Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2205
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7995 / 188
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 859: Giám Định Đồ Cổ
hần lớn những người thanh niên độc thân đến đây nghe Hoàng Vinh Tiến nói Hoàng Nhạc Nhạc đã có bạn trai rồi, chỉ trách tin đồn vớ vẩn mà thôi, chứ thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy.
Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có khả năng cứng rắn đến như vậy, cho nên đều thu tâm lại, tính toán lại mục đích đến buổi party này.
Buổi party này không hề thiếu những nhà giàu có tại Macao, về sau thương trường ở Macao đều là thiên hạ của họ, cho nên khó có cơ hội trao đổi tình cảm tranh thủ một chút, để lo lót cho con đường tương lai của mình.
Bây giờ nhìn thấy Lý Gia Lượng đứng ra kêu gào như vậy, những người có tố chất thật sự không biết dùng từ nào để hình dung, bắt đầu dùng ánh mắt hèn mọn nhìn hắn đồng thời âm thầm ghi nhớ người này, về sau nếu có thể thì không cần phải có quan hệ hợp tác gì cả.
"Này, mày đang gọi tao sao?" Dương Minh lập tức bước lại phía sau Lý Gia Lượng, vỗ vai hắn nói: "Có chuyện gì thì nói đi?"
"Mẹ nó mày là ai?" Lý Gia Lượng vừa rồi đang cố gắng khống chế mình, cho nên không lấy hai từ kinh điển" mẹ nó" của mình ra, nhưng bây giờ bị người ta vỗ mạnh vào vai, theo bản năng liền thốt ra hai chữ" mẹ nó" .
"Tao chính là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc, không phải mày muốn tìm tao sao?" Dương Minh cười như không cười nói.
"Ồ, được, tao muốn nhìn xem tao và mày ai vĩ đại hơn!" Lý Gia Lượng vừa nghe là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc, vì thế lập tức quay người lại, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của Dương Minh, nhất thời ngẩn ngơ cả người!
Khuôn mặt này làm sao mà hắn quên được? Đây chính là người đã lôi mình ra ngoài cửa sổ mà! Kết quả, trong nháy mắt thân thể của Lý Gia Lượng lập tức cứng lại, chỉ vào Dương Minh lắp bắp nói: "Tại sao. tại sao lại là mày?"
"Sao không phải là tao? Mày không phải muốn tìm tao sao?" Dương Minh cũng không có phản ứng gì, chỉ vỗ vỗ vai của Lý Gia Lượng nói: "Tao vừa nghe mày gọi nên đến, tao đã đến rồi, mày muốn so cái gì thì nói đi. Mày muốn gì?"
"Tao. tao không thể so." Lý Gia Lượng làm gì mà dám so với Dương Minh, bây giờ trong lòng đang rất sợ hãi, thầm mắng mẹ nó, tại sao xui quá vậy, mấy bữa nay liên tục gặp thằng điên này.
Lý Gia Lượng vốn là người nhát gan, hắn dám kêu gào với người điên sao? Đáp án hiển nhiên là không dám, tuy rằng đang ở lầu một, nhưng mà Lý Gia Lượng sợ Dương Minh nổi khùng lên kéo hắn lên lầu rồi ném hắn xuống.
Huống chi hôm nay mình đến đây cũng không mang theo vệ sĩ, cho nên càng không phải là đối thủ của người ta.
"Không thể so, vậy mày gọi tao làm gì?" Dương Minh vẫn nhàn nhã nói, trong giọng nói cũng không có chút gì gọi là đe dọa, nhưng khi vào tai của Lý Gia Lượng, bởi vì trong lòng hắn vốn đã sợ Dương Minh, cho nên Dương Minh không cần nói cũng đủ hù hắn" teo chym" .
"Tao sai rồi không được sao. mày tha tao đi." Lý Gia Lượng vừa nói ra những lời này, mọi người ở đây đều ngẩn người.
Dương Minh căn bản là không làm gì Lý Gia Lượng, Lý Gia Lượng gọi người ta ra, người ta liền đi ra, còn ôn hòa nói chuyện với hắn, mà tại sao trong nháy mắt lại cầu xin người ta tha cho mình?
Hay là tên Lý Gia Lượng này chính là một thằng hèn nhát? Bì thường chỉ biết mồm mép kêu gào, nhưng vừa thấy bộ dáng cao lớn của bạn trai Hoàng Nhạc Nhạc, lập tức teo lai?
"Tao tha mày cái gì? Mày không muốn so thì không so, ai bắt buộc mày so với tao đâu?" Dương Minh nhún vai nói.
Nhưng lời này vào tai của Lý Gia Lượng, lại cảm thấy rất chói tai? À không, hình như rất là nhức nhói? Ừ, nhất định là như vậy, nghĩ đến đây, Lý Gia Lượng không dám ở lại nữa, cười gượng một tiếng rồi nói: "Vậy tao đi. đi trước."
Nói xong, Lý Gia Lượng liền xoay người giống như gắn tên lửa vào mông, chạy ra cửa lớn. Mọi người đều kinh ngạc không hiểu gì, rốt cục là có chuyện gì?
"Mẹ nó! Thật là mẹ nó!" Lý Gia Lượng vừa ra khỏi cửa, mới thở phào một hơi, thầm nghĩ, nếu biết thằng điên này ở đây, mình sẽ không đến, mình đâu có ngốc, đi so với một thằng điên, làm không tốt là bị ném chết đấy!
Phần lớn mọi người ở đây đều cho rằng Lý Gia Lượng là một tên hèn nhát, bị dáng người cao lớn của Dương Minh dọa chạy, bao gồm cả tên mập ấy cũng nghĩ vậy, hắn cảm thấy rằng, Lý Gia Lượng cho dù sợ Dương Minh thì mình cũng không cần sợ, luận hình thể mình cũng đâu có kém, thậm chí còn hơn cả Dương Minh nữa, hơn nữa mình xuất thân là dân mổ trâu, sức lực cực lớn, tin rằng sẽ không bại!
Vị thế, thằng mập bắt đầu tự" tỏ vẻ nguy hiểm" , đi đến vỗ vai Dương Minh, nhưng mà, hắn lùn hơn Dương Minh một cái đầu, cho nên hành động này hơi bị khó khăn: "Người anh em này, làm vậy là có ý gì? Đừng tưởng to lớn là được, dọa được Lý huynh chạy cũng không đại biểu cho cái gì!"
"Mày là ai?" Dương Minh hất tay của thằng mập ra khỏi vai, nhíu mày hỏi ngược lại: "Tao không biết mày!"
Thằng mập không ngờ rằng Dương Minh lại nói như vậy, không đợi hắn trả lời, liền xoay người rời đi.
Thằng mập lập tức trở thành trò cười cho mọi người, nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Dương Minh hét lớn: "Mày đứng lại đó cho tao, mày làm vậy là có ý gì?"
Dương Minh cũng không để ý đến hắn, tiếp tục đi về hướng Hoàng Nhạc Nhạc, còn thằng mập thấy Dương Minh không để ý đến mình, liền cảm thấy mất thể diện, thẹn quá hóa giận, chạy theo túm lấy áo của Dương Minh nói: "Mày đừng đi! Hôm nay nói rõ ràng, mày xem thường tao phải không? Cái thái độ gì đây?"
Dương Minh xoay người lại, nhìn thằng mập đang vô cùng xúc động này, nhẹ nhàng hất tay hắn ra khỏi áo mình, thản nhiên nói: "Mày không bệnh?"
"Không bệnh? Đương nhiên là tao có bệnh!" Thằng mập sửng sốt, lập tức mới nghĩ ra là Dương Minh chửi mình có bệnh, vì thế giận dữ nói: "Mày mới có bệnh!"
Nếu không phải đang ở chổ của Hoàng Vinh Tiến, và đây không phải là khách mời của Hoàng Vinh Tiến, Dương Minh đã sớm tát cho tên này một cái, đầu của thằng này bị thiếu I ốt hả?
"Được rồi, tao không rãnh quan tâm đến mày, mày muốn nghĩ thế nào thì mày nghĩ, thật không rõ, người có tố chất như vậy tại sao lại có thể tiến vào biệt thự này?" Dương Minh lắc đầu nói.
"Tố chất!? Tố chất gì?" Thằng mập xuất thân từ thằng mổ trâu, bây giờ trong nhà có tiền, nên tự nhận ra có thể ngồi ăn cùng với những kẻ có tiền, bình thường hắn sợ nhất là người khác nói hắn không có tố chất, cho nên nghe Dương Minh nhắc đến chổ ngứa trongg lòng, lập tức bừng nổ, chỉ vào Dương Minh nói: "Tao. tao muốn quyết đấu với mày!"
Dương Minh thật sự là không thể chịu nổi thằng ngu thiếu I ốt này, không ngờ chỉ một câu nói đơn giản lại đưa đến phản ứng lớn như vậy, liền nói: "Coi như là tao nói sai, được chứ?"
Dương Minh không muốn so đo với hắn, vì thế đành xuống nước, hy vọng tên này chịu yên tĩnh.
"Không được, nói thế nào cũng không được! Tao muốn quyết đấu với mày?" Thằng mập đương nhiên là không buông tha: "Nếu mày thua, thì cho Lý huynh một cơ hội cạnh tranh công bằng, để cho anh ấy theo đuổi Hoàng Nhạc Nhạc, đúng rồi, còn có tao."
Lý huynh? Không phải là Lý Gia Lượng chứ? Dương Minh không khỏi vui vẻ, không ngờ rằng thằng mập này cũng rất nghĩa khí, trong tình huống này mà còn biết giúp đỡ Lý Gia Lượng.
Xem ra, tên này mặc dù hơi bị ngốc, nhưng không phải là loại xấu xa gì, còn tốt hơn tên Lý Gia Lượng kia, vì thế Dương Minh cũng không muốn so đo nữa: "Quyết đấu thì miễn đi, trong biệt thự nhiều người như vậy, không được tốt"
"Không được, nếu không quyết đấu, thì phải tỷ thí cái gì đó?" Thằng mập nói.
"Vậy so cái gì? Mày nói đi" Dương Minh thật sự là bị người này làm cho bất đắc dĩ.
"Chúng ta. chúng ta. chúng ta so giết trậu!" Thằng mập suy nghĩ nửa ngày, kiếm điểm mạnh của mình, cuối cùng không có gì cả, nếu không đánh nhau, thì chỉ còn có giết trâu mà thôi.
Thằng mập vừa nói xong, nhất thời làm cho mọi người cười vang lên, nhưng mà, không chờ Dương Minh trả lời, thì có người đẩy cửa biệt thự vào, hai người bảo vệ chạy đến, lớn tiếng nói: "Hoàng tiên sinh, Trương Khẳng Đào tiên sinh mang theo người xông vào!"
Bảo vệ vừa nói xong, một người trẻ tuổi liền đẩy hắn ra, mắng: "Cút qua một bên! Đừng cản đường"
Gia đình của Trương Khẳng Đào và của Hoàng Vinh Tiến kì thật là thế giao (quen biết đã lâu, có thể là đời trước) mà Trương Khẳng Đào cũng có nét tương tự như Hoàng Vinh Tiến, trong nhà còn có một người anh, nắm hết mọi quyền lực trong công ty, cho nên làm cho Trương Khẳng Đào trở thành một thiếu gia ăn chơi.
Theo lý thuyết, hai người có hoàn cảnh giống nhau, hẳn là đồng bệnh tương liên, trở thành bạn tốt mới đúng, nhưng mà thật ra không phải là vậy, Trương Khẳng Đào không giống như Hoàng Vinh Tiến, hắn ta rất ham thích quyền lực.
Bởi vì tính cách hai người không hợp, cho nên cũng không thể thành bạn tốt, nhưng mà, cho dù không phải là bạn, hai người cũng không hẳn trở thành kẻ địch, đúng không?
Nhưng mà, tình huống lại như vậy nè, Hoàng Vinh Tiến rất mê đồ cổ, nổi tiếng nhất trong giới đồ cổ tại Macao, được tặng danh hiệu là người thu thập và giám định đồ cổ. Còn Trương Khẳng Đào cũng vô cùng yêu thích đồ cổ, chỉ là hắn luôn xếp sau Hoàng Vinh Tiến.
Vô luận là trong bất kì phương diện nào, Trương Khẳng Đào đều không cam lòng đứng sau người khác, bởi vì sinh sau đẻ muộn, cho nên không thể tiếp quyền công ty, cái này đủ làm cho hắn uất ức lắm rồi, bây giờ trrong giới đồ cổ cũng đứng sau Hoàng Vinh Tiến, đương nhiên là làm cho hắn khó chịu.
