Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 877: Chó Cùng Rứt Giậu
Đang trong lúc sự kiện bà lão họ Lý bị lừa gạt về giá cả ở Bách Giai Nhạc được bàn tán xôn xao, thì vụ tai tiếng lớn hơn có liên quan đến Bách Giai Nhạc bị lộ ra ngoài.
Lầu ba của Bách Giai Nhạc chuyên để bày bán vật dụng gia đình cao cấp, có khoảng mấy chục nhãn hiệu của các hãng trong và ngoài nước chiếm giữ bên trong.
Dataqi là một hãng gia dụng đến từ Ý, nghe nói đã có đến mấy trăm năm lịch sử rồi, toàn bộ vật dụng trong nhà đều được nhập từ Ý về, nguyên liệu bằng gỗ cao cấp, được làm từ thuần thủ công mà ra, một bàn một ghế ít nhất cũng phải mấy nghìn nhân dân tệ, đắt thì cũng phải mười mấy nghìn hoặc mấy chục nghìn, là một nhãn hiệu mà có vô số người có tiền có quyền đua nhau rượt đuổi.
Thế nhưng, một tập đoàn gia dụng quốc tế dây chuyền cỡ lớn một năm tiêu thụ mấy chục tỷ lại gặp phải khủng hoảng. Trải qua kiểm nghiệm thì phát hiện thấy những đồ vật có giá trên trời này không phải một trăm phần trăm được sản xuất ở Ý như bọn họ vẫn tuyên truyền. Nguyên liệu được dùng cũng không phải là bụi gai của cây Bạch Dương quý hiếm như công ty Dataqi vẫn nói, mà chỉ là nhựa cây cao phân tử. Thông qua kiểm tra và đo lường cẩn thận thì đồ gia dụng của Dataqi được tiêu thụ ra bên ngoài thậm chí còn bị phán định là những sản phẩm không hợp chất lượng.
Việc này vừa mới lộ ra thì lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có không ít đài báo phê bình và khiển trách những thương gia bất lương. Những người bị lừa thì liên tiếp đứng ra kháng nghị, yêu cầu Dataqi phải bồi thường tổn thất về kinh tế và thể diện cho họ. Mẹ nó chứ đứa nào đi khoe khoang coi đồ giả là đồ tây với bạn bè gần xa thì đều cảm thấy mất mặt.
Vốn dĩ đây là việc của Dataqi chẳng dính líu gì đến Bách Giai Nhạc cả.
Nhưng đúng vào lúc này thì có công nhân viên nội bộ của Bách Giai Nhạc ‘tiết lộ’.
Nói rằng siêu thị Bách Giai Nhạc khi thu hút thương nhân và các nhà đầu tư thì đã trắng trợn lăng xê cho Dataqi, không những thế khi đã biết rõ nó không phải là đồ gia dụng nhập khẩu từ Ý về nhưng vẫn coi đây là tuyên truyền mánh lới để lừa gạt người tiêu dùng.
Nếu không có siêu thị hạng lớn như Bách Giai Nhạc đứng đằng sau làm hậu thuẫn thì làm gì có nhiều người bị lừa gạt như thế?
Rất nhanh đã có người liên kết hai việc là giả của Dataqi và vụ việc bà lão họ Lý bị lừa gạt lại với nhau, tất cả các mũi nhọn đều chỉ thẳng vào siêu thị Bách Giai Nhạc.
Tiếp đó lại có báo lộ ra việc con gái của bà lão họ Lý đã từ chối hai mươi nghìn nhân dân tệ tiền ‘bịt miệng’, đòi trả lại lẽ phải cho mẹ già bị lú lẫn của mình.
Bác Vương cũng khóc lóc kể lại: “Tôi cũng đã từng bị lừa gạt về giá cả giống như bà Lý đấy.”
“Siêu thị Bách Giai Nhạc tiêu thụ đồ uống quá hạn, chỉ mỗi thay đi nhãn trên đó rồi lại đem ra bán.”
“Tôi mua sữa ở trong Bách Giai Nhạc, khi đem ra uống thì phát hiện trong đó có một con ruồi, bọn họ nói là bảo tôi làm ‘kiểm nghiệm thi thể’ cho ruồi.”
………..
Từờng đổ thì mọi thứ đều đổ theo, giậu đổ bìm leo.
Bị ảnh hưởng liên tiếp từ bao nhiêu là chuyện, Bách Giai Nhạc trong mắt mọi người giờ đây đã trở thành một siêu thị tham lam, đen tối, thối nát, bạo lực, bất lương.
Không cò nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cú đấm kết hợp có kế hoạch, từng bước một gắn liền với nhau một cách chặt chẽ, còn đối tượng phải chịu cú đấm đó chính là tập đoàn Bách Giai Nhạc trước đó còn hô phong hoán vũ ở thị trường buôn bán lẻ.
Việc buôn bán của Bách Giai Nhạc trở nên bấp bênh hơn bao giờ hết, cửa vào của siêu thị giờ đây vắng vẻ đìu hiu, đã ba lần hạ giá sản phẩm xuống mà vẫn không có ai muốn vào mua đồ cả, tất nhiên cũng là vì họ không dám. Vì ở trước mỗi siêu thị Bách Giai Nhạc lại tập trung vô số người xem. Nếu mà họ nhìn thấy ai mua đồ của Bách Giai Nhạc đi từ bên trong ra thì họ sẽ ‘nhổ’ cho đến chết mới thôi mất.
………..
“Quỷ tha ma bắt, con tiện nhân đó độc địa thật. Cứ hết nhát dao này lại đến nhát dao khác, đâm đến sướng tay thì thôi.” Tay của Cừu Trọng Mưu vừa ra sức bóp lấy bóp để bộ ngực non nớt của cô nữ sinh học viện nghệ thuật Yến Kinh vừa khẽ gầm lên.
“Đau, ôi đau quá. Thiếu gia, anh nhẹ một chút đi, làm nó hỏng rồi thì sẽ không đẹp nữa đâu, đến lúc đó anh sẽ chê em xấu cho mà xem.” Cô gái kêu đau liên tục, mặt còn nở một nụ cười lấy lòng nữa.
Thời đại này chẳng ai kiếm tiền một cách dễ dàng được cả. Bất luận đó có là gái điếm hay khách làng chơi. Bất luận đó có là tác giả hay người đọc đi chăng nữa.
Cừu Trọng Dung có phần phong độ hơn Cừu Trọng Mưu đôi chút, một tay hắn vuốt ve cặp đùi của người phụ nữ ngồi bên cạnh, tay còn lại thì lắc nhẹ ly rượu vang trong tay mình, mắt lờ đờ say nói: “Nếu cái thế cục này mà chúng ta không phá được thì Bách Giai Nhạc coi như đi đời từ đây. Một ngày hai ngày chúng ta còn đỡ nổi, dăm bữa nửa tháng cũng còn có thể cắn răng chịu đựng qua ngày, nhưng nếu việc này mà cứ để mãi không giải quyết được, thì chẳng còn ai muốn đến đó mua sắm nữa. Chỉ tiền thuê cửa hàng hằng tháng thôi cũng đủ để chúng ta nuốt không trôi rồi.”
“Hơn nữa, mà cứ không làm ăn buôn bán được gì thì những thương nhân phải nộp tiền hằng tháng kia cũng sẽ không bằng lòng đâu. Tới lúc đó chỉ riêng tiền hủy hợp đồng thôi cũng đã là một con số không nhỏ rồi. Con đàn bà này đúng là đang đâm vào chúng ta, cái chảy ra ngoài không phải là máu, mà là một số lượng lớn nhân dân tệ.”
“Anh là người thông minh nhất trong mấy người anh em chúng ta, anh biết làm thế nào để phá vỡ thế cục này chứ?” Cừu Trọng Mưu nhìn Cừu Trọng Dung hỏi. Anh em trong Cừu gia rất đông, nhưng quan hệ giữa hai người Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Dung là tốt nhất. Hắn ta cho rằng đời thứ ba của Cừu gia thì cũng chỉ có người anh họ này là có tiền đồ nhất mà thôi.
“Nếu mà tôi biết cách phá vỡ thế cục này thì tôi đã không ngồi đây uống rượu giải sầu với cậu rồi.” Cừu Trọng Dung cười khổ nói.
“Chỉ sợ đến cả chú hai cũng không biết làm thế nào đối với cái thế cục hiện giờ.” Cừu Trọng Mưu vừa cười vừa nói. “Cái này gọi là gì nhỉ? Cứt mà mình ỉa ra thì phải do mình nghĩ cách mà lau sạch nó đi. Năm đó chắc chú ấy cũng không ngờ là sẽ bị con gái của mình ép mình đến bước đường cùng này đâu nhỉ?”
Cừu Trọng Dung nhìn Cừu Trọng Mưu nói: “Bây giờ không phải là lúc nói những lời này. Việc này vẫn phải đợi cha cậu đứng ra nói mới được, bảo ông ấy nói với mấy người bạn của ông ở khu vực Đông Nam một câu, để cho bên giới truyền thông cũng im lặng bớt đi. Đến thằng ngốc cũng nhìn ra được là đang có người chơi Cừu gia nhà chúng ta, vậy mà bọn họ còn ăn theo làm cái gì không biết?”
Cừu Trọng Mưu cười khổ nói: “Anh cho rằng cha em chưa nghĩ đến chuyện này chắc? Tối hôm qua vừa về đến nhà là ông ấy đã bắt đầu gọi điện thoại rồi, mấy người bạn của ông ấy cũng đồng ý nói giúp với bộ tuyên truyền một tiếng, nhưng tình hình hiện giờ anh cũng thấy rồi đấy. Không những không ngăn được xu thế phát triển của sự việc mà dường như còn ngày càng được bàn tán đến nhiều hơn. Cái bô đựng cứt nào cũng chụp lên đầu chúng ta.”
“Bọn họ không giúp sao?” Cừu Trọng Dung cau mày nói.
“Có giúp hay không thì em không biết, nhưng tâm tình của cha em tối hôm qua không tốt thì là sự thật. Khi em về thì còn nghe thấy ông ấy đập vỡ tách trà ở trong phòng đọc sách của ông cơ.”
Sắc mặt của Cừu Trọng Dung trở nên khó coi hơn trước, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo khiến cho người ta cảm thấy nó vô cùng dữ tợn.
“Xem ra bọn chúng còn mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều.” Cừu Trọng Dung trầm giọng nói.
Cừu Trọng Mưu vỗ vỗ vào mông cô gái ngồi bên cạnh, nói: “Đi sang bên cạnh chơi với chị em cô đi. Đợi khi nào chúng tôi gọi thì hãy vào.”
“Thiếu gia, anh không cần chúng em nữa ư?” Cô gái nói với giọng ai oán.
Cừu Trọng Mưu tát một cái vào người cô ta, chửi: “Bảo cô đi ra thì cô đi đi, lảm nhảm cái gì thế không biết?”
Cô gái bị đánh giờ mới không ỉ ôi gì nữa mà kéo tay người chị em mình đi ra ngoài.
“Chú muốn nói cái gì?” Cừu Trọng Dung nhìn thẳng vào Cừu Trọng Mưu hỏi. Hắn biết rằng người em họ này của hắn đột nhiên bảo hai cô gái kia ra, thì chắc chắn là có điều gì muốn nói riêng với mình.
“Anh này. Chỗ này nói chuyện có tiện không?” Cừu Trọng Mưu nhìn một lượt căn phòng này rồi hỏi. Có một số nơi vui chơi giải trí đều có hệ thống nghe trộm, quay chụp lén, có một số bức ảnh mà khi bị người ta nắm giữ trong tay rồi thì cũng sẽ bị uy hiếp.
“Là một người bạn của tôi mở ra, không sao đâu.” Cừu Trọng Dung gật đầu nói.
Cừu Trọng Mưu xích ghế vào ngồi gần Cừu Trọng Dung, thấp giọng nói: “Em cho rằng việc này muốn tháo nút thì phải cần đến người thắt nút.”
Cừu Trọng Dung khẽ giật mình một cái, hỏi: “Ý cậu là gì?”
“Chúng ta có thể trói con đàn bà ấy một lần, thì cũng có thể trói nó lần thứ hai.” Cừu Trọng Mưu cười nói. “Nếu mà bán nó sang Nhật làm gái bán dâm hay buộc một hòn đá to vào chân nó để cho nó chìm luôn xuống biển, thì nó còn đấu làm sao được với Cừu gia đây?”
Cừu Trọng Dung thở dài một tiếng nói: “Cậu cho rằng tôi chưa nghĩ đến việc này ư? Lúc đó nó chỉ là một bà chủ nhỏ của thẩm mỹ viện, không có tiền không có thế, vì vậy mà chúng ta thích làm gì nó thì làm. Nếu không phải là có Yên Mị cứ nói giúp nó thì nó đã sớm bị chúng ta chơi cho đến chết rồi, nhưng giờ đây nó có tiền có thế rồi, đã thế còn có một thằng đàn ông lai lịch không tầm thường đứng sau làm hậu thuẫn nữa. Vậy thì chiêu này của chúng ta còn dùng được nữa không đây?”
“Trên đời này chẳng có việc gì là khó cả, chỉ sợ không quyết tâm làm mà thôi.” Cừu Trọng Mưu cười nói. “Căn phòng ở Tử Trúc Uyển của nó em biết. Nghe nói đã xảy ra hỏa hoạn một lần rồi, thế thì chúng ta cũng có thể làm cho nó xảy ra thêm lần nữa.”
Cừu Trọng Dung trầm ngâm không nói gì, giống như là đang suy nghĩ một điều gì đó.
“Nếu anh cảm thấy không tiện thì em sẽ tìm người đi làm việc này.” Cừu Trọng Mưu vồn vả nói.
“Việc này không đơn giản như thế đâu.” Cừu Trọng Dung lắc đầu nói. “Nếu là ngày thường thì chúng ta còn có khả năng dành phần thắng. Nhưng hiện giờ đang trong lúc hai bên tranh đấu quyết liệt, nếu chúng ta mà ra tay lúc này thì mọi người đều biết người làm chuyện đó chính là chúng ta chứ không phải ai khác.”
“Hơn nữa, lẽ nào bọn chúng lại không đề phòng gì sao? Lần trước khi nó đến Tấn Nghi Quán thì cậu cũng thấy rồi đó, nó đi ra đi vào là có vệ sĩ đi sát theo, mà dường như là thực lực cũng đều là hạng tốt cả, chỉ thoạt nhìn thôi là biết bọn họ đều xuất thân từ quân nhân mà ra. Nếu cậu mà tìm mấy thằng ất ơ làm chuyện này thì có khi việc không thành mà chưa biết chừng còn lôi cả anh em chúng ta vào trong đó nữa.”
“Tìm mấy thằng ất ơ làm gì? Chúng ta không thể chết trong tay chúng được.” Cừu Trọng Mư cười nói. “Anh này, nếu anh thực sự có ý đó thì em sẽ giới thiệu cho anh làm quen với một người. Anh ta chắc chắn có thể làm tốt việc này.”
Cừu Trọng Dung nghĩ một lúc rồi cười nói: “Làm quen với mấy người anh em uống rượu cũng tốt.”
Cừu Trọng Mưu biết là anh họ mình đã động lòng rồi liền mỉm cười rút điện thoại từ trong túi quần ra, sau đó bấm một loạt dãy số.
Duy Linh
-- o --