A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 739-1: Kiếp Phỉ Đui Mù (1)
rương Dương một mực đề phòng tên Tạng dân này, đối phương vừa mới rút Tạng đao ra, hữu quyền của Trương đại quan nhân đã đấm vào mặt hắn, tên Tạng dân đó hự một tiếng, ngã thẳng xuống đất, Tạng đao cũng rơi xuống bên cạnh, cửa sau của xe jeep mở ra, từ bên trong xe có hai bóng đen chạy ra, dưới xe cũng có ba người lăn ra.
Hai người từ trong xe jeep lao ra rõ ràng là hai Tạng dân mà Trương Dương đã gặp trong khách sạn, trong tay bọn họ đều cầm súng săn không nói câu nào nhằm vào ngực Trương Dương mà bắn. Hai tiếng súng vang lên, nhưng thân hình của Trương Dương đã biến mất như quỷ mị, khi bọn họ ý thức được điểm này thì Trương Dương đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, song quyền cơ hồ đồng thời đánh trúng bụng hai người, đánh cho hai người đó ngã bệt xuống đất, còn ba tên còn lại thì không hề có súng, khi bọn họ vung đao ném về phía Trương Dương thì Chu Sơn Hổ cũng đã chạy tới tiếp viện, hắn hợp lực với Trương Dương,ba quyền hai cước đánh ngã ba tên cướp, đám cướp này rõ ràng là chưa từng gặp khách qua đường cường hãn như vậy, Trương Dương chế trụ huyệt đạo của bọn họ, Chu Sơn Hổ đõ xe jeep của bọn họ vào ven đường.
Triệu Thiên Tài cũng trên xe bước xuống, hắn khoác áo gió, bước tới đá lên người tên cướp gần nhất một cái, cảm thấy vẫn chưa hết tức, lại nhổ lên mặt mỗi người một bãi.
Chu Sơn Hổ vội vàng đoạt lấy tất cả Tạng đao của bọn họ, cười toe tóe nói: "Trương đại ca, giờ thì không tốn tiền mua đao nữa rồi!"
Mặt bọn cướp xám như tro tàn, trong bọn họ có hai người đặc biệt từ Bát Túc theo dõi cho tới tận đây, nhưng không ngờ lại theo dõi đúng ba tên ôn thần này.
Một gã người Tạng mà Trương Dương đã gặp trong khách sạn lắp bắp nói: "Tha đi... tha đi... mọi người dđều là người của mình mà..." Hắn nhìn thấy Chu Sơn Hổ và Triệu Thiên Tài cướp sạch đồ có giá trị trên người họ, cho rằng hôm nay gặp người đồng đạo, đối phương là đen ăn đen.
Trương Dương gắt: "Ai là người một nhà với chúng mày, bọn tao đây là thay trời hành đạo!" Hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Để đồ đáng tiền của chúng lại, còn mấy thằng chó này thì tống hết vào xe, sau đó thì lái cho xe lao xuống dưới!" Trương Dương có cố ý dọa bọn cướp này.
Mấy tên cướp sợ đến nỗi suýt nữa thì tè cả ra quần, tên người Tạng nói vừa nói chuyện lắp bắp xin: "Hảo hán tha mạng, chúng tôi không dám nữa, chúng tôi không dám nữa..." Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi... Bức ảnh đó... Bức ảnh đó..."
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn nhớ tới từng ở trong khách sạn cầm ảnh của An Ngữ Thần hỏi tin tức, một loại dự cảm xấu xộc lên trong lòng hắn, chẳng lẽ An Ngữ Thần cũng đã đi qua đoạn đường này, cũng gặp phải bọn cướp, nếu bọn chúng dám xuống tay với An Ngữ Thần, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng, nghĩ đến đây, Trương Dương xách tai tên Tạng dân đó lên, túm thật mạnh, tai tên Tạng dân đó như rách ra, máu tươi chảu đầm đìa, hắn kêu lên thảm thiết: "Tôi nói, tôi nói hết, cô gái trong bức ảnh hôm trước có đi qua con đường này, lúc ấy chúng tôi nhìn thấy cô ta xinh đẹp nên muốn xuống tay, nhưng Lạp Cát xuống thăm do hư thực của cô ta thì bị cô ta đánh cho một trận." Lạp Cát chính là một gã Tạng dân bên cạnh hắn, tên Tạng dân đó vẻ mặt đau khổ nói: "Cô ta so với anh còn hung hăng hơn, tôi chỉ mới nói có hai câu đã bị cô ta cho hai cái bạt tai, còn cướp cả Tạng đao và dây xích tay của tôi đi nữa!"
Nghe thấy vậy Trương Dương không khỏi bật cười, bọn họ chắc là không lừa mình, nhất định là tiểu yêu đã đi qua đây, đám cướp này đúng là không có mắt, không ngờ lại muốn cướp của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là ai chứ? Là cháu gái của hãn phỉ Núi Thanh Đài An râu rậm, gia tộc của cô ta chính là xuất thân cường đạo, trong người luôn chảy huyết dịch của cường đạo, cướp của cô ta, hắn không muốn cướp người khác đã là tốt lắm rồi.
Chu Sơn Hổ dù sao cũng còn có tâm tính của trẻ con, hắn tống mấy tên cướp lên xe, sau đó dùng sơn xì phun bốn chữ “trong xe có cướp phỉ” lên thân xe. Dẫu sao thì Trương Dương cũng đã điểm huyệt của bọn họ, trong vòng mười hai tiếng không thể tự giải được.
Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ lột sách tài vật trên người và trong xe của bọn cướp, dẫu sao cũng là đồ bất nghĩa, đen ăn đen thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Triệu Thiên Tài trải qua cuộc ầm ĩ này, người đầm đìa mồ hôi, bệnh tình không ngờ lại đỡ đi nhiều. Trương Dương bởi vì cuối cùng cũng có được tin tức của An Ngữ Thần, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, theo như lời của tên kiếp phỉ đó, hôm trước An Ngữ Thần mới đi qua nơi này, chỉ cần bọn họ nhanh chóng lên đường, rất nhanh sẽ có thể theo kịp bước chân của cô ta. Ra khỏi cửa khe núi An Cửu Lạp Sơn là tới hồ Nhiên Ô.
Hồ Nhiên Ô là hồ đập nước cao nguyên nổi tiếng, phân thành hai bộ phận cao thấp, ven hồ là đồng cỏ xanh mượt, ruộng lúa mì thanh khoa tươi tốt, cảnh sắc trước mắt đẹp không sao tả xiết.
Vì nghĩ đến tâm tình bức thiết của Trương Dương, mặc dù là đối mặt với cảnh sắc đẹp như vậy, nhưng Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ cũng không đề xuất dừng lại, bọn họ ký thác hy vọng trên đường về, hy vọng Trương Dương thuận lợi tìm được An Ngữ Thần, như vậy bọn họ có thể cùng nhau trên đường về hân thưởng cảnh sắc tuyệt đẹp của cao nguyên.
Khi đi qua trấn Nhiên Ô bọn họ cũng không nghỉ ngơi, buổi tối hôm đó đã tới được sông băng Mễ Đôi đẹp nhất Trung Quốc. Khi bọn họ vào ở thôn Mễ Đôi, thôn của dân tộc Tạng nằm dưới chân sông Băng, độ cao so với mặt biển của nơi này không cao, có đồng ruộng phì nhiêu, rừng cây rậm rạp, nhà ở dùng gỗ dựng lên của người Tạng đa số là hai tầng, tầng thứ hai có một nửa là sân phơi, trên sân phơi dựng đầy lúa mì thanh khoa và tiểu mạch thu hoạch được, mỗi một gia đình đều có một cái sân nhỏ như sân bóng rổ, bên trong không những dựng cầu gỗ cao to, mà còn dựng cả mấy lá phong mã kỳ, tùy ý tung bay theo gió trong rừng.
Dân Tạng trong thôn rất nhiệt tình, sau khi bọn Trương Dương phân phát một số văn phòng phẩm cho bọn trẻ con Tạng, một số gia đình của bọn trẻ rất nhệt tình mời bọn họ vào nhà uống trà bơ, Trương Dương từ chối lời mời nhiệt tình của họ, cầm ảnh của An Ngữ Thần hỏi xem bọn họ có biết cô ta ở đâu không. Một gã dân Tạng nói với hắn, cô gái trong bức ảnh buổi tối hôm trước có dừng chân ở đây, sáng sớm ngày hôm qua đã tới sông băng Mễ Đôi rồi.
Càng lúc càng có được nhiều tin tức về An Ngữ Thần khiến Trương Dương vô cùng kích động, hắn cũng chẳng buồn nghỉ ngơi, nằng nặng đòi tới sông băng Mễ Đôi xem, tuy hắn biết khả năng An Ngữ Thần vẫn còn ở lại sông băng Mễ Đôi là bằng không, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tìm thấy cô ta.
Từ thôn Mễ Đôi tới sông băng Mễ Đôi người thường đi bộ phải mất hai tiếng đồng hồ, Trương Dương không gọi Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ đi cùng, sau khi hắn rời khỏi thôn Mễ Đôi, liền thi triển khinh công, trong bóng đêm hạ thân như yến, chạy cực nhanh trên núi, giống như sao băng, nhanh như thiểm điểm, không lâu sau đã tới sông băng. Tới sông băng Mễ Đôi phải đi bộ xuyên qua rừng rậm mênh mang, vượt qua ba thung lũng. Trăng treo cao trên trời đêm, khi Trương Dương vượt qua ba thung lũng, một sông băng xuất hiện ở trước mắt hắn, mặt sông phẳng như gương, ánh trăng rải xuống, cả sông băng ánh lên ánh sáng màu bạc. Đầu kia của sông băng có một lưỡi băng rộng gần hai mét, cao tới mấy chục mét phát ra ánh sáng xanh âm u, thác băng từ trên cao đổ xuống dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng màu bạc. Độ cao gần 800 mét khiến cho người ta cảm thấy đầu óc choáng váng, từng cơn gió lạnh từ sông băng ùa vào mặt, dưới ánh trăng đêm lặng khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Một mình đứng ở hoàn cảnh như vậy, cảm thán quỷ phủ thần công của thiên nhiên, lại không khỏi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, Trương Dương tìm một vị trí an toàn, lớn tiếng gọi: "Tiểu yêu! Cô ở đây?" Trung khí của hắn mười phần, giọng nói theo gió núi rét lạnh vang ra xa, quanh quẩn trong sông băng trống trải.
Giọng nói chấn động, mấy tảng băng mỏng rơi xuống, đâm vào mặt hồ phẳng lặng, sau đó lại nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Trương Dương lại gọi vài tiếng, từ xa chỉ truyền tới tiếng vang nặng nề, có lẽ tiếng gọi của hắn đã dẫn tới tuyết lở từ nơi nào đó, hiện tượng tự nhiên như vậy ở khu vực sông băng là rất thường thấy.
Trương Dương đứng ngây ngốc trên sông băng gần một giờ, sau khi xác định không có bất kỳ ai đáp lại hắn, lúc này mới chuẩn bị xuống núi.
Khi trở lại thôn Mễ Đôi, toàn bộ thôn trang đã chìm trong bóng tối, các thôn dân đã ngủ từ lâu rồi, Trương Dương về khách sạn mà bọn họ ở trọ, phát hiện một bóng đen nhoáng lên ở trước xe việt dã của họ, Trương Dương hơi ngẩn ra, phẫn nộ quát: "Ai?"
Bóng đen đó nghe thấy tiếng quát của Trương Dương thì quay đầu bỏ chạy, Trương Dương tung chân muốn đuổi theo, đột nhiên phát hiện một cơn gió lạnh cuốn theo không khí lạnh buối đâm thẳng vào hắn, Trương Dương theo bản năng ngửa ra sau, thò tay ra chụp một cái vào không trung, một mũi tên đã bị hắn chuẩn xác tóm trúng, nỏ tiễn đang bay nhanh bỗng nhiên bị dừng lại, cán tên không ngừng rung trong tay Trương Dương.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư