That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 793: Lên Hay Không Lên
ừ hừ! Chẳng lẽ còn muốn ta nói rõ sao? Ngươi lừa ta cái gì chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ ràng?
Đường Phong liên tục cười nhạt.
Chung Lộ sửng sốt một chút, cúi đầu, lại giương lên mí mắt sợ hãi nhìn Đường Phong, ôn nhu nói:
- Nguyên lai ngươi đã biết rồi?
- Lúc đầu không biết, nhưng hôm nay đã biết, ta vô cùng chán ghét loại nữ nhân thích lừa gạt người khác như ngươi!
Đường Phong vừa nói hết câu, vành mắt Chung Lộ đã đỏ hoe.
Có phải quá nặng lời? Thôi mặc kệ nàng ta. Đường Phong cũng phiền muộn vô cùng, vốn tính vội vã chạy về Đường Gia Bảo, để người nhà không cần phải lo lắng cho chính mình, không ngờ hết lần này đến lần khác Chung Lộ lại che giấu tin tức nàng đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, để hắn vô duyên vô cớ ở chỗ này chậm chạm mất thời gian mấy ngày.
Nàng xác thực đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, nếu không không có khả năng an toàn ly khai sơn động này. Cũng không biết nàng tu luyện thành công lúc nào.
- Xin lỗi, không phải ta cố ý giấu ngươi... Chỉ là nếu như ngươi biết tin tức này, khẳng định ngươi sẽ rời đi. Ta chỉ muốn cho ngươi ở bên cạnh ta thêm vài ngày.
Chung Lộ điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Phong, tự nhiên bật khóc, khóe mắt đỏ bừng.
- Ngươi vừa đi, ở đây cũng chỉ còn một mình ta.
Nghe Chung Lộ nói, trong lòng Đường Phong có bao nhiêu tức giận nháy mắt tan thành mây khói. Để một nữ nhân thủ linh mấy năm, mười năm, thậm chí vài chục năm, cách làm này đúng là có chút tàn nhẫn, chính bởi vì loại cô đơn tịch mịch như thế này nên Đường Phong mới không muốn làm người thủ linh. Chung Lộ giấu diếm mình nàng đã tu luyện đến Linh Quyết một tầng cũng không có gì đáng trách, đây cũng không phải lỗi lầm gì quá đáng, chỉ là nàng đùa giỡn mình có điểm lòng dạ hẹp hòi.
- Đột phá tầng thứ nhất lúc nào?
Đường Phong thay đổi sắc mặt, mở miệng hỏi.
- Chính là năm ngày trước mà thôi!
Chung Lộ lau đi nước mắt trên mi, tự giễu nói:
- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện.
Năm ngày trước, nói cách khác nàng tu luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất Linh Quyết hao tổn một tháng hai mươi ngày, nhiều hơn mình phân nửa thời gian. Tư chất và ngộ tính là do trời định, thật đúng là cưỡng cầu không được.
- Hiện tại ngươi muốn đi sao?
Chung Lộ chờ mong nhìn Đường Phong.
Tuy Đường Phong có chút không đành lòng, đang suy nghĩ xem liệu để nàng làm người thủ linh có phải là lựa chọn chính xác hay không. Một lúc sau, Đường Phong mới gật đầu:
- Uh!
Tuy rằng Chung Lộ sớm đoán được câu trả lời của Đường Phong, nhưng lúc nghe được thân thể vẫn nhẹ nhàng run rẩy một chút.
- Chung Lộ!
Sắc mặt Đường Phong nghiêm túc nói:
- Cho ngươi lựa chọn một lần cuối cùng, một là tiếp tục làm người thủ linh, hai là theo ta đi, ta phế bỏ tu vi của ngươi, từ nay về sau ngươi chỉ có thể là một ngươi bình thường.
Công pháp của người thủ linh không thể truyền ra ngoài, đây cũng là Đường Phong thực hiện nguyện vọng của Thượng tiền bối, nếu là Chụng Lộ lựa chọn đi cùng hắn, nhất định phải phế bỏ tu vi.
Sắc mặt Chung Lộ vui vẻ, chợt lại trở nên buồn bã.
Đường Phong lẳng lặng chờ đợi một lúc lâu, Chung Lộ mới ngẩng đầu nói:
- Ta ở lại.
- Không muốn làm một người bình thường sao?
Đường Phong khẽ cười một tiếng, Chung Lộ lựa chọn như vậy cũng hợp lý, không ai nguyện từ bỏ tu vi mình vất vả tu luyện vài chục năm mới có được.
Chung Lộ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là âm thầm cười khổ một tiếng.
- Đã như vậy, cáo từ!
Đường Phong không muốn dây dưa níu kéo, nếu Chung Lộ tu luyện tới tầng thứ nhất Linh Quyết, liền có thực lực bảo vệ mình, tự nhiên hắn cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.
- Chung Lộ, có điều này ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã đáp ứng làm người thủ linh, vậy hãy thực hiện trách nhiệm của ngươi, nếu như có một ngày nào đó phát hiện ngươi dùng Linh Quyết làm xằng làm bậy, đừng trách ta trở mặt.
Trước khi đi, Đường Phong còn bỏ lại một câu nói, lúc này mới xoay người rời khỏi.
- Đường Phong!
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên Chung Lộ từ phía sau hô to.
Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ là liếc mắt một cái, toàn thân liền cứng đờ.
Một đôi mắt câu hồn đoạt phách tản ra mị lực vô tận, làm lung lay thần hồn của Đường Phong. Trong nháy mắt, Đường Phong liền cảm giác thấy chóp mũi có một loại làm cho toàn thân cảm thấy hưng phấn tê dại, phảng phất như hàng nghìn vạn đôi tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve chính mình, làm cho người ta không thể cự tuyệt, không thể tự kiềm chế, chìm đắm thật sâu vào trong khoái cảm.
Sắc mặt Chung Lộ kiều diễm ướt át, làn môi đỏ thắm tỏa ra sáng bóng mỹ lệ giống như viên hồng ngọc tuyệt đẹp, đầu lưỡi đỏ tươi hơi lộ ra, cảm giác phong tình vạn chủng lại mang theo một chút ngượng ngùng và thánh khiết.
Mị Công!
Công pháp Chung Lộ tu luyện vốn là mị công, bằng không cũng không phát triển xinh đẹp như thế.
Chỉ có điều nàng cũng biết muốn dùng mị công để đối phó Đường Phong là điều không thể, sở dĩ dáng dấp hiện tại Chung Lộ biểu hiện ra chỉ là thần thái mị lực tự nhiên của nàng kích động mị công phản ứng một cách không chủ động mà thôi.
Đường Phong cũng không vận công chống đối, hắn phát hiện Chung Lộ không có bất luận ác ý gì đối với hắn.
Đôi tay nhỏ bé của Chung Lộ chậm rãi di chuyển hướng bên hông, đầu cúi xuống, cổ họng trắng nõn mê lòng người. Nhẹ nhàng đưa tay về sau lưng cởi ra, sau đó nâng lên, một tiếng vang khẽ phát ra, một kiện y phục đỏ thẫm trên người rơi xuống mặt đất.
Dáng người hoàn mỹ như điêu luyện, sắc sảo và tinh tế, vóc người đẫy đà không che dấu chút hiện ra trước mặt Đường Phong. Cái yếm màu hồng không che đậy nổi đôi nhũ phong cao vót, bộ ngực tròn trịa, bên trên còn như ẩn như hiện lộ ra hai điểm nho nhỏ màu hồng nhạt. Quần lót màu hồng, mang theo một chút rụt rè, làm cho người ta không kìm lòng được xuất hiện xung động muốn xé nát tất cả.
Vóc người Chung Lộ hoàn hảo, dù sao thân là Thiên Giai thượng phẩm, quanh năm tranh đấu cùng người khác, cả người không một vết sẹo lồi lõm, lại càng không phải là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời, địa phương nên lớn thì rất lớn, chỗ nào nên nhỏ cũng rất nhỏ, da thịt sáng bóng như sương như tuyết, từng tảng lớn lộ ra bên ngoài không khí.
Hết lần này tới lần khác, bây giờ Chung Lộ còn bày ra một tư thái làm người ta muốn phun máu mũi, nàng tựa như một cô khuê nữ, hai chân khép chặt, hô hấp trở nên dồn dập, một tay che ở giữa hai chân, một tay che ngực, che lại xuân quang vô cùng vô tận.
Không khí trong sơn động trở nên kiều diễm, ngay cả linh mạch bạch hổ cũng phấn chấn rống lên một tiếng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường