Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 884 : Sỉ Nhục Của Giới Sát Thủ
Sau một thời gian dài chờ đợi và lo lắng, cuối cùng xe chữa cháy từ Yến Kinh cũng chạy tới.
Người dẫn đội phòng cháy chữa cháy chính là đại đội trưởng Hứa Kỳ. Hứa Kỳ đi nhanh tới chỗ đám người cạnh biển lửa gào lên: “Ai là người phụ trách ở đây? Ai là người phụ trách?”
Tuy đội phòng cháy chữa cháy có hai mươi bốn nhân viên trực ban nhưng khi nhận được điện thoại báo cháy của Hoa Điền, Hứa Kỳ vẫn cực kỳ hoảng sợ.
Hứa Kỳ không biết hậu thuẫn sau lưng của Hoa Điền là như thế nào, thậm chí với mức thu nhập của hắn, hắn tuyệt đối không có cơ hội tới nơi này hưởng thụ sự phục vụ ở đây. Nhưng dù một người chưa từng tới thì không thể nghe người khác nói sao?
Hứa Kỳ nghe nói nơi này là nơi tập trung người danh tiếng. Đám người danh giá nhất Yến Kinh thường tới nơi này tiêu khiển.
Nếu như đội cứu hỏa không tới cứu viện kịp thời, có lẽ chức vụ đại đội trưởng phòng cháy chữa cháy của hắn sẽ bay mất.
“Là tôi.” Cuối cùng ánh mắt của Lữ Hàm Yên cũng rời khỏi biển lửa. Trong con mắt nàng thì những đội viên cứu hỏa này đã tới muộn dù bọn họ đã khẩn cấp đi tới nơi này. Nàng nhìn bọn họ gào lên: “Mau cứu hỏa. Bên trong còn có người.”
“Cái gì trong đó còn có người sao?” Hứa Kỳ kinh hãi hỏi. Phạm vi của vụ hỏa hoạn rất rộng, hắn không thể tổ chức chữa cháy theo trọng điểm được.
“Ở đây. Bên trong con đường này còn rất nhiều người. Hãy mau cứu hỏa.”
“Được.” Hứa Kỳ trả lời sau đó hắn lên tiếng chỉ huy nhân viên của mình bắt đầu giơ vòi nước dội vào những nơi lửa còn đang hung dữ nhất.
“Cầu xin mọi người. Mọi người nhất định phải sống sót.” Lữ Hàm Yên chắp tay thành hình chữ thập nói.
Làm người thì phải có niềm tin, khi đó thân thể con người có thể tạo ra vô số kỳ tích không tiền khoáng hậu.
Chiếc áo khoác bên ngoài của Đại Đầu có thể ngăn lửa vì lúc trước vác Tần Lạc nên hắn đã vứt đi. Quần áo lót trên người hắn cũng bị lửa đốt cháy, chỉ cần chạm vào là rơi xuống.
Vì sợ bị lửa đốt, Đại Đầu cởi áo lót vứt đi, nửa thân trên ở trần.
Cũng may bao súng ở thắt lưng của hắn làm bằng da thuộc đặc chế nên không thể dễ dàng bị cháy ở nhiệt độ cao.
Đại Đầu hít sâu mấy hơi, hắn để mặc cho hơi nóng với thế mạnh như nước lưu chuyển trong phổi rồi như một chú khỉ con linh lợi nhảy vọt vào biển lửa.
Không khí đầy khói khiến người sặc sụa, lửa nóng như rang, dưới đất là những khúc gỗ bị đốt cháy thành than. Từ trên không trung thỉnh thoảng một nhánh cây rơi xuống. Mỗi một nhánh cây chính là vũ khí đoạt mệnh, chúng đều có thể cướp đi mạng sống của người khác.
Đại Đầu không biết là bản thân hắn đã bị nhánh cây đập trúng làm bị thương biết bao lần.
Mặc dù hắn không thể nhìn nhưng hắn cũng biết ở sau lưng hắn, một mảng da lớn đã bị cháy.
Cũng may thân thủ Đại Đầu đủ nhanh nhẹn, hắn vẫn có thể tránh được những nhánh cây to hơn một chút. Thế nhưng những cơn mưa lửa nhỏ như mưa phùn thì khiến con người ta không thể nào né tránh được.
Điều duy nhất khiến Đại Đầu vui mừng chính là hắn đã tới gần bức tường lửa ở bên ngoài.
Đại Đầu đã chạy tới bức tường lửa bên ngoài. Đại Đầu đã nhìn thấy đám người bận bịu bên ngoài, hắn đã nghe thấy tiếng kêu gào của bọn họ, hắn cũng nhìn thấy có người đang chạy về phía hắn.
Đại Đầu biết hắn đã được cứu sống.
Vì cha của mình, Đại Đầu đã chạy thoát từ trong tay tử thần.
Đúng lúc này thần kinh Đại Đầu đột nhiên trở nên căng thẳng.
Đó là phản ứng tự nhiên của thân thể sau trăm ngàn lần luyện tập. Đó là trực giác nhạy bén của con người đã rất nhiều lần tìm thấy sự sống trong cái chết…
Đại Đầu không do dự, thân thể hắn lập tức bổ nhào về bên trái.
Thậm chí người của Đại Đầu cũng không kịp quay ngang. Thân thể hắn thoạt nhìn có vẻ cứng ngắt nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh nhẹn, đổ nhào về bên trái giống như bị một người ở bên phải đá vậy.
Răng rắc…
Đó là âm thanh mà thân thể Đại Đầu nghiền nát than lửa trên mặt đất gây ra, sau đó thân thể hắn nằm yên ở đó không nhúc nhích.
Giống như người đã chết vậy.
“Có người đánh lén.” Jesus gào lên.
Jesus vẫn trấn giữ bên ngoài. Cho dù hắn không thông thạo tình hình Trung quốc, nhưng vì bản thân hắn là một sát thủ nên hắn cực kỳ quen thuộc đối với những âm mưu quỷ kế.
Trận hỏa hoạn này rõ ràng là có người cố ý đốt. Ngay khi Tần Lạc còn ở trong xe, hắn đã nghiến răng nghiến lợi gọi điện cho người điều tra chuyện này.
Chính vì thế khi Đại Đầu yêu cầu Jesus trấn giữ bên ngoài, hắn mới không đi vào bên trong.
Không phải vì Jesus không dám mà vì quả thật cần có một người trấn giữ bên ngoài…
Nếu khi bọn họ cùng chạy vào trong biển lửa, có người ở sau lưng ám toán thì sao? Khi bọn họ lảo đảo phá vòng vây lửa chạy ra ngoài, có người đột nhiên tấn công thì sao?
“Người kia trúng đạn rồi. Hãy mau vào đưa người kia ra.” Lữ Hàm Yên gào lên. Lữ Hàm Yên chỉ là một giám đốc kinh doanh thông minh hơn người mà thôi. Nàng hoàn toàn không biết gì về súng đạn, sát thương nhưng nàng đã nhận ra người từ trong biển lửa chạy ra chính là vệ sĩ đã vọt vào trong cùng với Tần Lạc, chính vì vậy nàng yêu cầu mấy người Jesus nhanh chóng vào trong bức tường lửa cứu Đại Đầu ra ngoài.
“Mọi người hãy cẩn thận bảo vệ bên này. Tuyệt đối không được mạo hiểm hành động.” Jesus lên tiếng dặn dò rồi hắn quay người chạy xuống núi.
Lữ Hàm Yên không ngờ sau khi Jesus nói ‘có người bắn lén’ phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là cứu người mà lại là quay người bỏ trốn.
“Những người nước ngoài không đáng tin cậy.” Lữ Hàm Yên tức giận dậm chân nói.
“Hãy mau vào trong cứu anh ấy ra đi.” Lữ Hàm Yên nói với một nhân viên bảo vệ của trường săn bắn Hoa Điền ở phía sau nàng.
Nhân viên bảo vệ đó do dự một lát rồi kiên cường chạy vào trong biển lửa.
Thế nhưng anh ta mới tiến tới gần bức tường lửa kia, thân thể anh ta vốn không có bất kỳ biểu hiện thất thường nào, té nhào xuống đất.
Không một tiếng kêu, thân thể người bảo vệ hoàn toàn không nhúc nhích.
“Bên kia có tay súng bắn tỉa.” Một nhân viên bảo vệ khác gào lên. Khi anh ta đang nói những người khác đã kéo Lữ Hàm Yên trốn vào trong góc kín.
Hứa Kỳ đang đứng cạnh Lữ Hàm Yên đốc thúc nhân viên cứu hỏa, anh ta sợ run bắn người khi nghe nói có tay súng bắn tỉa.
Thế nhưng Hứa Kỳ biết lúc này tuyệt đối không thể lui bước. Hứa Kỳ kêu gào nhân viên dưới quyền tiếp tục cứu hỏa, anh ta vừa di chuyển tới một góc chết.
Ít nhất nhân viên của anh ta không biết chuyện bên kia núi có tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp.
Điều càng khiến người ta kinh ngạc là hình như tay súng bắn tỉa không ra tay đối với những đội viên cứu hỏa.
Nếu như Jesus biết suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, hắn nhất định sẽ ngã quỵ xuống đất.
Bản thân hắn là con dân của Thiên quốc, là nô bộc trung thành của Thượng Đế. Hắn là một thầy tu nhỏ bé nhưng vô cùng cao ngạo, kiêm sát thủ của một tổ chức sát thủ nổi tiếng Châu Âu, hắn thật sự không có chuyện lâm chiến bỏ chạy.
Quả thật Jesus muốn tới bắt ‘kẻ thù’ nhưng hắn không thể quanh minh chính đại chạy lên núi.
Jesus hiểu rất rõ ràng rằng đối phương có thể ngắm bắn trúng Đại Đầu trong biển lửa ở một khoảng cách xa, chứng minh đối phương ở trên cao và sử dụng kính ngắm.
Nếu như khi hắn chạy lên núi bị đối phương phát hiện, người đầu tiên đối phương muốn giết chính là hắn.
Đột nhiên Jesus nghĩ tới một khả năng khác…
Nếu khi hắn xông lên núi mà không bị phát hiện thì mục tiêu của lũ bắn tỉa vẫn chỉ là Đại Đầu trong biển lửa hay bất kỳ người nào có khả năng chạy thoát ra khỏi biển lửa.
Khi rơi vào một hoàn cảnh khắc nghiệt như này, chức năng thân thể của bọn họ không thể phát huy tối đa, hơn nữa thể lực cũng bị hao mòn phần lớn, bọn họ rất khó thoát khỏi làm mồi cho cao thủ bắn tỉa đang chờ đợi. Phía trước bọn họ chỉ là con đường chết mà thôi.
“Bây giờ phải làm gì đây?”
Sau khi Jesus chạy xuống chân núi, hắn đã có một hành động có thể nói là vô cùng ngu ngốc.
“Là một sát thủ, tuyệt đối không thể lộ diện bản thân ngoại trừ khoảnh khắc chính mình muốn ra tay.” Sư phụ của Jesus đã từng nói với hắn như vậy.
Lộ diện thân thể của mình chính là tạo cho đối phương một cái bia ngắm bắn di động. Thế nhưng hoàn cảnh hiện nay thật sự không phù hợp với những gì hắn được dạy bảo.
Nhưng Jesus vẫn hành động như vậy.
Jesus đã thay đổi kế hoạch đánh vu hồi lên núi, kế hoạch của hắn có thay đổi đôi chút về phương hướng. Hắn muốn tấn công chính diện lên núi ngay trước mắt tay súng bắn tỉa.
Hành động khôn như thỏ, chắc chắn như bàn thạch.
Hai câu nói này là để hình dung cao thủ võ công mà cũng có thể để hình dung tay súng bắn tỉa.
Đương nhiên những người có thể sử dụng loại vũ khí có kính ngắm này là những người có thân thủ khá tốt.
U Linh chính là một tay súng bắn tỉa mà gã cũng chính là một sát thủ bắn tỉa.
Nhận tiền của người ta, thay người giải trừ tai họa, gã nhất định phải ngăn cản bất kỳ kẻ nào chạy ra từ trong biển lửa.
Khi U Linh nhìn vào dụng cụ nhìn ban đêm lắp đặt trên súng bắn tỉa, gã phát hiện ra có người đang chạy lên chỗ gã khiến cho trên khuôn mặt luôn mang một vẻ lạnh lùng không khỏi bật ra một nụ cười châm biếm.
“Muốn chết.” U Linh lạnh lùng nói.
Sau đó U Linh bắt đầu điều chỉnh góc độ bắn, gã dự định bắn chết tên có ý đồ khiêu khích này với chỉ một viên đạn.
Tìm kiếm, tập trung, chờ đợi thời cơ.
Khi U Linh phát hiện một mái đầu màu vàng của một người đàn ông xuất hiện ở sau một tảng đá lớn, gã bóp cò một cách dứt khoát.
Bùm…
Lực phản chấn mạnh của súng bắn tỉa khiến cánh tay U Linh tê dại nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tư thế của gã.
Một giây sau khi viên đạn ra khỏi nòng, U Linh lại bắt đầu tìm kiếm thi thể của con mồi trong kính ngắm.
U Linh hắn cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của mình.
Hoàn toàn trống trơn.
Khi U Linh không tìm thấy thi thể con mồi ở vị trí dự đoán, tâm trạng của hắn nặng nề.
“Tại sao có thể như vậy?” U Linh thầm nổi giận. U Linh cực kỳ tự tin và thậm chí kiêu ngạo vào tài năng bắn súng của mình. Gã thật sự rất khó chấp nhận chuyện thất bại.
Một lần nữa U Linh thay đổi góc ngắm tìm kiếm mục tiêu. Một lần nữa gã lại tìm thấy mục tiêu.
Nhưng rồi một tình cảnh khiến U Linh phẫn nộ xuất hiện.
Gã đàn ông kia đứng trên đỉnh một tảng đá to, mái tóc vàng tung bay theo chiều gió, miệng gã nhếch lên, một nụ cười cực kỳ coi thường đối phương.
Gã đàn ông kia giơ cao ngón tay cái trước kính ngắm sau đó gã lại lộn ngón cái xuống.
Khiêu khích!
Khiêu khích trắng trợn!
“Được rồi.” Tảng đá treo trên gương mặt U Linh rơi xuống, gã tươi cười rất vui vẻ. “Jesus, nổi sỉ nhục của giới sát thủ. Hôm nay chúng ta chiến đấu vì vinh dự của giới sát thủ.”
Duy Linh
-- o --
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài