Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 913: Sau Hừng Đông, Lại Quên Ta!
T
iểu Quân giống như một người khác hẳn, ám khí của nàng đánh trúng Tiêu Linh Chỉ, giống như trước không thu tay lại, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm Hàn Mạc, cánh tay trái nâng lên, vừa muốn đánh ra ám khí, đúng lúc này lại nghe “vù ” một âm thanh vâng lên, xé tan không khí, một mũi tên bắn thẳng đến đầu vai trái Tiểu Quân, Tiểu Quân vừa nâng cánh tay trái lên lập tức phải buông xuống, nhưng dường như nàng lại nổi điển điên hơn bình thường, cánh tay trái bị bắn trọng thương không thể công kích, nàng lại nâng cánh tay phải lên, nhưng mũi tên thứ hai lúc này cũng đã bắn tới, bắn vào xương bả vai bên trong của nàng. Tiểu Quân hai cánh tay đều mất đi khả năng công kích, máu tươi từ đầu vai chảy ra, dính ở trên vạt áo màu đen.
Người bắn ra hai mũi tên đó chỉ có thể là Chu Tiểu Ngôn.
Hàn Mạc xoay người lại, không ngờ Chu Tiểu Ngôn trời sinh ra tính cảnh giác, liền cảm nhận được nguy hiểm. Trong lúc Phong Kỵ binh ngồi dưới đất nói chuyện phiếm, trong nháy mắt hắn đứng phắt dậy lấy cung cài tên, bắn thẳng hướng đến Tiểu Quân.
Nếu là người bình thường, Chu Tiểu Ngôn chỉ cần một tên là lấy tính mạng rồi.
Nhưng hắn đã biết người ra tay chính là Tiểu Quân, trong lòng khiếp sợ không kém Hàn Mạc. Ở Lâm Dương quan Tây Bắc đại doanh hằng ngày, hằng đêm giống như người thân tín với Hàn Mạc cùng ăn cơm một chỗ. Chu Tiểu Ngôn và Tiểu Quân đều ngồi cùng bàn ăn, đều rất là tinh tường.
Hay nói cách khác, trong lòng Chu Tiểu Ngôn không coi Tiểu Quân như người ngoài, hơn nữa thời gian ở chung cũng không phải ngắn, hắn cũng biết Tiểu Quân đối với Tiêu Linh Chỉ rất trung thành, là những cô nương vô cùng lương thiện.
Hôm nay Tiểu Quân ra tay đánh lén Hàn Mạc, Chu Tiểu Ngôn không thể không ra tay, nhưng rồi lại không đành lòng bắn chết Tiểu Quân, trực giác nói cho hắn biết trong đó tất có ẩn tình, cho nên chỉ bắn trúng hai bên xương bả vai Tiểu Quân, khiến nàng không thể tiếp tục công kích.
Hai mũi tên bắn ra, cả người hắn giống như một tên săn báo, tiến lên phía trước, lúc này Phong Kỵ binh cũng đã đứng dậy, đều rút ra đại đao, đi theo sau Chu Tiểu Ngôn, giống như một đám hung mãnh dã lang, nhắm thẳng núi mà tới.
…
Tiểu Quân hai tay bị phế, công phu mạnh nhất của nàng đó là ám khí, lúc này không thể công kích, ngơ ngác mà đứng một chỗ, đôi mắt thất thần thẳng nhìn vào Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhìn thấy Tiêu Linh Chỉ bị ám khí bắn trúng, ngã nhào trên mặt đất, tim như bị đao cắt, vội chạy đến, bất chấp Tiểu Quân, ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, thanh âm nghẹn ngào:
- Chỉ nhi, nàng sao rồi… sao nàng lại ngốc như vậy …!
Ba miếng hàn tinh, một miếng đánh vào cánh tay Tiêu Linh Chỉ, một miếng đánh vào giữa chân nàng, quả cuối cùng đánh vào bụng nàng.
Tiêu Linh Chỉ mặt không có chút máu, cố gắng mở to mắt, nàng ngơ ngác nhìn phía bên kia Tiểu Quân, nàng dùng hết lực thân khí bắt lấy cánh tay Hàn Mạc, giọng run nói:
- Không … Không cần … Không cần đả thương nàng …!
- Nàng sao rồi?
Hàn Mạc ánh mắt đỏ thẫm. đau khổ nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tiêu Linh Chỉ nắm chặt cánh tay Hàn Mạc, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Hàn lang, chàng … chàng không cần đau lòng … Chỉ nhi … Chỉ nhi vốn không thể sống được mấy ngày nữa, Chỉ nhi … Chỉ nhi không thể sinh cho chàng một đứa bé … !
- Không được!
Hàn Mạc ôm chặt Tiêu Linh Chỉ, vô tình nước mắt hắn đã theo giữa hai hốc mắt mà rơi xuống, rơi trên mặt tái nhợt của Tiêu Linh Chỉ
- Nàng phải đồng ý chuyện này với ta … Nàng nhất định phải đẻ cho ta, đẻ thật nhiều con cho ta … !
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên cười, giống như một đóa hóa xinh đẹp, nàng cố gắng nâng cánh tay, nhưng khí lực suy nhược, Hàn Mạc vội vàng cầm tay nàng, nghe Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Hàn lang, hãy để Chỉ nhi … Chỉ nhi sờ mặt của chàng lần nữa … !
Hàn Mạc cầm tay nàng đặt lên trên mặt mình, rồi nhìn Tiêu Linh Chỉ giống như một bông hoa xinh đẹp nhất sắp héo tàn, trong lòng cực kỳ đau xót, từ lúc sinh ra đến giờ, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy bi thương như lúc này.
- Chỉ nhi … đồng ý với chàng, kiếp sau … kiếp sau, Chỉ nhi sẽ … sẽ vẫn chờ chàng đến cưới ta, Chỉ nhi kiếp sau sẽ … sẽ vì Hàn lang sinh thật nhiều thật nhiều con …!
Tiêu Linh Chỉ hơi thở càng ngày càng yếu, trên khuôn mặt vẫn duy trì nét tươi cười:
- Nhưng … nhưng chàng phải đồng ý với Chỉ nhi một … một việc … !
- Chỉ cần nàng qua khỏi, mười ngàn yêu cầu ta đều đồng ý.
Hàn Mạc thống khổ nói:
- Chỉ cần nàng qua khỏi.
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Hàn lang, chàng đáp ứng Chỉ nhi, đợi cho … đợi cho ngày mai trời sáng, lại quên ta … !
Nói xong câu đó, Tiêu Linh Chỉ không thể cầm cự được, đôi mắt vô lực khép lại.
Hàn Mạc tâm trầm xuống, thất thanh kêu lên:
- Chỉ nhi, Chỉ nhi … !
Chu Tiểu Ngôn lúc này đã tiến lại gần, vài tên Phong Kỵ binh sĩ đã vây quanh Tiểu Quân đứng thẫn thờ không nhúc nhích, một gã binh sĩ đem đao đặt lên cổ Tiểu Quân.
Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc quỳ trên mặt đất ôm Tiêu Linh Chỉ, trong lòng cũng trầm xuống, hắn nhìn mọi nơi, lại thoáng nhìn phía trên mặt cỏ có một mũi ám khí, tiến đến, theo trên mặt đất nhặt lên một cái cây rất nhỏ đã khô, tạo thành hai đoạn, giống như chiếc đũa kẹp trên mũi ám khí, thần sắc của hắn dần dần trầm xuống.
Dường như nghĩ đến cái gì, Chu Tiểu Ngôn bước nhanh tới chỗ Hàn Mạc, từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai đựng thuốc, mở nắp chai, lấy ra một viên viên thuốc, trầm giọng nói:
- Mở miệng của nàng ra, khiến nàng nuốt vào!
Hàn Mạc lúc này quá đau khổ không chịu nổi, vẻ mặt có chút dữ tợn, Chu Tiểu Ngôn lại đây, rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm gì ?
- Nàng còn chưa có chết ! Chu Tiểu Ngôn lạnh lùng nói:
- Trên ám khí có kịch độc, nếu không ăn viên thuốc này vào, chắc chắc nàng sẽ chết !
Hàn Mạc nghe vậy, đầu tiên là cả kinh, nhưng từ sau trong đôi mắt tử cũng hiện ra hy vọng, biết không thể trì hoãn, giơ tay bóp phía dưới miệng Tiêu Linh Chỉ, mở được miệng nàng, Chu Tiểu Ngôn lập tức đem viên thuốc đưa vào trong miệng Tiêu Linh Chỉ.
Thuốc này cũng thật là kỳ quái, gặp thủy mà hóa, sau khi đưa vào trong miệng Tiêu Linh Chỉ trong nháy mắt lập tức hòa tan, biến thành nước màu lam chảy vào bên trong yết hầu Tiêu Linh Chỉ, tiến vào bụng.
Chu Tiểu Ngôn đứng dậy, từ trên người kéo xuống một vạt áo, quay lại một lần nữa đem kia ám khí nhặt lên, đôi mắt bắn ra sắc bén hào quang, nhìn thẳng chăm chú vào Tiểu Quân.
Tiểu Quân lúc này giống như một cái xác không hồn, ngơ ngác đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi đi qua, một tay cầm theo mũi tên ám khí, tay kia gỡ nón tre trên đầu Tiểu Quân, khuôn mặt thanh tú của Tiểu Quân lập tức liền lộ ra.
Chỉ có điều ngày xưa là một khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thông minh tài trí, mà giờ đây lại dại ra, một đôi mắt vô cùng linh hoạt, lúc này giống như mắt cá đã chết, đúng là không biết chuyển động.
Trên mặt của nàng, chỉ là vẻ mặt khô khan mà cứng nhắc.
Chu Tiểu Ngôn đứng trước khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Các ngươi giúp nàng băng vết thương cầm máu !
Xoay người lại, đi đến bên người Hàn Mạc, nghiêm nghị nói:
- Ngươi chỉ có mười ngày, nếu mười ngày trôi qua mà Tiêu cô nương không tỉnh lại, thì không thể cứu được nữa !
Hàn Mạc ôm Tiêu Linh Chỉ, nhìn chằm chằm ánh mắt Chu Tiểu Ngôn, trầm giọng nói:
- Ngươi có biết chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Tiểu Ngôn quay đầu lại nhìn Tiểu Quân một lời, chậm rãi nói:
- Đánh lén ngươi, không phải chủ ý của nàng, nàng bị người khác khống chế!
- Khống chế?
- Không sai, nàng trúng Thất tâm tán!
Chu Tiểu Ngôn thanh âm lạnh như băng:
- Hơn nữa nàng bị người khác khống chế nội tâm !
Hàn Mạc nhíu mày lại, cảm giác trong lồng ngực Tiêu Linh Chỉ còn có hơi thở, hỏi:
- Khống chế được tâm ? Chẳng lẽ ngươi muốn nói, Tiểu Quân bị người khác thôi miên?
- Thôi miên?
Chu Tiểu Ngôn rõ ràng thấy điều này vô cùng xa lạ, suy nghĩ một chút, mới nói:
- Thất tâm tán khiến tâm trí nàng không rõ, với tình huống như vậy, có người đối với nàng dùng huyễn thuật có thể điều khiển hành vi của nàng làm ra những chuyện này !
- Huyễn thuật?
Hàn Mạc nhíu mày.
Loại tà môn công phu này, hắn cũng rất ít nghe qua.
- Huyễn thuật giả vốn rất ít ỏi, trừ phi hạng nhất Huyễn thuật gia, bình thường Huyễn thuật giả chỉ có thể dựa vào thất tâm tán khống chế tâm trí người. Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:
- Tiểu Quân trúng thất tâm tán, hơn nữa bị Huyễn thuật giả khống chế ý chí, nếu ta không có đoán sai, Huyễn thuật gia đã đem bức họa của ngươi đặt ở trước mặt Tiểu Quân, khiến Tiểu quân đối với ngươi sinh ra thù hận, hắn thao túng nàng tiến đến đánh lén ngươi.
Nói đến chỗ này, dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Bọn họ biết, Tiểu Quân là người bên cạnh ngươi, nàng ra tay đánh lén, tất sẽ có khả năng thành công! Hắn nhìn Hàn Mạc ôm Tiêu Linh Chỉ trong lòng liếc mắt một cái, nói:
- Tiêu cô nương ăn vào, là Thập tâm hoàn, nếu không có Thập tâm hoàn tạm thời bảo vệ nội tạng, độc tính rất nhanh sẽ trải rộng toàn thân, có thể nói... không có Thập tâm hoàn, nàng giờ đã đã chết!
- Huyễn thuật giả, ta cũng không nghe nói qua, bọn họ rốt cuộc là người của ai?
Hàn Mạc thanh âm lạnh như băng, trong mắt sát khí rùng mình.
- Hắc Kỳ!
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
Hàn Mạc ngẩn ra.
- Ảo thuật giả là người của Hắc Kỳ.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Bức cung là hình phạt nghiêm khắc nếu không có khẩu cung, Hắc Kỳ sẽ gặp đúng thủ phạm hạ độc, làm cho bọn họ ăn Thất tâm tán, sau đó Huyễn thuật giả liền thi triển ảo thuật với tù phạm thì lấy ảo thuật, chỉ cần tù phạm ý chí hơi chút bạc nhược, sẽ tìm đến báo cáo tất cả đầu đuôi câu chuyện, đến khi tỉnh lại, lại không nhớ mình đã làm gì, nói gì, trừ phi ý chí cực kỳ cứng cỏi, nếu không rất khó kháng cự Huyễn thuật giả!
Hàn Mạc lúc này hiểu được, cái gọi là Huyễn thuật giả tất cả cũng chỉ là thôi miên mà thôi, cũng không có gì là pháp lực huyền bí.
Nhưng hắn lại vô cùng nghi hoặc, chính bản thân mình là Tây Hoa thính Thính trưởng, cũng không từng nghe nói qua Hắc Kỳ còn có Huyễn thuật giả, vì sao Chu Tiểu Ngôn lại có thể hiểu rõ chuyện này?
- Huyễn thuật giả là một lực lượng bí ẩn của Hắc Kỳ, số lượng không quá năm người, cũng không dùng để chấp hành nhiệm vụ bên ngoài.
Chu Tiểu Ngôn vẻ mặt thản nhiên:
- Lúc này bọn họ không ngờ phái ra Huyễn thuật giả, đó là muốn lấy tính mạng ngươi.
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh như băng, hắn chỉ có điều trong nháy mắt liền nghĩ đến lý do Hắc Kỳ xuống tay với mình.
Đại phá Thiết kỵ binh, đem ba ngàn kỵ binh diệt không còn một người, tất nhiên khiến uy danh Hàn Mạc đại chấn, nhưng cũng vì thế mà thành cái gai trong mắt Ngụy quốc nhân, hơn nữa sau khi liên quân chiếm lĩnh Đình Thủy quan, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục tiến về phía trước, Hắc Kỳ Ngụy quốc ở đây ám sát Hàn Mạc, có lẽ vì ba ngàn kỵ binh báo thù, một nguyên nhân khác chỉ sợ cũng phải tạo cho bên trong liên quân một trận rung chuyển, chính xác là muốn Tây Bắc quân náo động.
Nếu lúc này Tây Bắc quân không có Hàn Mạc trấn trụ, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi vì sao biết hết thảy?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Chu Tiểu Ngôn:
- Ngươi nói ta chỉ có thời gian là mười ngày, lại là có ý tứ gì?
-o0o-