Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 885: Âm Thầm Bố Trí
rương Tử Huyên cũng phát giác điểm này, cúi đầu tránh né ánh mắt đầy tính xâm lược của hắn. Thế nhưng tên này có da mặt thật dày, ánh mắt hắn nhìn xuôi theo khe hở áo thật mỏng của nàng, bắt đầu từ cổ chạy dài xuống dưới.
Sắc mặt thiên kim tướng phủ lập tức bị một vàng mây hồng bao phủ, quát khẽ cáu giận:
- Hừ, chỉ giỏi ức hiếp tiểu muội! Chỉ có thể mời Bạch tỷ tỷ trở lại mới có thể hàng phục được con khỉ huynh!
Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là mặt dày cười khan hắc hắc, trong lòng thật sự có hơi chột dạ. Những vết máu bầm và vết móng tay cào trên người hắn có thể giấu giếm được người khác, nhưng không gạt được Trương Tử Huyên thông minh tuyệt đỉnh. Ôi, Bạch tỷ tỷ cần gì hung bạo như vậy, cho dù là Ngưu Lang nửa đêm cũng phải có nhân quyền!
Trương Tử Huyên khẽ nhếch môi, sau khi quan sát sắc mặt suy đoán giữa Tần Lâm và Bạch Sương Hoa đã xảy ra chuyện, trong con ngươi thâm thúy thoáng qua một tia thông minh. Nàng cũng không phải là kẻ hay ghen hoặc là cố làm ra vẻ hào phóng, mà là có thâm ý khác... Hoặc giả trong lòng chỉ có hơi chua chua….
Tần Lâm hơi có vẻ lúng túng, dù sao trong lòng là người hiện đại, lúc bị lão bà phát hiện trộm tình thế nào cũng có chút áy náy.
Thấy dáng vẻ nhìn quanh quất ngây thơ vô tội của Tần Lâm, Trương Tử Huyên bị chọc cho bật cười. Nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, năm xưa không phải là phụ thân mình cũng có rất nhiều thị thiếp như A Cổ Lệ, Bố Lệ Nhã hay sao?!
Khụ khụ, Trương Tử Huyên ho nhẹ hai tiếng, nhìn nhìn đám Ngạch Triều Ni Mã ở cách đó không xa đang canh chừng, nói với hắn:
- Mấy vị này cũng rất chuyên cần, luân phiên giữ nhà hộ viện thay chúng ta, Tần huynh chuẩn bị làm sao bây giờ? Nhổ tận gốc phe Uy Đức Pháp Vương Bạch giáo, đốt Đại Tuyết Sơn Trát Luận Kim Đỉnh tự cho hả giận ư?
Nói đến chính sự, Tần Lâm lập tức phấn chấn tinh thần, nửa cười nửa không nhìn Trương Tử Huyên. Rõ ràng là nàng đoán được tính toán của mình nhưng vẫn còn giả vờ như vậy, quả thật là càng ngày càng đen tối.
- Cố nhiên Uy Đức Pháp Vương ghê tởm, nhưng ta cần gì phải tiện nghi cho Tác Nam Gia Thố?
Tần Lâm đưa tay vuốt mũi Trương Tử Huyên, cười hỏi:
- Đừng giả vờ nữa, phải chăng là thư cho Tác Nam Gia Thố đang trên đường đi?
Trương Tử Huyên nghịch ngợm gật đầu một cái, lại đứng lên khum tay che trán nhìn sang bên kia Bồ Tân Độ bên kia, thành thật nói:
- Vừa qua khỏi cầu phao Hoàng Hà.
Tần Lâm và Trương Tử Huyên nhìn nhau cười một tiếng, hai vị này thật là trời sanh tuyệt xứng.
Uy Đức Pháp Vương cố nhiên ghê tởm, nhưng một đao làm thịt lão san bằng Trát Luận Kim Đỉnh tự, ngoại trừ hả giận ra thì còn có nghĩa gì. Bất quá chỉ làm cho Hoàng giáo Tác Nam Gia Thố tự dưng được lợi, Tần Lâm tuyệt không làm chuyện như vậy.
Giữ Uy Đức Pháp Vương lại có thể chống đỡ Tác Nam Gia Thố, Tần Lâm mượn uy binh Thổ Mặc Đặc bộ đóng ở Thanh Hải hồ, đứng giữa cân bằng hai giáo Hoàng Bạch, như vậy có thể dễ dàng khống chế thế cục Thanh Hải Tây Tạng. Chuyện này cao minh gấp trăm lần so với diệt trừ Uy Đức Pháp Vương để lại một mình Hoàng giáo độc quyền.
Tác Nam Gia Thố là giáo chủ Hoàng giáo đời thứ ba, cũng là nhân kiệt Tuyết Vực. Năm Vạn Lịch thứ sáu bị đại thần Giang Lăng đảng Tuần Phủ Cam Túc Hầu Đông Lai chiêu an nhập cống, y viết thơ cho Trương Cư Chính tả rõ thành ý, lại tặng tượng Quan Âm vàng, thiên châu Tuyết Vực, kim cương… Nhờ xuất ra lễ vật trọng hậu như vậy, Trương Cư Chính cân nhắc đến chuyện khống chế bèn hớn hở tiếp nhận lễ vật, chấp thuận cho y thông cống.
Trương Cư Chính vừa chết đi, vị lão bằng hữu này lập tức không có tin tức, đương nhiên Tần Lâm, Trương Tử Huyên cũng biết lúc này móc nối với y ắt sẽ bị từ chối, cho nên cũng không đi chuốc khổ vào mình làm gì.
Bây giờ lại khác, Uy Đức Pháp Vương ở chỗ này, Trương Tử Huyên gửi một phong thơ nhẹ như bay đến Tuyết Vực cao nguyên, vị Tác Nam Gia Thố kia không nóng nảy mới là lạ.
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng:
- Đây là kế xua hổ nuốt sói, Tần huynh bị cách chức đày đến Quỳnh Châu, không rảnh đi tìm Bạch giáo gây sự, bọn Lạt Ma kia lại chạy tới Bồ Châu, có thể nói là tự chui đầu vào lưới.
Hai người cười gian hắc hắc, từ lầu các nhìn xuống đám Lạt Ma bên dưới, càng nhìn càng thấy giống bầy dê chờ giết thịt.
Ngạch Triều Ni Mã cầm đồng bạt trong tay đang tuần tra, cũng chỉ cách cao thủ hàng đầu có một bậc, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh. Quay đầu nhìn lại chợt thấy nụ cười vô cùng âm hiểm của Tần Lâm và Trương Tử Huyên, nhất thời khẽ rùng mình, y biết hơn phân nửa mình đang bị hai vị này tính kế, e rằng Phật tổ cũng khó phù hộ…
Đuôi mắt Tần Lâm nhìn thấy xa xa trên quan đạo phía Nam đi thông Phong Lăng trấn có hơn mười kỵ mã chạy như bay đến, ai nấy thắt khăn tang trên đầu, ăn mặc như người chạy đi báo tang cho người thân.
- Phong Lăng trấn, chẳng lẽ là Trương Doãn Linh…?
Tần Lâm đứng bật dậy, giật mình kinh hãi.
Bạch tỷ tỷ động thủ rồi sao!? Trương Tử Huyên âm thầm nghĩ ngợi, sắc mặt có vẻ khoái chí, lần này tiết kiệm công sức Tần Lâm tố cáo phụ tử Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy ra ngự tiền, đây là kế rút củi đáy nồi.
Chỉ chốc lát sau, Lục Viễn Chí dò xét tường tận xong vội vàng chạy về báo tin, lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác:
- Người trong Thiếu Sư phủ như ong vỡ tổ, đang báo tin cho các người thân vào tối hôm qua Trương Doãn Linh bạo bệnh bỏ mình! Ha ha, lão chó chết hay thật!
Trương Tử Huyên nhẹ nhàng vuốt cằm, thầm nói chủ sự Thiếu Sư phủ quả thật là giảo hoạt. Cha Thủ Phụ bị giết, tất nhiên sĩ lâm ồn ào triều đình tức giận, vạn nhất tra ra cái gì sẽ rất bất lợi đối với Trương gia, bọn họ không nói là bị giết, chỉ nói bạo bệnh, tiết kiệm rất nhiều công sức cho Trương Tứ Duy. Hừ hừ, Trương Tử Huyên ta há có thể để cho lão được như nguyện?
- Đáng tiếc ôi đáng tiếc...
Sau khi Tần Lâm nghe thấy tin này, ngược lại gãi gãi đầu:
- Ta lại muốn vạch trần hết thảy tội ác của lão, làm cho hai cha con lão thân bại danh liệt, giết chết như vậy là quá dễ dàng cho lão.
- Vậy cũng cũng chưa chắc.
Trương Tử Huyên nghe vậy cười một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Bản lãnh Tần huynh phá án tập hung quả thật lợi hại, nắm bắt thời thế lòng người cũng siêu quần tuyệt luân, bất quá đối với quan trường Đại Minh, huynh vẫn còn kém hơn muội.
Tần Lâm cau mày lại, lần này phải chịu thiệt thòi, đây cũng là chuyện không có cách nào. Trương Tử Huyên được phụ thân Giang Lăng Thái Sư chân truyền, vẫn còn trên cả Từ Văn Trường chìm nổi mấy chục năm quan trường, Tần trưởng quan muốn vượt qua nàng trên phương diện này là vô cùng khó khăn. May là đến tối cũng có lúc nàng phải nũng nịu xin tha…
o O o
Thời gian trôi cực nhanh, đảo mắt đã là đầu Thu, kinh sư tọa lạc trên Hoa Bắc bình nguyên dưới chân Yên Sơn vào Thu sớm hơn so với cả vùng Tam Tấn ở Tây Nam. Bồ Châu gần Trung Nguyên, lá xanh hơi ngả vàng, gió Thu cũng se sắt thổi.
Cận Đại nữ y quán ở kinh sư cơ hồ sát vách Thái Y viện, vẫn người đến người đi làm ăn tấp nập, kiệu hương đằng, bảo mã hương xa lui tới như dệt cửi. Thiếu nãi nãi phu nhân tiểu thư các nhà các hộ được nha hoàn hầu hạ ra ra vào vào, khí tức son phấn nơi này có lẽ hơi kém tám đường hẻm lớn ở kinh sư, nhưng khí tức phú quý giàu sang lại cao gấp trăm lần.
Mặc dù Tần Lâm bị cách chức nhưng không ai dám động đến sản nghiệp của hắn, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư vẫn tại vị, đông đảo quan viên trung hạ cấp Giang Lăng đảng vẫn tại vị, tay sai Xưởng Vệ Hoắc Trọng Lâu, Hồng Dương Thiện cũng tràn ngập trong kinh. Ngoài sáng là người thân phụ tử Định Quốc Công Từ Văn Bích, Từ Đình Phụ chiếu cố, trong tối có Đề Đốc Đông Xưởng Trương Thành Trương công công xuất thủ bảo vệ, đã trở nên vững chắc như tường đồng vách sắt.
Giữa đại đường y quán, Thanh Đại vẫn mắt ngọc mày ngài hết sức đáng yêu, quá nửa tâm tư nàng đặt vào việc hành y tế thế. Tuy rằng thành thân với Tần Lâm đã lâu nhưng vẫn chưa mất hết vẻ ngây thơ thuần khiết, lúc cười má lộ ra hai lúm đồng tiền, càng khiến cho người ta nhìn thấy phải sinh lòng yêu thích.
Ngồi đối diện là một vị nữ tử xinh đẹp, đến từ phủ đương triều Thứ Phụ Thân Thời Hành. Nàng cũng có nhan sắc xuất chúng tám chín phần, chỉ trang điểm giồi phấn sơ sài, kẽ mày hơi nhạt mà vẫn vô cùng xinh đẹp. Duy chỉ có giữa đôi mày nàng có vài phần khí tức tục tằn, bình thường nhìn vào trong gương cũng không thấy, nhưng lúc này so sánh với Thanh Đại lại lộ ra hết sức rõ ràng.
Nàng nhìn bộ dáng Thanh Đại nghiêm túc chẩn mạch xinh đẹp, không khỏi thầm than một tiếng:
- Ôi, Kinh Hồ nữ y tiên danh bất hư truyền, y thuật vừa cao, dung mạo lại xinh đẹp như vậy. Nếu ta có được một nửa khí chất của nàng, chẳng phải sẽ được lão gia sủng ái hết mực, áp đảo mấy vị tỷ muội còn lại hay sao?!
Nàng không biết khí chất là thứ không thể nào bắt chước được, đừng nói nữ tử này lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tranh sủng ái trước mặt lão gia, cách xa Thanh Đại ngây thơ mười vạn tám ngàn dặm.
- Xem mạch tượng thấy có vẻ khí huyết không đủ, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là được.
Thanh Đại thản nhiên cười một tiếng, cầm bút viết phương thuốc:
- Xin Triệu tỷ tỷ đến phòng chữ Canh tạm nghĩ, thử Mỹ Cơ Hoán Phu cao mà y quán chúng ta mới chế ra, có thể giúp cho da thịt trắng trẻo hồng hào.
Nụ cười của Thanh Đại khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào, sắc mặt trắng trẻo hồng hào còn mang theo nét ngây thơ con trẻ.
Triệu thị đã nhận được không ít lợi ích từ y quán, Trung dược điều trị từ trong ra ngoài, tự nhiên dung nhan càng thêm xinh đẹp. Trước mặt Thân Thời Hành nếu không được sủng ái đệ nhất, cũng phải là đệ nhị, nghe thấy Thanh Đại nói như vậy lập tức đi ngay.
Nhìn theo bóng lưng Triệu thị vội vã đi, Thanh Đại khẽ cắn cắn đôi môi, đây là Từ tỷ tỷ căn dặn nàng làm như vậy, mặc dù nàng ngây thơ thuần khiết nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Bình thường các nàng Giáp Ất Bính làm gì, nàng cũng mơ hồ biết được, dù sao chỉ cần có lợi cho Tần ca ca, hết thảy không thành vấn đề.
Hì hì, Tần ca ca cũng sắp sửa trở lại rồi… Nữ y tiên hai tay chống cằm, nụ cười trong sáng như bầu trời Thu không một gợn mây.
o O o
Cận Đại nữ y quán vừa chữa bệnh vừa kiêm mát xa đấm bóp, làm đẹp nhan sắc, có đại sảnh riêng dành cho các phu nhân tiểu thư có thể vừa trị liệu vừa tán chuyện với nhau. Cũng có phòng riêng đặt năm ba giường trong đó, các vị phu nhân tiểu thư mặt đắp mặt nạ có thể thoải mái nói đủ các loại chuyện từ trên trời dưới đất cho đến riêng tư. Còn có phòng đơn càng riêng tư hơn nữa, nếu như bệnh nhân có loại bệnh nào đó không muốn cho người khác biết, chọn phòng này là tốt nhất.
Phòng chữ Canh chính là một phòng đơn, Triệu thị được hai tên hộ lý mời vào bên trong, báo cho biết theo quy củ của nữ y quán, không cho nha hoàn người làm vào bên trong, hết thảy bên trong toàn là nữ y sư nữ hộ lý của y quán.
Triệu thị ngồi trong phòng, mới đầu còn nghe bên trong phòng chữ Kỷ, chữ Tân cách vách vang lên tiếng cười nói văng vẳng. Sau đó dần dần thanh âm cũng biến mất, có lẽ là nữ khách và y sư cách vách đều đã rời đi.
Hai tên hộ lý ở bên cạnh không ngừng bưng trà dâng nước bồi tiếp cẩn thận, cười đến mức nhăn nhúm cả mặt.
Đợi đã lâu cũng không thấy có người tới hầu hạ mình, Triệu thị không khỏi nóng nảy, lên giọng quát tháo hai tên hộ lý:
- Bản phu nhân cũng là khách quen, tại sao y quán các ngươi đãi khách chậm trễ như vậy? Tuy rằng nữ y quán bận rộn thật, nhưng vẫn chưa tới mức này, nhất định là đám tiện tỳ các ngươi cố ý làm khó bản phu nhân. Hừ, cũng là nữ y tiên quá mức từ bi, đổi lại là ở phủ bản phu nhân đã đánh cho các ngươi một trận ra trò, cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân thình thịch, thanh âm rổn rảng của một nữ tử vang lên:
- Là ai dám chọc Triệu di nương tức giận như vậy, các ngươi không hiểu chuyện gì cả. Nếu không bị người khác mắng đôi câu, các ngươi còn tưởng rằng trên đời này chỉ bằng vào đám dã nha đầu các ngươi muốn làm gì thì làm!
Vào triều Minh, một mệnh phụ nhị phẩm xưng phu nhân, tam phẩm trở xuống xưng thục nhân, cung nhân vân vân, bất quá môn đệ chánh thất quan hoạn cũng có thể lén lút gọi là phu nhân. Triệu thị chỉ là thị thiếp, không thể làm gì khác hơn là gọi di nương, nếu nàng dám tự xưng phu nhân ở nhà, e rằng sẽ bị chánh thất phu nhân Thân Thời Hành đánh chết tươi tại chỗ. Cũng chỉ có thể ra ngoài mượn uy thế đương triều Thứ Phụ, nàng mới dám xưng là phu nhân, thế nhưng người kia cố ý vạch trần chỗ xấu, hai chữ di nương đã khiến cho Triệu thị bốc hỏa lên đầu.
- Là ai... Ôi chao, thì ra, thì ra là...
Triệu thị vội vàng đứng bật dậy, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Người tới đầu đội chuỗi phi phụng châu, thân khoác áo lụa Hàng Châu màu đỏ rực thêu chỉ vàng, đeo ngọc đái tơ vàng thắt thật chặt, đôi chân thon thả thật dài, đôi mắt hạnh thần thái tung bay. Chính là Đại tiểu thư Nam Kinh Ngụy Quốc Công phủ năm xưa, hôm nay là Từ thị phu nhân Từ Tân Di Tần Lâm gia.
Biểu hiện trên mặt Triệu thị biến hóa cực nhanh, nàng là thị thiếp được lão gia mình hết sức cưng chìu, lại vô cùng kính sợ hoàng thân quốc thích huân quý thế gia, chỉ hơi ngây người một chút lập tức tươi cười hớn hở chúc câu vạn phúc:
- Tỳ tử Triệu thị ra mắt Từ phu nhân, phu nhân vạn phúc kim an.
Mới vừa rồi tự xưng phu nhân, Từ Tân Di gọi nàng là di nương, hiện tại đột ngột tự xưng là tỳ tử, biến hóa không khỏi quá nhanh. Lại nói Triệu thị cũng hết sức đáng thương, cũng không dám xưng hô tỷ muội với Từ Tân Di.
Nữ binh Ất và nữ binh Bính làm hộ lý ôm bụng cười trộm không dứt, thầm nhủ trong lòng nếu như Đại tiểu thư không tới, e rằng chúng ta sẽ bị nàng ấy mắng té tát. Chợt thấy nữ binh Giáp ở ngoài cửa nghiêm mặt nhìn chằm chằm hai nàng, lúc này mới cố nén không cười ra tiếng.
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