Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Chương 642(P4): Dựa Thế Được Việc, Mượn Lực Đẩy Lực.
T
rình Tự Học uống một hớp nước, trạng thái bí thư trước kia lại tiếp tục xuất hiện trên người lão, lão đặt ly trà xuống bàn rồi nói tiếp:
- Tôi rất nóng lòng vì sự kiện đường sắt Mân Cô, dù sao đó cũng là một hạng mục xây dựng giống như một động mạch chủ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thành phố La Nam. Lúc này đường sắt Mân Cô thay đổi tuyến đường, sẽ là một đả kích không nhỏ đến sự phát triển của thành phố La Nam về sau này.
Lý Quý Niên đang ghi chép, giống như muốn ghi lại tất cả những lời vàng ngọc của Trình Tự Học. Lục Ngọc Hùng ở bên cạnh lại liên tục hút thuốc nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nụ cười.
- Nhưng đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của tôi ở hội nghị thường ủy lần này, mục đích của tôi chính là muốn dẫn hướng sự phát triển của dư luận trong thành phố.
Trình Tự Học vỗ bàn, một khí thế đã mất từ lâu chợt bùng phát trên người.
Dưới sự phụ trợ của khí thế này, Trình Tự Học cảm thấy mình thật sự cao lớn, những vầng hào quang đã mất đi chợt xuất hiện và bao phủ khắp toàn thân. Ánh mắt lão khẽ xoay chuyển, lão thấy được nụ cười tươi tắn của Trương Hợp Tuân, thấy được nụ cười của trưởng phòng tổ chức và trưởng phòng tuyên truyền, đồng thời cũng thấy nụ cười nịnh nọt của vị chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố.
Những biểu hiện của đám thường ủy thật sự làm cho Trình Tự Học cảm thấy thỏa mãn, sau khi lão đến nhận chức chủ tịch hội đồng nhân dân thì đám người tâm phúc vẫn luôn tôn trọng kính nể, thế nhưng lão lại cảm nhận được nguy cơ. Hơn nữa thời gian trôi qua, loại cảm giác nguy cơ này càng lúc càng lớn.
Dù sao thì Trình Tự Học mất đi vầng hào quang chức vụ, lão sợ đám người kia sẽ cọ rửa quan hệ với mình, sẽ chậm rãi rời xa chính mình. Nhưng bây giờ lão xem như đã yên tâm, vì biểu hiện của đám người chung quanh vẫn chứng tỏ lực ảnh hưởng của mình vẫn còn rất mạnh mẽ.
- Thưa các đồng chí, bây giờ tôi nghe những lời nghị luận ở thành phố La Nam mà thật sự đau lòng, bí thư Vương vì đường sắt Mân Cô mà tự mình chạy đến thủ đô để cầu cạnh lãnh đạo, nhưng bây giờ có những người vô ý thức đẩy hết trách nhiệm lên đầu bí thư Vương, điều này là không được.
- Vì vậy chúng ta cần phải hướng dư luận quần chúng, không thể cho những lời nghị luận không đúng sự thật như vậy làm hại đồng chí của mình, càng không thể để ảnh hưởng đến bí thư Vương được.
Trình Tự Học dừng lại một chút rồi tiếp tục dùng giọng bi thương nói:
- Đường sắt Mân Cô không đi qua chỗ chúng ta, thế nhưng đó không phải lỗi của bí thư Vương, hơn nữa bí thư Vương đã cố gắng nhiều rồi.
Thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm khẽ vung bút, trong lòng thầm hít vào một hơi. Hắn là cán bộ nắm công tác tuyên truyền, hắn biết rõ phương pháp tốt nhất cho sự kiện này là gì. Lúc này Trình Tự Học nói ra những lời như vậy, dưới bối cảnh đường sắt Mân Cô không đi qua địa phận của thành phố La Nam, thật sự giống như tất cả nện hết lên người Vương Tử Quân.
Thế nhưng bí thư Vương kia lại căn bản không thể nói lời nào, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Lữ Hâm Sâm nhìn bộ dạng nổi giận của Trình Tự Học, hắn biết rõ sau hôm nay thì lực ảnh hưởng của Trình Tự Học ở thành phố La Nam sẽ được khôi phục lại. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy mới đến nhận chức, căn bản sẽ không thể nào ổn định vị trí, hơn nữa sẽ càng ngày càng dao động.
Tuy lúc này yêu cầu là đẩy mạnh tuyên truyền, thế nhưng đôi khi trùng hợp, lại có người hữu tâm thúc đẩy, hành vi tuyên truyền thế này sợ rằng sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược lại. Bây giờ Trình Tự Học cho ra ý kiến như thế, sẽ tiếp tục thao tác, điều này làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy Vương Tử Quân xem như quá lỗ mãng khi chạy đến thủ đô kéo hạng mục đường sắt Mân Cô.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Trình.
Trương Hợp Tuân đặt bút xuống rồi nói:
- Lúc này ngôn luận ở bên ngoài thật sự có ảnh hưởng tổn hại đến hình tượng của đảng ủy chính quyền và đặc biệt là bí thư Vương, chúng ta cần phải thật sự cầu thị, phải giải thích cho rõ ràng, tôi tin tưởng quần chúng hiểu sẽ cho ra giúp đỡ.
Trương Hợp Tuân tỏ thái độ giống như một lời mở đầu, theo sát phía sau chính là các vị thường ủy quan trọng như trưởng phòng tổ chức. Sau khi Lục Ngọc Hùng mở miệng giúp đỡ thì xem như toàn bộ phiếu thông qua, cuối cùng tuy Lý Quý Niên bày tỏ thái độ thế nào là khá quan trọng, thế nhưng mọi người đã căn bản biết hắn có thái độ thế nào rồi.
Đi theo số đông luôn là nguyên tắc bao nhiêu năm nay của Lý Quý Niên, lúc này hắn cũng không ngoại lệ, đây là con đường mà hắn đã suy tính sẵn, tất nhiên hắn lại càng đồng ý với lời đề nghị của Trình Tự Học.
Những âm thanh xoạt xoạt ghi chép liên tục vang lên trong phòng họp, nhân viên công tác văn phòng thị ủy đang làm nhiệm vụ thư ký hội nghị, hắn nhanh chóng múa bút làm nhiệm vụ. Lúc này đề tài thảo luận được thông qua, cũng coi như tạo nên nhiều biến hóa cho tương lai của thành phố La Nam.
Trình Tự Học thấy các đồng chí thường ủy tỏ vẻ đồng ý, gương mặt càng thêm bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đang khó thể nào áp chế được cảm giác vui sướng. Lão biết rõ lúc này mình lại quay về trung tâm quyền lực của thành phố La Nam, biến thành một trong những hạch tâm ở hội nghị quan trọng này.
Đúng vậy, là một trong những hạch tâm của thành phố La Nam, Trình Tự Học vẫn tự hiểu lấy vấn đề, dù sao mình cũng không còn là bí thư thị ủy, muốn trở thành hạch tâm là rất khó. Chỉ cần lão là một trong những hạch tâm, như vậy đã quá thỏa mãn rồi.
- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì, như vậy trưởng phòng Lữ, chung ta sẽ tiến hành tuyên truyền theo nội dung của hội nghị hôm nay, phải cố gắng áp chế tin đồn phát tán ở phạm vi hẹp nhất có thể...
Sau khi suy xét một lượt, Trình Tự Học chuẩn bị nói thêm vài câu giúp đỡ bí thư Vương thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Tự Học chợt cau mày, Lục Ngọc Hùng là phó bí thư quản lý văn phòng cũng chợt nổi giận. Hắn chuẩn bị vung tay gọi nhân viên, tỏ ý xử lý người đang gõ cửa bên ngoài.
Lúc này cửa bị đẩy ra, một tên nhân viên công tác hơn hai mươi tuổi đi vào phòng. Không chờ Lục Ngọc Hùng lên tiếng, hắn đã mở miệng lớn tiếng nói:
- Bí thư Lưu, khu thường trú ở thủ đô vừa truyền tin về, nói rằng đường sắt Mân Cô đã được quyết định sẽ đi qua thành phố la nam.
Một câu nói kia giống như tiếng sấm vang lên trong phòng, tin tức này xuất hiện, vẻ mặt đám thường ủy trong phòng chợt thay đổi khá đặc sắc.
- Cậu nói gì? Thế nào lại...Cậu nói là sự thật sao?
Lục Ngọc Hùng vừa mới áp chế cơn giận, bây giờ tin tức nhận được càng làm hắn rung động, thế là mở miệng có chút lắp bắp.
Tên nhân viên công tác trẻ tuổi thấy bí thư Lục Ngọc Hùng nhìn mình bằng ánh mắt hung hăng, thế là hắn có chút sợ hãi. Nhưng hắn nghĩ đến lời nói của người trong điện thoại, thế là hắn lớn tiếng nói:
- Bí thư Lục, tin tức này do chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp của khu thường trú ở thủ đô truyền đến, nếu ngài không tin, chủ nhiệm Đồng còn chưa cúp điện thoại, tôi sẽ để cho chủ nhiệm Đồng báo cáo với các vị.