vệ Hồng đi lại gần với Thị trưởng Diêu Văn Trí. Miêu Chấn Trung bây giờ có quan hệ khá vi diệu với Diêu Văn Trí.
Theo lý Miêu Chấn Trung là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy nên Diêu Văn Trí không thể nào đối đầu với y, nhưng Diêu Văn Trí do Ninh Pháp một tay đề bạt lên. Mà bản thân Miêu Chấn Trung bởi vì tác phong nên có quan hệ không tốt lắm với trên tỉn, vì thế quan hệ của hai người Miêu Chấn Trung và Diêu Văn Trí cũng không tốt.
- Ồ, bảo sao tôi không có nhiều ấn tượng về Thị trưởng Triệu. Xem ra Thị trưởng Triệu trưởng thành từ bên Ninh Lăng.
Ngả Xuân Dương cười nói.
Nói chuyện mấy câu, Triệu Quốc Đống cũng biết họ Trác kia tên là Trác Phong, trước làm thường vụ huyện ủy Huyện Hoa Dương, Trưởng ban Tuyên giáo, mới lên làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy chưa lâu.
Đang ngồi còn có hai cán bộ ở Lam Sơn. Một là Chủ tịch quận Cố Lam – thành phố Lam Sơn Tống Định Quốc. Lúc Hàn Độ làm Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn thì Tống Định Quốc đã từng là thư ký cho Hàn Độ. Sau khi Hàn Độ rời khỏi Lam Sơn, y xuống một xã của Cố Lam làm Chủ tịch, bảy năm đã lên làm Chủ tịch quận.
Một người khác là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy Lam Sơn - Lê Khắc Hoa.
Hai người của Lam Sơn cũng có chút tò mò với Triệu Quốc Đống. Ngoài việc Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã là Thị trưởng Hoài Khánh ra, còn có một nguyên nhân đó là Bí thư Thị ủy Lam Sơn Kỳ Dư Hồng hiện nay trước đây từng làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Triệu Quốc Đống. Vì thế hai bên nhanh chóng có đề tài chung.
Hôm nay Triệu Quốc Đống thấy có thu hoạch, thêm vài người bạn. Người có thể được Hàn Độ chú ý thì đương nhiên đều có bản lĩnh và năng lực mạnh.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều