Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 878: Tần Vệ Quốc Thăng Chức?
N
gay bên ngoài phòng làm việc của Chiêm Giang Huy là một hoa viên, trong hoa viên được xây bên ngoài không trung có rất nhiều hoa, mỗi mùa đều có sắc màu rực rỡ. Bình thường khi làm việc Chiêm Giang Huy rất thích bỏ ra chút thời gian đừng ở bên cửa sổ ngắm hoa.
Sáng sớm hôm nay thủ đô có vài hạt mưa tí tách, đây là điều hiếm có ở phương bắc, vì vậy mà hoa viên càng có hương vị khác, sau khi đi làm Chiêm Giang Huy đứng bên cửa sổ ngắm hoa, cực kỳ xuất thần.
- Trưởng phòng, phó phòng Hàn đến báo cáo công tác.
Thư ký Kha Kiến tiến vào khẽ nhắc nhở.
- À...Cho mời!
Chiêm Giang Huy lên tiếng khá lơ đãng, sau đó lão nhanh chóng thanh tỉnh, ánh mắt thu nạp, sau đó kéo rèm cửa, vẻ mặt khôi phục lại như thường, bắt đầu tiến vào trạng thái công tác.
Hàn Sơn Dân vẫn là một bộ mặt lạnh lùng, sau khi vào phòng lão lập tức mở lời thăm hỏi Chiêm Giang Huy, mà Chiêm Giang Huy cũng vung tay tỏ ý mời ngồi, sau đó nói:
- Anh Hàn, những ngày trước anh đã báo cáo, tôi cũng đã châm chước, cuối cùng vẫn phải quyết định báo cáo lên văn phòng chính phủ, dù sao đồng chí Thanh Vân cũng đề xuất nhiều vấn đề, không phải bộ môn chúng ta có thể quyết định được.
Hàn Sơn Dân gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm, lão nói:
- Nên là như thế, lúc đó tôi cũng có ý này.
Hàn Sơn Dân trầm ngâm một lúc rồi lại nói:
- Nhưng theo tôi thì Trương Thanh Vân là người rất cục thể, ít nhất cậu ấy cũng đã suy xét vấn đề Hoa Đông rất sâu sắc, không giống như những người khác, bình thường thì ra vẻ lên tiếng rất mạnh, hót hay. Chỉ xét riêng đặc điểm này thì cá nhân tôi cảm thấy đáng khẳng định.
Khóe miệng Chiêm Giang Huy chợt co rút, lão khoát tay nói:
- Hôm nay không phải bàn về vấn đề này, dù Trương Thanh Vân có cụ thể hay không thì cũng có một việc đáng khẳng định, đó chính là tỉnh ủy Hoa Đông không có biểu hiện. Ví dụ như ý kiến của Trương Thanh Vân, Tần Vệ Quốc kia đang làm gì, chẳng lẽ anh ta không có đề nghị nào sao?
- Cũng không ai đề cập đến, thậm chí bí thư và phó bí thư Hoa Đông cũng không nói lời nào, cuối cùng cho một trưởng phòng tổ chức phản ánh vấn đề, bọn họ có ý gì? Tìm tòi trước khi hành động, tôi thấy đây rõ ràng là logic hoang đường...
Chiêm Giang Huy hiếm khi nổi giận, hơn nữa mục tiêu là tỉnh ủy Hoa Đông. Vẻ mặt Hàn Sơn Dân vẫn là như cũ, đợi đến khi Chiêm Giang Huy nói xong thì lão mới nói:
- Trưởng phòng, tôi thấy chúng ta cũng không nên xem xét vấn đề quá đơn giản, Tần Vệ Quốc là bí thư lâu năm, tất nhiên làm việc sẽ có chừng mực. Mà ở Hoa Đông ai cũng biết anh ấy rất coi trọng Trương Thanh Vân, anh ấy cho Trương Thanh Vân đảm nhận nhiệm vụ tiên phong, để cậu ta tiến về thủ đô cũng có thể hiểu được.
- Anh ta coi trọng Trương Thanh Vân ở điểm nào? Anh ta rõ ràng là...
Chiêm Giang Huy nói, lão nói được một nửa thì ngừng.
Chiêm Giang Huy rất giận với cách sử dụng Trương Thanh Vân của Tần Vệ Quốc, bây giờ Trương Thanh Vân bị cuốn sâu vào trong vòng xoáy ở Hoa Đông, thậm chí có thể nói vận mệnh buộc chặt vào cải cách.
Chỉ cần có chút sai lầm thì con đường làm quan của Trương Thanh Vân sẽ bị bấu víu, có người sử dụng cán bộ như vậy sao? Chiêm Giang Huy là người đứng đầu một phương khá nhiều năm, lão cảm thấy khó thể tha thứ cho Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân là cán bộ mà một tay Chiêm Giang Huy tài bồi, bây giờ Tần Vệ Quốc lại sử dụng đến mức cực hạn, hầu như đến trạng thái nuông chiều sinh hư, nếu một khí có sai lầm và tạo nên tiếc nuối thì ai chịu trách nhiệm?
Đặc biệt là những ngày qua có những người lợi dụng mâu thuẫn tồn tại cố hữu giữa Trương Thanh Vân và u Đan để nói này nọ, nói rằng Trương Thanh Vân về thủ đô đã lợi dụng thời điểm để báo cáo ủy ban kỷ luật trung ương. Đến lúc này Trương Thanh Vân hoàn toàn rơi vào thế bị động, mà tình hình vốn đã phức tạp lại càng trở nên phức tạp.
Trong tình huống phức tạp này thì ai có thể tính toán trước được? Chiêm Giang Huy chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân lún sâu mà lực bất tòng tâm. Mà tình huống như thế này lão đành phải ném tức giận về phía Tần Vệ Quốc.
Hôm nay Chiêm Giang Huy tìm Hàn Sơn Dân chính là muốn liên hệ để có chung nhận thức, để xem có thể yêu cầu trung ương thay người ở Hoa Đông trước khi cải cách hay không? Chiêm Giang Huy thật sự lo lắng nếu cứ tiếp tục để Tần Vệ Quốc ở lại Hoa Đông, cũng không vì Tần Vệ Quốc sử dụng Trương Thanh Vân quá mạnh, mà đơn giản là phương pháp của người đứng đầu này quá cực đoan, điều này làm cho Chiêm Giang Huy không ủng hộ.
Trên vấn đề lãnh đạo một tỉnh, gần đây Chiêm Giang Huy chủ trương phải là những cán bộ có thể hành động, phải là người từng trải. Nhưng Tần Vệ Quốc lại hành động quá mức, quá mức kinh người, Chiêm Giang Huy không thể thích ứng.
- Trưởng phòng, anh không nên kích động vấn đề bây giờ ở Hoa Đông, cả nước đều đã chú ý đến Hoa Đông, điều này có thể nói cải cách sẽ thành công, không thể thất bại. Dưới tình huống này trung ương chắc chắn sẽ có những bố trí chặt chẽ, tôi tin sẽ nhanh chóng có hội nghị đặc biệt của bộ chính trị thảo luận vấn đề này.
- Mặt khác tôi cho rằng có thể bổ sung một điều trong ý kiến của Trương Thanh Vân, đó chính là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông phải nằm trong nhóm nhân vật cấp cao. Thời kỳ này rất đặc biệt, bây giờ cho Tần Vệ Quốc tiến vào bộ chính trị là một phương pháp rất tốt.
Hàn Sơn Dân nói ra ý kiến của mình.
Đồng tử trong mắt Chiêm Giang Huy chợt thu lại, lão không có ý nghĩ phản đối, nhưng môi mấp máy vài lần mà không lên tiếng. Nếu đứng trên lập trường khách quan thì đề nghị của Hàn Sơn Dân là rất đúng, lão là một phó phòng cục tổ chức trung ương, tất nhiên có thể nói ra điều này.
Nhưng Chiêm Giang Huy thật sự thiếu cảm tình với Tần Vệ Quốc, trong lòng Chiêm Giang Huy, lão tình nguyện xuống Hoa Đông chủ trì công tác toàn cục cũng không muốn hết lòng vì Tần Vệ Quốc.
- Vấn đề này sẽ được tôi suy xét sau.
Chiêm Giang Huy trầm ngâm một lúc lâu rồi lại nói:
- Anh Hàn, anh nói vài câu xem, anh có thấy tỉnh ủy Hoa Đông sử dụng Trương Thanh Vân quá mức hay không? Đồng chí Trương Thanh Vân dù sao cũng là cán bộ trẻ, nếu muốn đặt nặng trọng trách thì cũng phải cho đi từng bước một, nào có ai sử dụng cán bộ như vậy? Để người ta nhảy múa trên mặt dao, nếu có sai lầm thì làm thế nào?
Hàn Sơn Dân lắc đầu, lão nói:
- Đối với Trương Thanh Vân thì quan trọng chính là cải cách Hoa Đông, vì vị trí quyết định hành động, Trương Thanh Vân đang đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức Hoa Đông, mà bây giờ vấn đề của côn tác tổ chức cán bộ lại bùng ra, cậu ấy có nghĩa vụ gánh vác trọng trách này.
- Tôi rất bội phục Tần Vệ Quốc, anh ấy có can đảm dùng người tùy tùng, hơn nữa đã dùng thì không nghi ngờ. Nếu đổi lại là tôi, vì Trương Thanh Vân còn quá trẻ nên không thể giao phó trách nhiệm đến mức như vậy.
- Tất nhiên cách làm này của Tần Vệ Quốc có thành công hay không thì còn phải xem vào kết quả cuối cùng, chúng ta cũng mong mỏi có được thành công, nhưng cũng có một vấn đề rất may mắn, đó chính là Trương Thanh Vân được anh ấy sử dụng hoàn toàn.
Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Hàn Sơn Dân, lão không ngờ đối phương có ánh mắt độc đáo như thế, hơn nữa gương mặt lạnh lùng nhưng tâm tư lại khá thăng bằng. Hàn Sơn Dân nói ra một sự thật, đó chính là cải cách Hoa Đông được thúc đẩy thì tất cả đều sẽ vui vẻ, nếu xảy ra vấn đề thì Trương Thanh Vân xong đời chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là bên trong có liên lụy khá nhiều, những vấn đề này lại đều có thể tạo nên ảnh hưởng tiêu cực, kết quả sẽ rất bất lợi với mọi người.
Hàn Sơn Dân nói ra những lời này chính là uyển chuyển khuyên can Chiêm Giang Huy, trong đó còn nhấn mạnh tầm quan trọng khi Tần Vệ Quốc tiến vào bộ chính trị. Chỉ khi tần vệ quốc tiến vào bộ chính trị, vị trí cao, bảo trì sự nhất trí với trung ương, như vậy cải cách Hoa Đông mới tiếp tục đi vào con đường thuận lợi. Nếu khôg cứ như bây giờ, tỉnh ủy Hoa Đông và trung ương thiếu liên hệ, cuối cùng sẽ sinh ra rất nhiều chuyện xấu.
Chiêm Giang Huy tiễn Hàn Sơn Dân với tâm tình phức tạp, ngay sau đó lão không nhịn được phải kéo cửa sổ nhìn hoa. Lúc này không trung đã trong xanh, trên hoa lá còn những hạt mưa sách sớm đọng lại, ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh ánh sáng, cảnh sắc đẹp đến cực điểm.
Chiêm Giang Huy thở dài một hơi, lão cảm thấy tâm tình đã thoải mái hơn một chút.
Chiêm Giang Huy là bí thư ban bí thư trung ương, là trưởng phòng tổ chức trung ương, trên vai lúc nào cũng có công tác nặng nề, nhưng lão cũng chỉ là một con người bình thường, mà con người thường có cảm xúc.
Thật ra Chiêm Giang Huy cũng thừa nhận cách nghĩ của Hàn Sơn Dân, hơn nữa vấn đề Tần Vệ Quốc tiến vào bộ chính trị trung ương không chỉ có lợi cho đại cục Hoa Đông, hơn nữa cũng có lợi cho công tác của Trương Thanh Vân, càng có lợi cho phái Kinh Tân ở Hoa Đông. Đây có thể nói là một đá ném ba chim.
Nhưng không biết vì sao mà trong lòng Chiêm Giang Huy lại không cam tâm làm như vậy, Chiêm Giang Huy cũng có thể nói đã cùng giao thủ với Tần Vệ Quốc, trước nay lão chưa từng chiếm được nhiều lợi ích. Hơn nữa Tần Vệ Quốc giống như cũng không quá quan tâm đến Chiêm Giang Huy, trước nay chưa từng chủ động liên hệ với Chiêm Giang Huy.
Chiêm Giang Huy ở thủ đô có thể tưởng tượng ra bộ dạng đa mưu túc trí của Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông, Hoa Đông thiên biến vạn hóa giống như đều nằm trong khống chế, cảm giác này làm Chiêm Giang Huy cảm thấy cực kỳ không thích ứng.
Không biết đã bao lâu, Chiêm Giang Huy đột nhiên bước đến điện thoại bên cạnh bàn làm việc, lão gọi một cuộc điện thoại, lớn tiếng nói:
- Tiểu Kha, cậu đi liên lạc với trưởng phòng Trương Thanh Vân của Hoa Đông, để cậu ấy đến nhà tôi dùng cơm tối.
Kha Kiến ở đầu dây bên kia không dám chậm trễ, hắn lập tức cúp điện thoại đi làm việc. Khoảng mười phút sau hắn đã đẩy cửa phòng làm việc của Chiêm Giang Huy rồi khẽ nói:
- Trưởng phòng, trưởng phòng Trương Thanh Vân đã quay về Hoa Đông vào sáng nay.
- Sao? Thế nào mà hôm nay đã đi rồi? Cậu tâ về thủ đô chẳng phải đặc biệt đợi tin sao? Cậu ta đang làm gì vậy?
Chiêm Giang Huy lớn tiếng nói, Kha Kiến không dám mở miệng, hắn đợi đến khi vẻ mặt Chiêm Giang Huy hòa hoãn trở lại thì nói:
- Có thể là vụ án ở Hoa Đông đã có đột phá, là một trưởng phòng tổ chức, anh ta không thể ngồi chờ tin...
Kha Kiến nói ra những lời này thì phòng làm việc chợt trở nên yên tĩnh, Chiêm Giang Huy cũng không biết có nghe thấy lời hắn hay không, lão cứ ngồi mà không lên tiếng giống như lão tăng nhập định. Một lúc lâu sau lão mới mở miệng:
- Tôi biết rồi, cậu xuống trước đi.
Kha Kiến lên tiếng chuẩn bị lui ra, sau đso hắn chợt dừng lại rồi nói:
- Trưởng phòng, bữa tối hôm nay về nhà dùng sao?
- Sao? Về nhà à? Tối nay không phải sẽ nhận công tác của phó chủ tịch tỉnh Thiểm Nam sao? Nói rằng cơm công tác tối nay không cần phải cho cà chua, dù muốn bổ sung vitamin C cũng không nhất định phải sử dụng, mỗi ngày nên làm cơm cho tôi theo phương pháp cũ, cần phù hợp truyền thống, để bọn họ xem xét...
Kha Kiến lên tiếng, vẻ mặt rất mất tự nhiên, hắn chậm rãi lui ra cửa