Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Hanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Vương
Số chương: 1351
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1094 / 13
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 898 : Thần Uy
ởi vì đối mặt với Trần Lạc thần bí quỷ dị, hắn đã đánh cược rất nhiều lần, tại kiểm tra nhập học chỗ học phủ Trung Ương, khi đó hắn đã đánh cược một lần, kết quả bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, tại trước cửa viện Long Xà hắn lại đánh cược một lần, kết quả hắn không dám động thủ, mất sạch mặt mũi. Khi Trần Lạc lần đầu nghịch thiên, hắn lại đánh cược một lần, kết quả lại bị đánh cho vô cùng chật vật, tại lễ mừng ở học viện Tiểu La Thiên, hắn một lần nữa đánh cược, cuối cùng bị đánh cho nửa sống nửa chết, tại vùng biên hoang hắn lại đánh cược một lần, kết quả bị đánh cho suýt nữa mất cái mạng nhỏ, hắn đã đánh cược quá nhiều lần, nhiều đến mức ngay cả hắn cũng không đếm hết, kết quả mỗi lần đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thua, hơn nữa một lần càng bi thảm hơn một lần.
Nhìn người kia yên lặng đứng ở đó, chăm chú chữa thương cho Niên Tiểu Linh, phảng phất như tất cả những phát sinh nơi này chẳng hề liên quan đến hắn, một màn này khiến Vũ Hóa Phi cảm thấy quen thuộc vô cùng, phảng phất như trở về thời điểm kiểm tra vào học viện, lúc đó Trần Lạc cũng bình tĩnh như vậy, cũng phảng phất như trở lại nơi cửa viện Long Xà, lần đó hắn cũng bình tĩnh đến đáng sợ, vừa giống như trở lại thời điểm lần đầu tiên Trần Lạc nghịch thiên, hắn đồng dạng cũng tĩnh lặng đến đáng sợ, trở lại thời điểm lễ mừng tại Tiểu La Thiên, hắn vẫn tĩnh lặng khiến người ta phải sợ hãi, một lần nữa trở về biên hoang mười năm trước, hắn vẫn là tĩnh lặng bá đạo, tất cả phảng phất như hiện rõ ra trước mắt, khiến hắn sợ, sợ tới mức khóe miệng co giật, sợ hãi run rẩy cả người.
- Là hắn… Nhất định là hắn… Nhất định là…
Tại trước mắt bao người, sắc mặt Vũ Hóa Phi đầy vẻ sợ hãi, thất thần nỉ non, thậm chí đứng cũng không vững, cứ như vậy bại liệt ngay trên mặt đất, không đứng dậy nổi được nữa.
Vũ Hóa Phi đột ngột bại liệt trên mặt đất như vậy khiến người ta trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, ai cũng nhìn ra được hắn bại liệt như vậy là bị mạnh mẽ dọa sợ, chỉ là mọi người không thể nào hiểu được đến cùng là sợ hãi đến mức nào mới có thể khiến nhân vật tầm cỡ như Vũ Hóa Phi bị dọa thành bại liệt? Phải biết rằng sau khi Vũ Hóa Phi được Nhân vương Mạc Vấn Thiên hỗ trợ, hiện tại thực lực tu vi không phải tầm thường, còn có một thanh linh bảo thượng cổ trong truyền thuyết cực kỳ lợi hại, hơn nữa trong tay còn nắm trăm ngàn hùng sư vinh quang, một nhân vật tầm cỡ như vậy cư nhiên bị dọa sợ thành đến mức này.
Tại sao có thể như vậy? Tạm thời không nói người trước mắt kia đến cùng có phải Lạc gia hay không, cho dù là phải, lấy thực lực Vũ Hóa Phi bây giờ cũng không đến mức sợ thành bộ dáng như vậy chứ?
Không hiểu được, ai cũng không thể nào hiểu được.
Đúng vậy, không ai có thể hiểu được, bởi vì bọn hon không phải là Vũ Hóa Phi, căn bản không cách nào lĩnh hội được tâm tình của hắn khi hết một lần lại một lần thất bại trong tay Trần Lạc, cũng không cách nào cảm nhận được bóng ma trong lòng Vũ Hóa Phi bị ám ảnh qua từng lần thất bại đó là khủng bố đến mức nào, loại bóng ma này không có tiêu tán theo thời gian, nó thẩm thấu vào da thịt, thẩm thấu vào huyết dịch, cũng thẩm thấu vào trong linh hồn của hắn, chỉ bất quá suốt mười năm qua, thứ bóng ma sợ hãi này chỉ tồn tại như một dạng bệnh kín, cho đến hiện tại nhìn thấy Trần Lạc, mới nhất thời triệt để bạo phát, khiến Vũ Hóa Phi căn bản không cách nào chịu đựng, bại liệt ở trên mặt đất, cả người đều trở nên ngây dại.
Hắn bại liệt trên mặt đất như vậy, khiến mọi người nguyên bản không hề hoài nghi tiểu bạch kiểm kia cũng không còn hoài nghi nữa, bắt đầu tin tưởng tên tiểu bạch kiểm này có thể... Có thể chính là vị Lạc gia từng quát tháo phong vân mười năm về trước, bằng không sao có thể mạnh mẽ dọa cho Vũ Hóa Phi sợ hãi bại liệt trên mặt đất như vậy.
- Vũ Hóa Phi! Đứng lên, ngươi có còn là nam nhân nữa không vậy.
- Vũ Hóa Phi, uổng thay cho ngươi là đại đoàn trưởng đoàn vinh quang Vương Giả chúng ta, trong tay còn nắm trăm ngàn hùng sư, lá gan của ngươi dĩ nhiên lại nhỏ yếu như vậy?
- Vũ Hóa Phi, ngươi thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa, đừng nói không cách nào khẳng định người này có phải chính là Trần Lạc hay không, cho dù là phải đi nữa, ngươi cũng không cần phải sợ hãi đến như vậy chứ?
Toàn bộ những phân đoàn trưởng lớn nhỏ trong đoàn vinh quang Vương Giả đều trợn tròn hai mắt, cũng bắt đầu thấy sợ hãi hơn, vốn bốn vị thiên kiêu tuyệt thế Phương Thiên Nam, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh cũng không mấy sợ hãi, nhưng bây giờ Vũ Hóa Phi đột nhiên bị dọa sợ bại kiệt trên mặt đất như vậy, trong lòng bốn người bọn họ nhất thời cũng dám nắm chắc.
Nhìn hết lượt những vị phân đoàn trưởng lớn nhỏ trong đoàn vinh quang Vương Giả, từng người từng người đều như kiến bò trên chảo nóng, chúng lão bách tính của vực Tây Ách không khỏi than thầm, Lạc gia đến cùng vẫn là Lạc gia, không hổ được khen là nhân vật khủng bố cỡ Thần, hiện giờ mới chỉ lộ ra một cái, ngay cả một lời còn chưa nói, nhìn cũng chưa từng nhìn một mắt, thậm chí thật giả còn chưa cách nào khẳng định, dĩ nhiên dọa cho đoàn vinh quang Vương Giả được xưng là đoàn vinh quang mạnh mẽ nhất thiên hạ ngày nay sợ đến mức không ai dám động, trong đó năm vị bá chủ đoàn vinh quang Vương Giả được xưng là thiên kiêu tuyệt thế, một người là Vũ Hóa Phi sợ tới trực tiếp bại liệt, bốn người khác cũng sợ đến thất kinh.
Uy danh là gì, đây chính là uy danh. Chỉ cần đứng ở đó, không cần nói gì, không cần làm gì, lại có thể dọa cho người ta sợ muốn chết.
Trong sân, Trần Lạc lẳng lặng đứng đó, vì lúc trước ra tay hơi nặng, khiến linh hồn và linh tuợng của Niên Tiểu Linh đều chịu kinh hãi, bởi vậy hắn vẫn đang chăm chú trụ liệu chi nàng.
Niên Tiểu Linh cứ như vậy nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, bao hàm tất cả, có đầy rẫy hoài nghi, có mờ mịt không rõ, có mê man bàng hoàng, có quá nhiều quá nhiều tình tự. Bản năng mách bảo nàng rằng gia hỏa trước mắt này chính là nam tử hoàn mỹ nàng vẫn thầm thương trộm nhớ, nhưng lý lại nói với nàng rằng, một người ngay cả linh hồn đã tán loạn, sẽ không cách nào có thể sống lại được, nàng không biết nên tin tưởng cảm giác bản năng, hay là nên tin tưởng theo lý trí của bản thân.
- Tạm ổn rồi, trở về tu dưỡng mấy ngày là khỏe lại thôi, đi nào, ta đưa ngươi trở về.
Trên khuôn mặt năm phần anh tuấn năm phần âm nhu của Trần Lạc toát lên ý cười ôn nhu, một tay nâng vai Niên Tiểu Linh, một tay nâng eo của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, thản nhiên nói:
- Người là do ta đưa đi, nếu có ai không phục cứ tùy tiện đến tìm ta, ta tên là Trần Lạc.
Hắn đi, cứ thế bỏ đi, từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn lại nửa mắt, chỉ để lại một câu nói cho mọi người nghe, người là do hắn đưa đi, có ai không phục cứ đến tìm hắn, còn báo ra tên mình là Trần Lạc.
Thiên Vu Thiên Vu - Cửu Hanh Thiên Vu