Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 796: Một Kiếm Bại Địch
- A
Phong, chàng không đi sao?
Lại tỷ một mặt thu thập đồ dùng trong phòng, một mặt quay đầu nhìn hai người Đường Phong và Tiểu Nhã đang thân mật, hai người nằm vào trên giường, quần áo mất trật tự, ngươi sờ ta, ta hôn ngươi, tràng diện hết sức nóng nảy, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Lại tỷ ửng đỏ, chậm rãi lắc đầu.
- Ta còn muốn đi xem Bố gia!
Đường Phong mơ màng trả lời.
- Đi chỗ đó làm cái gì.
Tiểu nhã đột nhiên cảnh giác:
- Có phải nơi đó có bông hoa dại nào đang chờ chàng?
Một bên vừa nói vừa hung hăng cấu Đường Phong một cái.
Sắc mặt Đường Phong xanh ngắt.
Xua tay kêu oan:
- Nào có, muốn hoa dại ta phải đến Trang gia tìm Trang Tú Tú, làm sao lại đi Bố gia được?
Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Phong đã biết mình sai rồi.
Tiểu Nhã cười nhạt ba tiếng, một tay đè Đường Phong xuống giường, tàn bạo nói:
- Giỏi nha, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng chàng, hôm nay bản cung chủ sẽ hút khô chàng, làm cho chàng không thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa!
Cung chủ đại nhân còn không quên kêu gọi Lại tỷ:
- Đại tỷ, cùng tiến lên!
- Hi hi!
Sắc mặt Lại tỷ đỏ bừng bĩu môi nói:
- Ta không cùng các ngươi làm xằng làm bậy!
Vừa nói vừa vội vã chạy ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Cung chủ đại nhân một người một ngựa chiến đấu, không có chi viện, làm sao có thể là đối thủ của Đường Phong? Nàng không thể nào so sánh được với Chung Lộ, Chung Lộ càng đánh càng hăng, cung chủ đại nhân thì bị Đường Phong vờn đến chết đi sống lại, cuối cùng phải xin tha.
Một ngày sau, bên ngoài Đường Gia bảo, Đường phong tiễn một đám người ra khỏi Đường Gia bảo, chờ lúc bọn hắn đi khuất mới một mình chạy tới Bố gia trang.
Lần trước gia tộc đại bỉ được tổ chức tại Bố gia trang, tự nhiên Đường Phong sẽ không chạy sai đường. Năm ngày sau, Đường Phong đã đi tới địa bàn của Bố Gia.
Ở đây cũng không thay đổi nhiều lắm so với lần trước đến, chỉ bất quá các đệ tử của Bố gia trang đều có khuôn mặt u sầu, gia chủ đã chết, mấy Linh Giai trong gia tộc cũng trận vong, đổi lại là ai, tâm trạng cũng không thể vui nổi.
Tại Linh Mạch Chi Địa danh khí của Đường Phong không nhỏ, dù sao lần tỉ thí gia tộc trước đó, Đường Phong đã giành hết danh tiếng, đệ tử của Bố gia trang hầu như không ai không nhận ra hắn. Lúc nhìn thấy Đường Phong, chốc lát đã có mấy người đi tới, rất cung kính chào hỏi.
- Ta muốn gặp gia chủ, làm phiền mấy vị thông báo dùm.
Đường Phong cũng không kiêu ngạo, tuy rằng chỉ đối mặt với mấy người đệ tử Địa Giai, cũng trước sau như một, vô cùng khách khí.
- Xin chờ một chút!
Mấy đệ tử Bố gia chắp tay nói.
Chờ đợi mấy đệ tử Bố gia đi vào bẩm báo, Đường Phong cũng không biết làm gì, liền tùy tiện đi dạo một vòng. Mới đợi thời gian không đến nửa nén hương, đột nhiên một tiếng gầm đầy đầy sắc bén đồng thời ẩn chứa một chút ngạo khí truyền tới:
- Đường Phong, tiếp ta một chiêu!
Đường Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khí tức màu hồng toàn thân thiên tài Bố gia Bố Liên Chu bắt đầu khởi động. Một đạo trường tiên màu máu trên tay lăng không vũ động, từ bên cạnh phóng tới.
Bố Liên Chu không hề nương tay, một chiêu này đã bạo phát toàn bộ thực lực. Lần tỉ thí gia tộc trước đó, hắn thua trên tay Đường Phong, rất không cam lòng, hắn nghĩ hắn thân là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi tại Linh Mạch Chi Địa, vốn chắc chắn đoạt được danh hiệu đệ nhất, không ngờ nửa đường nhảy ra một Đường Phong, dám đè hắn rơi xuống dưới đài.
Đối với loại người tâm cao khí ngạo như Bố Liên Chu, làm sao có thể tiếp tục chịu đựng? Sau lần đại bỉ đó, hắn liền bế quan tu luyện, để một ngày kia hắn có thể tìm lại sỉ nhục trong tay Đường Phong, hắn cũng không quan tâm linh thạch đỉnh cấp, điều làm hắn không chịu nổi là có người khác mạnh hơn so với hắn.
Lúc Huyết Vụ thành xâm lấn, hắn cũng theo cao thủ Linh Giai của Bố gia chạy tới tử thủ Đường gia bảo, nhưng đoạn thời gian đó, tất cả mọi người có chung mối thù, hợp lực đối phó người của Huyết Vụ thành, căn bản hắn không thể tìm Đường Phong so chiêu.
Hôm nay nghe nói Đường Phong tới, hắn lập tức chạy đến, vừa rồi kêu gọi chỉ bất quá là không muốn người khác nói mình đánh lén, hắn muốn quang minh chính đại đánh bại Đường Phong.
Một chiêu huyết tiên này là chiêu thức Bố Liên Chu đắc ý nhất trong khoảng thời gian bế quan lâu như vậy, dung hợp uy lực của chiêu trước, tuyệt đối sẽ không giống như lần trước dễ dàng bị Đường Phong phá giải.
Huyết tiên vừa ra, vài đạo huyết chưởng ấn cũng theo khoảng không bay ra, đánh thẳng về nơi Đường Phong đang đứng.
- Làm càn!
Bố Liên Chu vừa mới động thủ, tiếng gầm của Bố Trường Thiên liền truyền tới, Bố Trường Thiên nghe được đệ tử trong gia tộc thông báo, cũng vội vàng chạy qua đây, đừng xem thực lực của Đường Phong không cao, nhưng mà thế lực của Đường gia hiện tại rất lớn, huống chi Đường Phong còn có mối quan hệ cùng Thượng tiền bối, làm cho Bố Trường Thiên không dám chậm trễ.
Vậy mà vừa mới đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Bố Trường Thiêu thiếu chút nữa tức điên lên.
Hiện tại là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, từng gia tộc đều cố gắng tránh phát sinh xung đột, vì sao Bố Liên Chu lại không hiểu chuyện như vậy?
Dù có lòng muốn hóa giải chiêu thức của Bố Liên Chu, nhưng khoảng cách giữa hai người xa hơn mười trượng, chờ lúc mình chạy đến mọi chuyện đều đã muộn.
Đối mặt huyết tiên và vô số huyết chưởng ấn, vốn Đường Phong muốn né tránh, nhưng lại nhướng mày dừng lại động tác. Hắn có thể cảm thấy sự tức giận và không phục của Bố Liên Chu, loại người tâm cao khí ngạo như vậy phải đánh cho hắn chịu nghe mới được, bằng không hắn sẽ vẫn tiếp tục tìm bản thân gây phiền toái.
Hạ quyết tâm, Đường Phong đứng yên bất động, cổ tay khẽ run lên, trên tay nhiều hơn một thanh trường kiếm cương binh, lập tức tay phải chậm rãi nâng chuôi kiếm.
Kiếm ý trùng thiên bạo phát trong nháy mắt, kiếm khí gào thét, mặt đất bốn phía Đường Phong bị cắt ra rất nhiều khe rãnh.
Nhìn động tác này có chút quen mắt, cảm thụ được kiếm ý làm cho người ta kinh hồn táng đảm, sắc mặt Bố Trường Thiên nháy mắt thay đổi, một mặt cấp tốc chạy như bay, một mặt lớn giọng la lên:
- Đường thiếu hiệp, hạ thủ lưu tình!
Lần trước Thượng tiền bối dùng một kiếm chém giết Chung Bố Sở, Bố Trường thiên cũng thấy một chút, có thể nói một kiếm kinh thiên kia đã khắc sau vào trong hồn phách của hắn, hiện tại nhìn thấy dấu hiệu Đường Phong chuẩn bị xuất sử dụng một kiếm kia, tự nhiên hoảng hốt kêu lên.
Tại thời kỳ mẫn cảm này Bố Liên Chu công kích Đường Phong tất nhiên không tốt, nhưng nếu Đường Phong giết Bố Liên Chu, Bố Trường Thiên thật không biết nên giải quyết như thế nào. Bố Liên Chu không phải đệ tử bình thường, hắn là hy vọng của bố gia trong thời gian tới, không thể xảy ra chuyện gì không may.