Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 877: Một Chồng Ngân Phiếu
iện giờ Hàn thị bộ tộc ở Yến Quốc như mặt trời ban trưa, lúc trước khi các thế gia khác thanh danh hiển hách, tuy rằng được xưng là đệ nhất thế gia, nhưng ở trong triều lại phải đối mặt với các thế gia khác đối kháng, ví dụ như Tiêu gia trước kia, tuy rằng vô cùng hiển hách, cuối cùng lại giao phong chính diện với Tô gia. Nhưng Hàn gia hiện giờ, tình thế khác nhau rất lớn, mấy thế gia khác trong triều, đều không có một nhà nào đối kháng được Hàn gia, thậm chí đều cực kỳ phối hợp với Hàn gia, rất xứng với danh xưng đệ nhất thế gia.
Hiện giờ Hàn Huyền Đạo là nhân vật đệ nhất Hàn gia trong triều, hiện giờ vào triều, chỉ cần Hàn Huyền Đạo đưa ra quyết định, gần như không có bất luận trở ngại gì, bên trong nội các, từ sau khi Tiêu Thái Sư từ chức, lui ẩn khỏi triều, nội các cũng không còn vị trí Tiêu Thái Sư, từ đó Hàn Huyền Đạo trở thành người đứng đầu nội các, thường lui tới nội các nghị sự, không ngừng tranh luận, hiện giờ trong nội các chỉ cần Hàn Huyền Đạo đưa ra quyết sách, có thể thực hiện gần như không có bất luận trở ngại gì.
Nói cách khác, hiện giờ Hàn Huyền Đạo hoàn toàn xứng đáng là quyền thần đệ nhất Yến Quốc.
Nhân vật như thế, không ngờ lại triệu kiến mình trong một gian phòng ở một nơi hẻo lánh, điều này khiến Khổng Viện Phán được sủng ái mà lo sợ rất nhiều, rồi lại cảm thấy nghi hoặc vạn phần, thật sự không biết Hàn Huyền Đạo triệu kiến mình có gì phân phó.
Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt râu, chỉ vào một cái ghế bên cạnh nói:
- Khổng Viện Phán, một đường vất vả, ngài ngồi xuống đi!
- Không dám không dám!
Khổng Viện Phán vội vàng nói.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh cười nói:
- Nếu ngài không ngồi, bản quan lại khó mà nói!
Khổng Viện Phán do dự một chút, cuối cùng đi tới cạnh, ngồi hờ trên ghế dựa, có vẻ hơi lo sợ.
Hàn Huyền Đạo trầm ngâm một chút, cuối cùng nói:
- Gần đây thân thể Thục Phi nương nương vẫn do Khổng Viện Phán phụ trách sao?
Khổng Viện Phán vội nói:
- Đúng là hạ quan phụ trách bảo vệ thân thể Thục Phi nương nương.
Hàn Huyền Đạo gật đầu, thản nhiên cười nói:
- Bản quan nghe nói, nương nương sắp lâm bồn, lại không biết có phải thật sự hay không?
Khổng Viện Phán rời mông khỏi ghế, khom người cung kính nói:
- Hồi bẩm đại nhân, nếu dựa theo bình thường, sẽ sinh long tử vào ngày hai tháng hai, nhưng lần trước binh biến, nương nương bị kinh sợ, tuy thai nhi khỏe mạnh không đáng ngại, chỉ có điều ngày lâm bôn có thể tới trước một ít.
Hàn Huyền Đạo gật đầu bình tĩnh nói:
- Hôm nay là mười ba tháng một, theo ý kiến của ngài, kỳ sinh của nương nương đại khái là ngày bao nhiêu?
Khổng Viện Phán ở tại Thái Y Viện vài chục năm, chút bản lĩnh ấy quả thật có, lập tức nói:
- Hồi bẩm đại nhân, nếu hạ quan không nhìn nhầm, chỉ là chuyện ba tới năm ngày.
Hàn Huyền Đạo mỉm cười nói:
- Khổng Viện Phán y thuật tinh thông, có lẽ sẽ không nhìn nhầm.
Khổng Viện Phán cũng có chút tin tưởng đối với y thuật của mình, một số chứng bệnh khó cũng không làm khó được hắn, huống chi là nữ nhân sinh con, hắn lập tức nghiêm nghị nói:
- Hàn đại nhân yên tâm, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày, Thục Phi nương nương chắc chắn có thể sinh long tử!
Hàn Huyền Đạo ôn hòa nói:
- Khổng Viện Phán nói như vậy, bản quan an tâm!
Hắn nâng tay, nhấn nhấn xuống, ra hiệu Khổng Viện Phán ngồi xuống, lúc này Khổng Viện Phán mới ngồi hẳn xuống.
Trong lòng hắn hơi nghi hoặc, nếu chỉ muốn hỏi kỳ sinh của Thục Phi nương nương, cũng không cần thần bí như thế chứ.
Tuy nói bất luận chuyện gì trong cung cũng thuộc về bí mật, đặc biệt tình hình phi tần hậu cung, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài. Nhưng hiện giờ Hàn Huyền Đạo quyền thế ngập trời, với hắn mà nói, trong cung cũng không tồn tại bí mật, chỉ cần hắn muốn biết, tùy tiện phái người hỏi tham một chút có thể biết được các loại tình huống, căn bản không cần khổ tâm như thế.
Sống sáu mươi năm, Khổng Viện Phán cũng không ngốc, trong lòng vô cùng rõ ràng, hôm nay Hàn Huyền Đạo mang mình đến đây, chỉ sợ còn có chuyện cực kỳ quan trọng.
Sau khi trầm ngâm một lát, Hàn Huyền Đạo rốt cục hỏi:
- Khổng Viện Phán, bản quan rất muốn biết, mấy ngày sau, Đại Yến ta nhiều hơn một vị Hoàng tử hay là một vị Công chúa?
Thân thể Khổng Viện Phán chấn động.
Lời này vô cùng cấm kỵ, dù là ai cũng không dám lén bàn luận sau lưng, Khổng Viện Phán không kìm nổi toát ra mồ hôi lạnh.
- Điều này... hạ quan thật sự không biết.
Khổng Viện Phán nói rất cẩn thận:
- Hạ quan có thể đoán ra ngày sinh, nhưng trong bụng là nam hay nữ, hạ quan... thật sự không thể phân biệt.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:
- Khổng Viện Phán nhìn không ra, bản quan lại nhìn ra.
Khổng Viện Phán sửng sốt, vội chắp tay nói:
- Còn xin Hàn đại nhân chỉ giáo!
Kỳ thật trong lòng hắn không cho là đúng, thời đại này, đại phu cao minh dĩ nhiên có thể đoán dược ngày sinh của nữ nhân, nhưng tuyệt đối không thể phân biệt rõ ràng giới tính thai nhi trong bụng.
Thứ gọi là xem phản ứng của phụ nữ để phân biệt rõ giới tình thai nhi trong bụng, đó cũng chỉ là một phương pháp không quá chuẩn xác, là một phán đoán, căn bản không thể xác định.
Tuy rằng Hàn Huyền Đạo quyền cao chức trọng, nhưng lại không có kinh nghiệm y thuật, lúc này hắn tự xưng nhìn ra giới tính thai nhi, tuy rằng trên mặt Khổng Viện Phán cung kính, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, không tin Hàn Huyền Đạo có bản lĩnh kia.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Chỉ sợ Khổng Viện Phán không tin đúng không? Nhưng bản quan lại dám nói, trong bụng Thục Phi nương nương chắc chắn là một vị Hoàng tử!
Khổng Viện phán kinh ngạc nói:
- Vì sao Hàn đại nhân xác định như thế?
Hắn nhất thời tò mò, tiếp đó là hứng thú, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Đôi mắt Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của Khổng Viện Phán, bình tĩnh nói:
- Bởi vì Đại Yến ta phải xuất hiện một vị Hoàng tử, Thục Phi nương nương chỉ có thể sinh ra một vị Hoàng tử cho Đại Yến ta.
Khổng Viện Phán há mồng thở dốc, trong nhất thời không nói ra lời.
Hắn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, lý do này của Hàn Huyền Đạo cũng thật là vô cùng quỷ dị, chẳng lẽ Đại Yến cần một vị Hoàng tử, Thục Phi nương nương nhất định sẽ sinh ra một vị Hoàng tử sao? Nếu thật sự như thế, vậy đúng là kỳ tích.
Nhưng dù sao Khổng Viện Phán cũng không sống uổng, biết trong lời Hàn Huyền Đạo có chuyện, hắn mơ hồ cảm thấy có một chuyện vô cùng khó giải quyết đang tìm tới mình.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở thật nhỏ, nhìn ra bóng đêm tối đen bên ngoài, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Khổng Viện Phán, Thái tử đi tây bắc, tin tức không có, hơn nữa theo bản quan biết, thân thể Thái tử cực kỳ không tốt... !
Khổng Viện Phán vội vàng nói:
- Hạ quan... hạ quan không biết, xua nay Thái tử... thái tử không cho người Thái Y Viện vào cung xem kỹ!
Việc này quả thật không sai, sau khi Thái tử Yến luyện công tẩu hỏa nhập ma, gân mạch trong cơ thể bị thương, nhưng lại khước từ người Thái Y Viện tới kiểm tra trị liệu.
Giọng nói của Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
- Bản quan có thể nói cho ngươi, hiện giờ Thái tử sống chết chưa rõ, cho dù còn sống, thân thể hắn cũng không chống đỡ được bao lâu. Tuy rằng Thánh thượng tráng niên, nhưng trăm công ngàn việc, long thể không ổn, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên trời...!
Khổng Viện Phán nghe nói đến đây, không dám ngồi nữa, run rẩy đứng lên, sắc mặt hơi trắng, hayi tay khô héo không kìm nổi run rẩy lên.
- Chúng ta làm thần tử, phải phân ưu cho Thánh thượng.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Nếu Thánh thượng thật sự đột nhiên ra đi, không có Thái tử thế chỗ, đối với Đại Yến ta mà nói, không thể nghi ngờ là một tại nạn, Khổng Viện Phán, ngươi nói đúng không?
Khổng Viện Phán nơm nớp lo sợ nói:
- Đại nhân... đại nhân nói đúng... !
- Cho nên Đại Yến ta cần phải có một vị Hoàng tử mới, Thục Phi nương nương sắp lâm bồn, chắc chắn sẽ sinh ra một vị Hoàng tử.
Hàn Huyền Đạo xoay người, nhìn Khổng Viện phán, thản nhiên cười nói:
- Khổng Viện phán, ngươi có hiểu được ý tứ bản quan không?
- Còn... còn xin đại nhân cho biết!
Khổng Viện Phán run rẩy trán toát mồ hôi lạnh.
Hoàn Huyền Đạo tới đỡ Khổng Viện Phán ngồi trở lại ghế, chính hắn cũng ngồi xuống, ôn hòa nói:
- Khổng Viện phán, lúc nương nương sinh con, ngươi thân là Viện Phán Thái Y Viện, đến lúc đó chắc chắn sẽ ở hiện trường!
Thân thể Khổng Viện Phán run lên, hoảng sợ nói:
- Đại nhân, hạ quan... hạ quan... !
Hắn đã mơ hồ rõ ràng mục đích của Hàn Huyền Đạo, hắn vốn tưởng rằng hầu hạ Thục Phi nương nương ở trong cung là cơ hội thăng chức ông trời ban cho mình, nhưng thật sự không ngờ, chuyện tới trước mắt, lại phát sinh chuyện sẽ mất đầu.
Sớm biết như thế, nhất định sẽ trả lại cho Viện Sứ đại nhân.
Hàn Huyển Đạo vẻ mặt lãnh đạm, nói:
- Bản quan nên suy xét vì xã tắc tông miếu Đại Yến ta, có đôi khi... cũng cần phân ưu cho vua.
Hắn vỗ nhẹ tay, cửa phòng bị mở ra, lão giả ở ngoài cửa lúc trước cầm một bình rượu và một cái chén tiến vào, tới cạnh bàn, đặt chén và bầu rượu lên bànm lập tức lấy một chồng ngân phiếu từ trên người ra, nhìn mệnh giá, tuyệt đối không ít hơn vạn lạng.
Ngân phiếu đặt ở bên trái Khổng Viện Phán, bầu rượu và chén rượu đặt bên tay phải Khổng Viện Phán, lão giả nhấc bình rượu, mặt không thay đổi mà rót đầy chén rượu, lúc này mới khoang tay lui ra một bên, cung kính mà đứng.
Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Bản quan biết, Khổng Viện Phán ở Thái Y Viện bốn mươi năm, cách vị Viện Sứ một bước. Bản quan đáp ứng ngươi, chỉ cần Thục Phi nương nương sinh Hoàng tử, vị trí Viện Sứ nhất định là của ngươi. Hơn nữa bản quan còn biết, trưởng tử của Khổng Viện Phán cũng là cao thủ trung y, hiện giờ chỉ là một Lại Mục ở Thái Y Viện, nhưng bản quan có thể đáp ứng ngươi, chờ sau khi ngươi thôi chức, lệnh lang sẽ trực tiếp thừa kế ngươi, đảm nhiệm Viện Sứ.
Hắn dừng một chút, bình tĩnh nói:
- Thứ tử và và ấu tử Khổng Viện Phán, nghe nói cũng đều theo ngươi học y, sau lại thi vào viện, bởi vì Viện Sứ nên không thể vào Thái Y Viện, chỉ mở y quán trong kinh... !
Khổng Viện Phán nơm nớp lo sợ, trong lòng sợ hãi, không thể nghi ngờ, chính mình dù có chắp cánh cũng không thể bay, Hàn Huyền Đạo điều tra rõ ràng gia đình mình, dùng quyền thế Hàn Huyền Đạo hiện giờ, chỉ cần động ngón tay cái, chỉ sợ toàn bộ Khổng gia sẽ tan thành tro bụi.
- Hai người con trai này của ngươi, sau khi nương nương sinh Hoàng tử, nhất định sẽ có quan chức làm rạng rỡ tổ tông.
Giọng Hàn Huyền Đạo trầm thấp mà nghiêm nghị, hắn nhìn hai đồ vật khác biệt trên bàn, thản nhiên nói:
- Nếu Khổng Viện Phán xác định Thục Phi nương nương chắc chắn sinh Hoàng tử, xin thu hồi ngân phiếu... Nếu không thể kết luận, như vậy mời uống chén rượu này rồi đi!
Khổng Viện Phán hết hồn mà liếc nhìn chén rượu kia, trong lòng biết rõ ràng, nếu trong rượu không có độc, vậy thật sự gặp quỷ.
Tự mình biết đây là bí mật mưu đồ động trời, nếu không tham dự vào, Hàn Huyền Đạo tự nhiên muốn giết người bịt miệng, uống rượu độc, sau đó ném thi thể, ai nghĩ một Viện Phán Thái Y Viện lại liên quan tới Hàn Huyền Đạo.
Khổng Viện Phán nghĩ thông suốt điều này, trong lòng hiểu được, cái hố này, nếu mình không qua được, hoặc là nghe lời, hoặc đi tìm chết, tuy nói hắn đã sống sáu mươi tuổi, nhưng vẫn vô cùng quý trọng sinh mạng.
- Hàn đại nhân, đến lúc đó không có khả năng chỉ có một mình hạ quan.
Khổng Viện Phán thấp giọng nói:
- Ít nhất bà đỡ và Thái giám Dược Thiện Ti dẫn hạ quan vào cung đều phải ở đó.
Khóe miệng Hàn Huyền Đạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói:
- Những thứ này ngươi không cần lo lắng.
Hắn cần lấy sách trên bàn, không nói gì nữa.
Lão giả bên cạnh tiến tới, nhét ngân phiếu vào trong tay Khổng Viện Phán, mặt không chút thay đổi nói:
- Khổng Viện Phán, xin mời vừa đi vừa nói!
Khổng Viện Phán biết lão giả này là thân tín của Hàn Huyền Đạo, chắc chắn cũng không phải người bình thường, khom người chắp tay, đi theo lão ra ngoài phòng, Hàn Huyền Đạo vẫn bình tĩnh mà đọc sách.
-o0o-
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần