Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 788: Ta Không Chết Sao? ( Hạ )
L
úc này cự ly hai người cách mặt đất bất quá hơn ba mươi trượng, ở đây đã không còn biển mây nữa, dưới mặt đất là rừng cây rậm rạp và tán cây thật lớn có thể thấy rõ ràng.
- Ngươi...
Gió mạnh thổi vào họng, Đường Phong híp mắt nhìn đối phương, vừa thấy đối phương nói được một chữ dĩ nhiên thân thể mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, hôn mê trong lòng hắn.
- Ta kháo!
Thực sự Đường Phong không rõ rốt cục xảy ra chuyện gì với người này, không ngờ lại rơi xuống đây, nhưng mà hiện tại trước mắt phải tìm đường sống đã, rơi xuống từ độ cao gần trăm trượng, căn bản không thể thừa thụ lực va chạm.
Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, mặc dù Đường Phong đã liều mạng thôi động cương khí cũng không làm được chuyện gì, trong lòng còn ôm một người, càng làm cho Đường Phong có cảm giác bó tay bó chân.
Mười trượng!
Mắt thấy sẽ rơi xuống phía dưới, Đường Phong mạnh mẽ quát một tiếng, thúc đẩy cương khí toàn thân, quay về phía mặt đất mạnh mẽ chém ra một chưởng.
Chưởng kình phun trào, làm cho tán cây to cũng bị chấn thành bột mịn, lực phản kích giúp tốc độ Đường Phong giảm một chút, sau đó lại lập tức rơi nhanh xuống.
Một chưởng tiếp tục, lại rơi xuống chậm một chút...
Đường Phong gần như liều mạng, triển lộ toàn bộ thực lực bản thân, từng chưởng từng chưởng chém xuống, đại thụ cao mười trượng bị đánh đến gốc rễ cũng không còn, mặt đất càng nhiều ra một đạo chưởng ấn rất to lớn.
Chờ Đường Phong ôm người trong lòng cùng nhau rơi xuống đất, đất xốp liền tung lên một mảnh bụi bặm, bất quá ít nhiều cũng bị chưởng kình đánh nát mấy thước đất thành tơi xốp, mới không làm Đường Phong bị thương.
Đầu bụi mặt bẩn đứng lên từ dưới đất, phủi đi bụi bặm trên quần áo, Đường Phong đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Vừa rồi lúc đang rơi xuống hắn phát ra phản ứng từ bản năng, hắn để người trong lòng nâng lên bên trên, dùng một mình thừa nhận trọng lượng của hai người khi rơi xuống.
May mà thân đồng da sắt, bằng không nhất định sẽ gãy xương.
Đợi đến khi bụi đất tán đi, Đường Phong mới thở dài một hơi, đặt người ôm trong lòng lên đùi, vỗ vỗ vào mặt nàng không chút khách khí...:
- Này, tỉnh tỉnh!
Đường Phong tức quá. Ngày hôm nay mình vất vả xuất sơn, không ngờ lại đụng phải việc này. Hết lần này tới lần khác người này lại là người hắn biết, đồng thời cũng quan hệ
khá sâu xa.
Chung Lộ Chung gia! Nữ tử phóng đãng mà lần trước đã gặp, trên người mặc một kiện áo hồng, đầu đội trang sức bằng bảo châu, trang phục rất sáng sủa, cũng không biết nàng làm cái gì mà nhảy xuống Vân Hải Chi Nhai.
Trượt chân rơi? Chung Lộ đâu phải kẻ ngu si, tốt xấu cũng là Thiên Giai thượng phẩm, làm sao có thể không cẩn thận bị ngã rơi xuống? Nếu không phải trùng hợp Chung Lộ rơi xuống bên người Đường Phong, Đường Phong liếc mắt liền nhận ra nàng, không thì hắn cũng chẳng thèm quản chuyện này rồi.
Đoạn thời gian trước Chung gia bị diệt môn ở Đường gia bảo, từ Chung Bố Sở cho tới đệ tử bình thường của Chung gia, không một ai sống sót. Nhưng mà Đường Phong đi tìm kiếm thi thể thì không tìm được Chung Lộ, lúc đó không biết tiểu quỷ này đang làm gì, lại không nghĩ rằng hiện tại gặp ở chỗ này.
- A…
Chịu không nổi rồi! Chung Lộ nửa tỉnh nửa mê rên rên rỉ rỉ làm cho Đường Phong tí nữa hộc máu.
- Mau tỉnh lại!
Đường Phong tiếp tục vuốt khuôn mặt nàng.
Cuối cùng Chung Lộ cũng chậm rãi mở ra hai tròng mắt làm hàng nghìn hàng vạn nam nhân đều thần hồn điên đảo, nàng chỉ nhìn liếc qua Đường Phong, liền quay đầu về một bên, thân thể lại mềm nhũn, tiếp tục hôn mê rồi.
Đường Phong không nói được gì.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể để Chung Lộ sang một bên, hơn một tháng không ăn uống, Đường Phong cũng đang rất đói khát, săn mấy con dã thú xung quanh về để nướng ăn.
Đại khái khoảng một ngày sau, Chung Lộ mới tỉnh lại lần thứ hai.
Trong nháy mắt khi Chung Lộ tỉnh lại, liền dựng thẳng người, hai tay nhỏ bé mềm mại không xương che chắn y phục trên ngực, gắt gao nắm lại, giống như một người thiếu phụ đang cố gắng bảo vệ trinh tiết của mình.
Đường Phong giương mắt nhìn nàng một chút, thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Thiên hạ đều đồn đãi Chung Lộ đa tình, người của toàn bộ Linh Mạch chi Địa cũng đều biết, hiện tại bày ra tạo hình như vậy, có cảm giác chẳng ra làm sao.
Tách tách…
Hai bên truyền đến tiếng lửa cháy làm trong lòng Chung Lộ bình tĩnh lại, vừa quay đầu nhìn thấy Đường Phong cầm một chiếc chân thỏ vàng óng đang nhanh chóng cắn ăn.
- Ta...
Chung Lộ cảm thấy ý thức mơ màng, cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì..
- Ta... Ngươi cũng chết rồi sao?
- Ngươi mới chết!
Cặp mắt Đường Phong trợn lên trắng dã, đây là câu nói củ chuối nhất dành cho ân nhân cứu mạng của mình mà Đường Phong biết.
- Kia, vậy thì vì sao... Ta không chết sao?
Chung Lộ có chút không dám tin tưởng giơ lên nhai tay, đặt trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Đường Phong đưa tay bắn ra một đạo kình khí, đánh vào trên cánh tay Chung Lộ, làm cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng đau đến méo mó, ủy khuất nói:
- Đau quá, sao lại đánh ta?
- Biết đau, chứng tỏ ngươi không chết.
Đường Phong cũng chẳng thèm quay đầu sang nói.
Chung Lộ ngây ngất nhìn Đường Phong, cặp mị nhãn phong tình vạn chủng kia đã sớm mất đi phong thái mê hoặc, thay vào đó là ủy khuất vô cùng.
- Oa....
Chung Lộ đột nhiên khóc nhè.
Hai mắt Đường Phong trợn tròn.
Chung Lộ khóc tương đương có tiết tấu, tiếng khóc của nàng không phải tiếng khóc đứt quãng, mà là oa oa oa, cùng với âm điệu phập phồng, nước mắt phung ra như nước suối, chảy từ trên mặt xuống vạt áo, cả ngực ướt sũng một mảnh.
Nàng ngồi ở dưới đất, hai tay buông thõng bên người, nhắm mắt lại khóc vô cùng thương tâm, nước mặt không chút nào ngừng lại chảy xuống như dòng thác, rơi từ trên cao xuống đất đập chết vài con kiến đang đi quang qua.
Trên tay Đường Phong cầm chân thỏ, nhất thời không khỏi cảm thấy vô cùng buồn tẻ.
Hắn chưa bao giờ có ấn tượng gì tốt với cái người tên là Chung Lộ này, bù lại đã nghe thấy khá nhiều tiếng xấu về nàng, lúc đầu gặp nàng, nàng còn không thèm hỏi lý lẽ đen trắng đỏ hồng thế nào đã xông vào cùng mình đánh nhau một hồi, cuối cùng chính mình hạ thủ lưu tình, tha cho nàng một mạng.
Từ đó về sau cũng chỉ gặp lại có mấy lần mà thôi. Người nào không biết Chung Lộ, cho rằng nàng là kẻ ai cũng có thể làm chồng, phóng đãng vô cùng, là một kẻ dụ bướm bắt hoa. Thế nhưng Đường Phong thu thập được khống ít âm hồn của cao thủ Chung gia, tự nhiên từ trí nhớ của bọn hắn có thể hiểu được vì sao nàng sẽ biến thành như vậy, mặc dù có một số nguyên nhân chính mình không biết, nhưng phần lớn hay là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sống. Tu luyện mị công pháp, vóc người, tướng mạo bản thân lại khá tốt, lại đang ở Chung gia, không có sức nào phản kháng mệnh lệnh và tác hợp, cuối cùng chỉ đành cam chịu tiếng xấu, làm kẻ mà ngàn người đều thóa mạ nhục nhã.