With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khảo Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 952
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 301: Buổi Diễn Giảng Được Mong Đợi (3).
ết năm nay, vào mùng 10 mọi người tụ tập ở quán bar Hậu Hải, một người anh em thuộc diện có gia thế có tiền đồ khoác vai Vương Uy Uy, nói:
- Người anh em, nói thật, tôi nhìn trúng Lâm gia tiểu muội, cậu góp ý một câu, tôi có theo đuổi nổi cô ấy không?
Đối phương biết Vương Uy Uy trước kia thích Lâm Lạc Nhiên, Lâm Lạc Nhiên cũng từng thích Vương Uy Uy, có điều bây giờ hoàn toàn chỉ còn tình cảm anh em bạn bè, vẫn lịch sự đánh tiếng trước, cũng là để lấy lòng Vương Uy Uy. Được Vương Uy Uy ủng hộ, có thêm vốn liếng đấu với Ngụy Viễn Hồ.
Nhưng Vương Uy Uy không nể mặt, đẩy hắn ra:
- Theo đuổi cái gì, không có phần của anh đâu, đừng xen vào.
- Cái gì, chẳng lẽ Ngụy Viễn Hồ ăn chắc như vậy à?
Đối phương bàng hoàng.
Không nghĩ tên béo trứ danh của Lâm gia ở bên phán một câu:
- Hắn cũng nằm mơ giữa ban ngày.
Mà ai cũng biết Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ rất thân với anh chàng Thượng Hải kia.
Bây giờ mọi người mới biết anh chàng Thượng Hải có bạn gái rồi, cô gái đó xem chừng không dễ bị đánh bại được, cảm thấy không đáng cho Lâm Lạc Nhiên, bao nhiêu người theo đuổi như vậy, làm sao lại đi thích người đã có bạn gái, với tư cách là bạn, họ thấy cần nhắc nhở cho Lâm Lạc Nhiên tỉnh lại.
- Xin chào.
Lô Lệ Giai là người cuối cùng bắt tay Đường Vũ và Tô Xán, mắt đảo một vòng, ngay lập tức nghĩ ra kế thử quan hệ của bộ ba này, nói với Lâm Lạc Nhiên:
- Nghe nói năm nay anh Ngụy Viễn Hồ định tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho bạn, đang gấp rút chuẩn bị, người ta có lòng như vậy, lại còn đẹp trai, tốt bụng, không có mặt nào chê được, là nhân tuyệt phu quân tốt.
Lâm Lạc Nhiên hơi ngạc nhiên:
- Ai nói với cậu?
Sau đó mày nhíu lại, khóe mắt hướng về phía Tô Xán, giọng nói có phần tức giận:
- Ai cần anh ta chúc mừng gì chứ?
Lô Lệ Giai thè lưỡi:
- Anh ấy gửi tin nhắn trưng cầu ý kiến bọn này qua facebook, còn nói là giấu bạn, bạn đừng nói mình tiết lộ nhé.
Lâm Lạc Nhiên ồ một tiếng:
- Mình chẳng bao giờ lên Facebook.
Nghe Lâm Lạc Nhiên trả lời như vậy, Tô Xán mỉm cười, cúi đầu xem đồng hồ, vẫn còn thêm một chút thời gian nữa. Lúc này có mấy cô gái KTX 17 nhận ra Đường Vũ rồi, cả đám chạy tới nhảy nhót vây quanh, la hét nào động cả khu.
Nam tử tên La Thiên Nhất nhận cái nháy mắt từ Lô Giai Lệ, thấy Tô Xán chú ý chỗ khác, cũng nói với Lâm Lạc Nhiên:
- Nói thật đi, tốt nghiệp xong thế nào bạn cũng phải về Bắc Kinh chứ, có đông đảo bạn bè bọn mình chiếu cố cho cậu. Mà Bắc Kinh mới là nơi thuộc về bạn, mà thứ ở Thượng Hải này...
Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Tô Xán và Đường Vũ:
- Không đáng tin. Hơn nữa bọn họ ở thế giới khác chúng ta, đúng không?
Mặc dù cũng nghe một số tin đồn về Tô Xán, lần đầu gặp mặt không có thiện cảm hay ác cảm gì, nhưng Lô Lệ Giai đã lên tiếng, cần hưởng ứng. Những lời này có mùi vị trịnh thượng rõ ràng, đương nhiên thôi đám vương tử công chúa kinh thành luôn mang cảm giác ưu việt này, nói bọn họ trông thật thà vì chỉ khác đám hoàn khố bình thường là nói oang oang mấy lời kia trước mặt người ta, còn họ chỉ nói riêng với nhau.
Rất hiện thực, Lâm Lạc Nhiên về Bắc Kinh sẽ là công chúa, còn Tô Xán là cái gì? Ừ thì có chút thành tựu đấy, nhưng sao nào, bọn họ quá quen thấy người được gọi là "ông chủ lớn" khúm núm tới cầu cạnh nhờ vả cha mẹ mình rồi, nghe nói Tô Xán xuất thân từ thành phố nhỏ, gia cảnh bình thường, cây có lớn mà rễ không chắc cũng chẳng là gì.
Hắn không biết Tô Xán nghe thấy hết, cả Đường Vũ cũng nghe thấy, Tô Xán dửng dưng, Đường Vũ vẫn cười nói với mấy cô bạn.
Mấy cô gái bên này ầm ĩ như vậy khiến người khác chú ý, chủ yếu là nhóm con gái nhìn phía bọn họ:
- Cô gái khoác tay anh Tô Xán là ai thế, làm sao chưa thấy bao giờ?
Cô gái khác giọng nửa tức giận nửa thất vọng:
- Là bạn gái anh ấy à?
- Chắc vậy rồi, hôm nay là ngày quan trọng như thế, anh ấy đi cùng bạn gái cũng đúng.
Những nữ sinh này đều là sinh viên mới năm một năm hai, không biết tới Đường Vũ, vì sao không phải là mình, những cô gái này tâm trạng giống như nhìn thấy người bên cạnh trúng sổ xố vậy, làm sao không ghen tỵ cho được.
Trong nhóm cũng có cô gái là sinh viên khóa trên, rất kinh nghiệm nói:
- Các em mới vào trường không biết, cô ấy là Đường Vũ, bạn gái của Tô Xán, họ là cặp đôi nổi tiếng nhất trường mình đấy. Năm ngoài Đường Vũ đi du học Mỹ, có vẻ cô ấy trở lại trường rồi, bọn họ yêu từ thời cao trung, gắn bó lắm, đừng mơ mộng nữa.
- Có khuôn mặt xinh đẹp thật là sướng.
Giọng cô gái nào đó rất là chua:
- Kiếm được bạn trai tỷ phú, còn làm gì nữa? Mỗi ngày đi mua sắm, du lịch, tham gia các loại party là được rồi, đi du học gì, đoán chừng đi đánh bóng lý lịch thôi.
Vị học tỷ kia vỗ đầu ột cái:
- Không biết đừng có nói linh tinh, trước khi đi du học cô ấy luôn đứng top 3 của khóa đấy, có một thời gian người ta không biết Tô Xán là ai, chỉ gọi là bạn trai của Đường Vũ. Nếu mấy đứa còn ôm chút ảo tưởng dù nhỏ nhất nào thì bỏ đi, đừng lãng phí thời gian …
Phía bên Tô Xán, một nam tử mặc véc đen vội vàng đi tới, đó là Trâu Cường tổng giám sát bộ phận vận hành mạng, đứng sau lưng Tô Xán, hơi cúi người thấp giọng nói gì đó với Tô Xán, bên kia có người Facebook đang giao tiếp với trường học, chủ nhiệm khoa cũng có mặt, đang sốt rột nhìn đồng hồ, ngó nghiêng đợi ai đó.
Đường Vũ rứt mình khỏi mấy cô bạn, đi tới vuốt lại cổ áo cho Tô Xán, chỉ cái đồng hồ nhỏ trên cổ tay trắng trẻo:
- Đến lúc phải đi rồi đấy.
Lâm Lạc Nhiên cũng đi tới, đưa cả hai tay ra đặt lên hai vai Tô Xán, bóp nhẹ một cái:
- Cố lên, hôm nay tôi bỏ đi chơi với bạn bè tới chuyên môn nghe cậu diễn giảng thôi đấy.
Mấy người xung quanh không nghe rõ lắm.
Lô Lệ Giai ầm ĩ lên:
- Cái gì, diễn giảng cái gì, Lạc Nhiên, bạn kéo bọn này tới đây nghe diễn giảng thật à? Tưởng bạn nói chơi chứ, ai rảnh mà đi nghe mấy cái thứ khô khan vô vị.
- Đúng đấy, bọn này đến đây chơi thôi, ai muốn rời trường rồi còn đi nghe giảng kinh giảng đạo.
Không ngờ lời này vừa nói ra mấy cô bạn KTX số 17 nhao nhao cả lên:
- Này mấy người kia, không nghe thì thôi, ai mượn tới đây chê bai vớ vẩn gì chứ?
- Khẩu âm Bắc Kinh, là bọn thủ đô, đám người này cái mặt lúc nào cũng khinh khỉnh như có phân ở mũi vậy, đáng ghét vô cùng. Bọn não rỗng có nghe cũng không hiểu gì đâu, biến cả đi không ai khiến nhé.
- Vào nhà người ta chê bai chủ nhà, ở Bắc Kinh không ai dạy cho các người văn hóa ứng xử tối thiểu à?
Không khác gì ong vỡ tổ, ù ù bên tai, Lô Lệ Giai và La Dĩ Nhất bị chửi cho tối tăm mặt mũi, lòng tức giận lắm, nhưng đối phương người đông thế mạnh không dám nói lại, định kéo Lâm Lạc Nhiên đi.
- Không được hôm nay Tô Xán diễn giảng, mình tới đây để nghe, mọi người đứng nói linh tinh ở đây, trong trường này mà nói xấu Tô Xán là chuốc họa vào thân đấy, nhất là đám nữ sinh rất ủng hộ cậu ấy.
Lâm Lạc Nhiên cũng không giận mấy người bạn của mình nói nhỏ với bọn họ, rồi chỉ biểu ngữ giăng ngang tòa nhà Dật Phu, lấy màu trắng làm nền, xanh lam viết chữ:" Đối thoại với chủ tịch Facebook Trung Quốc: Khiêu chiến không đâu không có."
Cả đám Lô Lệ Giai không khác gì cá chép bị ném lên bờ, mồm há hốc, mắt nhìn lồi ra, hết nhìn tấm biểu ngữ lại nhìn chàng trai trẻ trước mắt.
Đại Niết Bàn Đại Niết Bàn - Khảo Ngư