Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 872: Áp Lực Quá Lớn.
T
ỉnh Hoa Đông, đêm nay thành phố Lăng Thủy rất mát mẻ, cả thành phố đều là những luồng gió biển mạnh mẽ, đây là thời điểm tốt để hóng mát.
Khi chạng vạng tối thì nhân viên trong biệt thự của Tần Vệ Quốc đã sắp xếp lều trại, hôm nay Tần Vệ Quốc ăn tối lộ thiên, mà người đi cùng là ông bạn già Canh Liệt.
Hai người dùng cơm xong thì nhân viên phục vụ đến dọn dẹp, sau đó lại dâng lên trà nước, dựa theo thói quen của Tần Vệ Quốc còn có một dĩa trái cây. Sau đó tất cả nhân viên và cảnh vệ phải đi ra rất xa để tránh ảnh hưởng đến hai vị lãnh đạo đang hóng mát nói chuyện. Lúc này bọn họ phải giữ vững khoảng cách, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe chỉ thị của lãnh đạo.
Đêm nay rất đẹp, bầu trời đầy sao lấp lánh, hơn nữa trời trong vắt không mây, rất đẹp.
- Bí thư, nếu nói đêm nay đẹp thì phải xem vị trí này của anh quá đẹp, thấp thoáng núi sông, rời khỏi thành phố ô nhiễm, có thể thấy được cảnh đẹp thiên nhiên...
Canh Liệt dùng giọng tràn đầy cảm xúc nói.
Tần Vệ Quốc cười nhạt một tiếng:
- Anh Canh quá khen, tôi còn nhớ khi trẻ lại rất thích đô thị phồn hoa, năm xưa cũng thích chạy qua chạy lại, bây giờ về già lại thích an tĩnh...
Tần Vệ Quốc chỉ vào khoảng sân nhỏ:
- Nơi đây an tĩnh, có chút thiên nhiên, rời xa ồn ào, tôi càng ngày càng thích...
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì thở dài cảm thán, sau đó lão đột nhiên quay lại hỏi Canh Liệt:
- Đúng rồi, anh Canh, lần trước anh nói về vấn đề chỗ an dưỡng khi nghỉ hưu, tuy tôi chưa nói rõ nhưng cần phải yên tĩnh, tự nhiên. Chút yêu cầu này của tôi không có vấn đề đấy chứ?
Canh Liệt nở nụ cười:
- Bí thư, anh cứ yên tâm, tôi ở cùng anh nhiều năm, anh thích gì toi cũng thích, tất nhiên sẽ không làm anh thất vọng...
- Tôi đã nói nhiều rồi, những năm gần đây trong nước đã có rất nhiều người bày tỏ công khai, nói rằng những lão già nên về vườn nhường đường cho người trẻ.
- Tôi tính toán và thấy ngày mình ra đi cũng không còn xa, gần đây cũng luôn suy xét về những gì cần làm khi về hưu...
- Bí thư, anh vẫn còn thời gian, bây giờ vẫn có thể biểu hiện tài hoa...
Canh Liệt không muốn mất thời cơ, lão vừa nói vừa qua sát nét mặt của bí thư, sau đó lại nói:
- Bí thư, tôi nghe nói lần này trưởng phòng Trương về thủ đô sinh ra những chấn động rất lớn. Dưới tình huống này tôi cảm thấy trọng trách trên vai cậu ấy là rất nặng, điều này...Lỡ may...
Canh Liệt không tiếp tục nói nhưng lại tin Tần Vệ Quốc hiểu rõ, bây giờ cải cách Hoa Đông đang bước vào giai đoạn quyết định, Trương Thanh Vân làm tiên phong, lão cũng không nắm chắc.
Nếu Trương Thanh Vân không chịu được áp lực lớn hoặc xử lý thiếu tính ổn thỏa thì hậu quả là khó lường. Như vậy không những mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho Hoa Đông, hơn nữa bản thân Trương Thanh Vân cũng bị đả kích nghiêm trọng, Canh Liệt thấy làm như vậy cũng không quá ổn.
Trong suy nghĩ của Canh Liệt thì vấn đề cải cách ở Hoa Đông nên để Tần Vệ Quốc bố trí, dù là cải cách hệ thống tổ chức thì cũng phải để Tần Vệ Quốc giữ vai trò chủ đạo. Hơn nữa cũng không nên cho Trương Thanh Vân trực tiếp tiến về thủ đô, dù Trương Thanh Vân có phải đi thì cũng cần tỉnh ủy Hoa Đông đưa ra ý kiến sơ bộ.
Nếu như vậy thì Trương Thanh Vân về thủ đô sẽ có một phương hướng có thể tham chiếu, mà bây giờ Trương Thanh Vân về thủ đô gây ra chấn động quá lớn, hắn có thể toàn thân quay ra sao?
Tần Vệ Quốc tinh tế thưởng thức trà, lão không nói lời nào, không biết trải qua bao lâu, lão nói:
- Tôi tin Trương Thanh Vân có năng lực như vậy, bây giờ nếu cậu ấy không thể gánh vác trọng trách này thì sẽ không ai có thể gánh được...
Canh Liệt chợt sững sờ, lão quay đầu nhìn Tần Vệ Quốc, trong lòng thầm khiếp sợ. Lão không ngờ Tần Vệ Quốc lại có niềm tin và đánh giá cao với Trương Thanh Vân như vậy, bí thư có thể tin chắc Trương Thanh Vân sẽ xử lý thỏa đáng vấn đề phức tạp thế sao?
Canh Liệt biết rất rõ về tình hình Hoa Đông vào lúc này, bây giờ Hoa Đông đi theo phương hướng cải cách hào phóng, nhưng trong quá trình này thì vấn đề tương lai của cán bộ bản địa Hoa Đông là rất mê man, đây chính là một mâu thuẫn khó thể điều hòa.
Hơn nữa trong mâu thuẫn này thì cán bộ bản địa Hoa Đông ở vào thế yếu, bây giờ Hoa Đông bị các thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm vào, thậm chí còn mong chờ có được chén canh trong cải cách Hoa Đông, dưới thời điểm này còn ai quan tâm đến lợi ích của cán bộ bản địa ở Hoa Đông.
Bọn họ muốn chia rẻ cán bộ bản địa Hoa Đông, sau đó vung đi khắp nơi như vãi đậu, cứ để đó tự sinh tự diệt là tốt, hầu như không kẻ nào muốn phái Hoa Đông tiếp tục tồn tại. Dưới tình huống này Trương Thanh Vân liệu có thể tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?
Tần Vệ Quốc giống như nhìn thấy những nghi kỵ trong lòng Canh Liệt, lão ho khan vài tiểng rồi hắng giọng nói:
- Anh Canh, tôi và anh đều đã già rồi, có một số việc nên buông tay để cán bộ trẻ đi làm, những gì chúng ta có thể giúp thì nên tận lực giúp đỡ. Dù sao cũng có những vấn đề chúng ta không nên tham dự, dưới tình huống đó chúng ta phải tỏ thái độ kiên quyết, không được do dự...
Canh Liệt không nói lời nào, lão cẩn thận phỏng đoán những ý nghĩ lời nói của Tần Vệ Quốc. Dựa vào những hiểu biết về bí thư trong nhiều năm qua, Canh Liệt hiểu tâm tư sâu kín của bí thư. Mà Tần Vệ Quốc vì sao không tham gia?
Vì lúc này là thời điểm hoàng kim để Trương Thanh Vân dựng lên uy tín đối với cán bộ bản địa Hoa Đông, nếu hắn có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, có thể tìm được đường ra cho cán bộ Hoa Đông, có thể vì cán bộ Hoa Đông mà tìm được tương lai, như vậy những cố gắng của hắn sẽ được mọi người ghi khắc trong lòng, mà uy vọng của hắn ở Hoa Đông cũng nhanh chóng được xác lập.
Canh Liệt cũng không ngờ Tần Vệ Quốc còn có tâm tư này, phải biết rằng dưới tình thế này Trương Thanh Vân còn bảo vệ cho lợi ích của cán bộ phái Hoa Đông thì sẽ nhận phải khó khăn quá lớn. Dù hắn có thật sự bảo vệ được lợi ích thì cũng sẽ đắc tội với những thế lực khác, như vậy hắn sẽ phải dựa vào đâu?
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không phải là người phái Hoa Đông, hắn là cán bộ phái Kinh Tân, lúc này hắn có thể suy xét cho cán bộ phái Hoa Đông sao? Canh Liệt rất hoài nghi về vấn đề này, thậm chí lão còn nghi ngờ Tần Vệ Quốc có thật sự suy nghĩ như vậy hay không, dù sao thì ý nghĩ này cũng quá sức tưởng tượng, ít nhất thì Canh Liệt cũng không thể tiếp thu được những vấn đề ảo diệu ở bên trong.
Tần Vệ Quốc gõ gõ vào tay ghế:
- Anh Canh, những năm này tôi đã làm anh trể nãi, nói thật, anh làm thư ký trưởng thì tôi cũng bỏ đi được nhiều mối lo, nhưng tôi làm theo thói quen mà lại ảnh hưởng đến tương lai của anh...
- Bí thư, anh đừng nói như vậy, thư ký trưởng cũng tốt, tôi thích làm như vậy. Cấp trên truyền lệnh cấp dưới phổ biến xuống, mỗi lần nhìn thấy công tác có thành tích thì trong lòng tôi đã rất vui, loại cảm giác thành công này sẽ khó cảm nhận được khi nằm ở vị trí công tác khác.
Canh Liệt nói.
- Hì!
Tần Vệ Quốc hì một tiếng, lão nói:
- Anh đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi nói trễ nãi anh cũng không phải chỉ tỏ ý xin lỗi về vị trí, tôi tiếc nuối anh ở vị trí thư ký trưởng quá lâu nên ánh mắt dần chật hẹp, nhìn và suy xét vấn đề không thấy đại cục, ép mình đứng vào góc...
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì vươn người đứng lên, lão chắp tay sau lưng đi qua đi lại trên bãi cỏ. Một lát sau lão mới quay đầu nói:
- Lúc này vấn đề ở Hoa Đông chính là làm sao phổ biến cải cách một cách thuận lợi, chỉ cần dám làm những chuyện có lợi cho cải cách, nghĩ biện pháp làm sao cho tốt mà không nên đặt nặng lợi ích và tranh đấu cá nhân.
- Đây là một cơ sở liên quan đến canh bạc ổn định của Hoa Đông, nếu không có cơ sở này thì Hoa Đông sẽ không thể thuận lợi phát triển...
- Bây giờ Trương Thanh Vân đang ở trên vị trí như vậy, nếu cậu ấy có thể suy nghĩ chính xác, không phạm sai lầm, đặt vấn đề tiên quyết là lợi ích của cán bộ Hoa Đông, cải cách tốt ở Hoa Đông, như vậy ai có thể phân biệt rõ quan hệ ở bên trong?
- Tôi thấy ngay cả anh cũng không thể phân biệt rõ, có phải không?
Canh Liệt bị những lời nói của Tần Vệ Quốc làm cho mặt già đỏ bừng, lão cố gắng ho khan vài tiếng nói:
- Bí thư phê bình là đúng, tôi nhìn quá hẹp, phương diện này Trương Thanh Vân mạnh hơn tôi cả trăm lần, tôi tin tưởng cậu ta sẽ không phụ sự kỳ vong của bí thư...
Tần Vệ Quốc cười ha hả, lão khoát tay nói:
- Anh Canh nói như vậy thì quá mức rồi, có nhiều người kỳ vọng vào cậu ấy, nếu như muốn xếp hạng thì tôi cũng chỉ ở phía sau mà thôi. Người người đều nói Trương Thanh Vân chỉ giỏi nhảy múa nhưng không biết trên thế giới này khó thể kiếm được nhân tài, mà những nhân tài như Trương Thanh Vân lại càng hiếm, có mấy người không yêu tài?
Canh Liệt không nói lời nào nhưng trong lòng tràn đầy cảm thán, quả thật Trương Thanh Vân có hàng loạt quan hệ khó tin. Trương Thanh Vân còn ít tuổi mà đã đi đến vị trí hiển hách lúc này, trong vấn đề này phải xét đến nhân tố con người và quan hệ.
Nhưng dù sao thì bản lĩnh và năng lực của bản thân mới là tất cả, hăn có năng lực gánh vác mới là cơ sở quan trọng nhất.
Trương Thanh Vân đang ở thủ đô xa xôi cũng không ngờ Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông có đánh giá cao về mình như vậy, lúc này hắn đang sứt đầu mẻ trán, đang cơ bản còn chưa tìm ra kế sách đối phó với cục diện trước mặt.
Trương Thanh Vân tham gia hai bữa tiệc, hai nhân vật chính đều liên quan đến vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện, bọn họ đều hy vọng Hoa Đông xử lý vấn đề điều động cán bộ vượt qua khu vực sẽ có thể công bằng, phải đảm bảo công chính.
Lời này chẳng qua chỉ là nói nhảm, chỉ cần mọi người cứ tiếp tục chằm chằm vào Hoa Đông thì chén nước khó thăng bằng. Có thể nói không ai làm được điều này, quá nhiều bên đánh cờ, thường sẽ khó tìm ra một con đường làm thỏa mãn tất cả, đây là một đạo lý.
Nếu đã như vậy thì bây giờ tất cả phải tìm Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn tất cả. Đến lúc đó hắn sẽ gặp phải trong ngoài cùng tấn công, Hoa Đông không dung hắn, những địa phương khác cũng không phải nơi lý tưởng, con đường làm quan của hắn sẽ rẽ sang đâu?
Nếu nói thật thì lúc này Trương Thanh Vân thật sự cảm thấy mê man, hắn chưa từng đối diện với cục diện trước mắt, quá mức khó khăn