Cũng bởi vì như vậy, bảo vệ cũng biết gia thế của Trương Khẳng Đào, cho nên khi Trương Khẳng Đào muốn xông vào, bọn họ không dám cản trở, cho nên chỉ có thể để cho Hoàng Vinh Tiến quyết định.
"Hoàng lão đệ, sao lại quên lão ca này thế? Có tiệc rượu mà cũng không báo cho anh biết mộ tiếng?" Trương Khẳng Đào đỉnh đạc bước vào trong biệt thự, phía sau còn có hai người hầu, một trong hai người còn cầm một cái bao lớn.
Sắc mặt của Hoàng Vinh Tiến khẽ biến, lập tức cười cười nói: "Khẳng Đào ca, sao anh lại nói như vậy, em thấy anh bình thường rất bận, vả lại tiệc rượu này là tiệc gia đình, nên không đưa thiệp mời cho anh. Nhưng mà, với quan hệ hai nhà của chúng ta, cũng không cần đưa thiệp mời đúng không, anh muốn đến thì cứ trực tiếp đến thôi"
Lời nói của Hoàng Vinh Tiến tuy rằng rất khách khí, nhưng mà cũng không hề tỏ vẻ yếu kém.
Trương Khẳng Đào sao có thể không nghe hiểu? Nhưng mà hai người tranh phong với nhau cũng đã quen rồi , huống chi Trương Khẳng Đào cũng đã có chuẩn bị, cho nên không để ý, nói: "Cũng đúng, giữa anh em chúng ta thì cần gì để ý mấy cái này! Anh vừa nghe nói Hoàng lão đệ tổ chức tiệc rượu, liền vội vã chạy đến đây giúp vui cho em"
"Thật không?" Hoàng Vinh Tiến nhìn Trương Khẳng Đào, nếu hắn đã đến, cũng không thể đuổi ra ngoài được, ít nhất là ngoài mặt hai người cũng chưa đến mức như vậy ;" Vậy thì mời ngồi, tiệc rượu lập tức bắt đầu rồi"
"Trước khi tiệc rượu bắt đầu, anh có một trân bảo muốn nhờ Hoàng lão đệ giám định một chút!" Nói xong, liền vung tay lên, để cho người hầu mang cái bao lớn phia sau đi tới.
"Ồ, vậy em đây sẽ thưởng thức tôt!" Tuy rằng ngoài mặt Hoàng Vinh Tiến cười nói như không có gì, nhưng hai người trong giới đồ cổ đều rất có thanh danh, chỉ là danh tiếng của Hoàng Vinh Tiến lớn hơn mà thôi, vì thế Trương Khẳng Đào thường xuyên đem mấy món đồ tào lao ở đâu về đánh đố Hoàng Vinh Tiến, mục đích là muốn làm cho Hoàng Vinh Tiến mất mặt.
Ví dụ như lần trước Trương Khẳng Đào đem tới cái bộ tách trà, nhờ Hoàng Vinh Tiến coi giùm là chế tạo từ đời nào, cũng may là lúc ấy bên cạnh Hoàng Vinh Tiến có cao nhân trợ giúp, mới làm cho Trương Khẳng Đào phẫn nộ rời đi.
Lần này không biết Trương Khẳng Đào lại mang thứ gì đến, nhưng mà có thể khẳng định một điều là người này không có lòng tốt, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định là muốn làm cho mình xấu mặt.
Đương nhiên, tuy trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười, Hoàng Vinh Tiến làm bộ kinh ngạc, bước đến trước mặt Trương Khẳng Đào.
Ở đây, phần lớn mọi người đều biết ân oán của Trương Khẳng Đào và Hoàng Vinh Tiến, nhưng mà con người luôn muốn xem náo nhiệt, biết rõ hai người đang đấu với nhau, nhưng mà vẫn muốn đi xem, xem thử coi lần này Trương Khẳng Đào giở trò gì.
"Lần này, anh mua một bình hoa thời Minh từ anh trở về, anh muốn nhờ Hoàng lão đệ phân biệt thật giả giùm!" Nói xong, liền lấy cái bao ra, sau đó lấy một cái hộp, cẩn thận lấy bình hoa từ bên trong cái hộp ra.
Đây là một bình hoa sứ men xanh được làm vô cùng tinh xảo, tạo hình và điêu khắc vô cùng cẩn thận, ở đây cũng có người am hiểu về đồ cổ, cho nên khi nhìn thấy bình hoa xinh đẹp như vậy, đều không tự kìm chế sợ hãi than thành tiếng.
Trương Khẳng Đào đắc ý đặt bình hoa lên bàn, sau đó nói với Hoàng Vinh Tiến: "Hoàng lão đệ, nghe nói em có nghiên cứu về đồ cổ, hôm nay xin mời cao thủ ra tay phân biệt giúp anh bình hoa này là thật hay giả!"
Hoàng Vinh Tiến lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Khẳng Đào, muốn phân biệt đồ cổ thật hay giả, cũng cần tốn rất nhiều học vấn. Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến cũng có hiểu biết trong lãnh vực này, nhưng đồ cổ gì sao cũng là đồ cổ, không giống như vậy khác, muốn phân biệt thật giả phải tốn nhiều công phu, vả lại trong thời gian ngắn như vậy, mà chỉ dùng ánh mắt để phân biệt, thì ngay cả chuyên gia cũng phải mượn sự hỗ trợ của công cụ rồi.
Nhưng mà, cho dù là vậy, nếu Hoàng Vinh Tiến hôm nay không nói được, thì Trương Khẳng Đào khẳng định là chuẩn bị nói móc nói xỏ nói ngang hắn, cái này không cần hoài nghi.
"Thế nào, Hoàng lão đệ, bình hoa này đẹp chứ?" Trương Khẳng Đào thấy ánh mắt thưởng thức của Hoàng Vinh Tiến, không khỏi đắc ý nói.
"Ừ, quả thật rất đẹp" Hoàng Vinh Tiến gật đầu, bắt đầu ngắm nghía bình hoa.
Vô luận là ở gốc độ nào, hoa văn trên mặt hay là độ ngả màu của men, đều có thể chứng minh đây là bình hoa từ thời Minh, nhưng mà trong lòng Hoàng Vinh Tiến lại không cho rằng như vậy!
Trương Khẳng Đào mang bình hoa đến đây nhờ mình giám định, khẳng định là có chuẩn bị trước, nhưng mà, hắn rốt cục là đã làm gì? Hoàng Vinh Tiến không đoán được, cho nên không dám mở miệng nói loạn.
Chỉ cẩn thận nhìn bình hoa, xem xét từng chi tiết nhỏ của bình hoa.
Mâu thuẫn của Dương Minh và thằng mập khi nãy cũng bị vụ án này làm cho dập tắt, thằng mập biết rằng đây không phải thời điểm thích hợp, cho nên đành từ bỏ, cùng mọi người nhìn về bình hoa trên bàn.
Thằng mập thì không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy đâu là một bình hoa bình thường, nhưng Dương Minh thì đã thấy được biểu tình gay gắt trên khuôn mặt của Hoàng Vinh Tiến, liền phát hiện ra cái gì đó.
"Nhạc Nhạc, Trương Khẳng Đào là loại người nào?" Dương Minh đi đến chổ hnn, nhỏ giọng hỏi.
"Là một người bạn của anh hai, nhưng mà luôn thích nói móc anh hai, lần này hắn đến đây, nếu anh hai không nói được bình hoa này thật hay giả, khẳng định là sẽ nói ra những lời khó nghe" hnn vô cùng chán ghét Trương Khẳng Đào, nhưng cũng hiểu được quan hệ hai nhà, ngay cả anh hai cũng không có biện pháp, thì hnn càng không có biện pháp.
Dương Minh nghe xong, gật đầu, đại khái đã hiểu được quan hệ của hai người, xem ra Trương Khẳng Đào đến đây là không tốt.
Vì không hiểu được mục đích của Trương Khẳng Đào, nên Hoàng Vinh Tiến đương nhiên không dễ dàng mở miệng, nhưng mà Trương Khẳng Đào đã không kiên nhẫn: "Thế nào, Hoàng lão đệ, em là chuyên gia trong phương diện này mà, vậy bình hoa này rốt cục là thật hay giả?"
Vô luận là nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy bình hoa này rất giống thật! Nhưng bởi vì quá giống, cho nên Hoàng Vinh Tiến mới không dám dễ dàng kết luận! Bởi vì, trình độ khoa học kỹ thuật rất cao rồi, kỹ thuật làm giả rất tốt, cho thể làm giả ra thứ gì đó cũng chẳng phải chuyện lạ.
Trương Khẳng Đào sao có thể tốt lành đến nổi cầm bình hoa thật đến thử mình? Nếu bình hoa này là giả, mà mình nói là thật, khẳng định là Trương Khẳng Đào sẽ mượn cơ hội này giễu cợt mình.
Không biết Trương Khẳng Đào này đang muốn gì? Nếu hắn lấy một món đồ giả đến được làm tinh xảo y như thật để cho mình đoán, vậy thì mình thật đúng là khó đoán rồi! Nhưng mà, nếu thật sự là vậy, thì mình sao không nghi ngờ cho được?
Vả lại, đổi một góc độ khác, đổi luôn suy nghĩ khác, nếu đây là đồ thật, mà mình lại phán là đồ giả, vậy thì chắc chắn cũng xảy ra chuyện!
Bởi vậy, trong đầu của Hoàng Vinh Tiến đang rất rối loạn.
Giống như là đã biết đượ tâm tư của Hoàng Vinh Tiến, cho nên Trương Khẳng Đào rung đùi đắc ý nói: "Chuyên gia này, sao em lại chậm chạp quá vậy? Cho dù không thể nhìn ra, ít nhất cũng cho ý kiến chứ?"
Hoàng Vinh Tiến tức giận, thầm nghĩ, tôi mà nói ra, khẳng định là anh sẽ nả pháo ngay! Nhưng mà, không nói không được, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoàng Vinh Tiến thật đúng là phải nói ra kết quả.
Được rồi, cho dù mình nói đây là giả, nhưng nếu Trương Khẳng Đào khẳng định đây là thật, vậy thì mình không còn cái gì để nói, không bằng nói là thật, còn có thể cầu may được một chút.
Bởi vì, nếu bình hoa này là giả, chắc chắn sẽ bị hỏi tại sao biết là giả? Ít nhất là phải chỉ ra một sơ hở, nhưng mà, Hoàng Vinh Tiến lại không thể thấy được cái sơ hở đó.
Vì thế, Hoàng Vinh Tiến gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Trải qua bước đầu phán đoán, thoạt nhìn bình hoa này là thậ."
Hoàng Vinh Tiến còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Minh chặn lời, hắn bước lại vỗ vai Hoàng Vinh Tiến, nói tiếp: "Thoạt nhìn bình hoa này làm rất giống thật! Nhưng mà lại là giả, Hoàng đại ca hẳn là đang nói ý này?"
Nghe Dương Minh nói vậy, Hoàng Vinh Tiến cũng sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao Dương Minh lại nói đó là giả, nhưng Hoàng Vinh Tiến biết, Dương Minh có chổ hơn người, hắn nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của hắn!
Đặt cược với vận may của mình, bằng cứ tin tưởng Dương Minh, đánh bạc một phen, dù sao cũng là chuyện mình không nắm chắn, cùng lắm thì bị Trương Khẳng Đào nói móc một phen, cũng không tổn thất gì.
"Rốt cục là thật hay giả?" Trương Khẳng Đào bất mãn nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, ai vậy? Nói linh tinh cái gì thế?
"Haha, lời của Dương Minh chính là ý của em!" Hoàng Vinh Tiến gật đầu khẳng định.
Sắc mặt của Trương Khẳng Đào lập tức biến đổi, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra. Nhưng mà, có thể giấu được ánh mắt người khác, nhưng không thể giấu được ánh mắt của Dương Minh.
"Hừ" Trương Khẳng Đào khôi phục lại vẻ đắc ý trước kia, nói: "Hoàng lão đệ, chỉ sợ lần này em đã đoán sai rồi, bình hoa này sao có thể là giả được? Anh đã bỏ ra ba triệu bảng anh để mua nó trong hội đấu giả ở Anh!"
Hoàng Vinh Tiến ngạc nhiên, không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà, xuất phát từ sự tin tưởng của Dương Minh, quay đầu nhìn về hướng Dương Minh, quả nhiên là Dương Minh không để cho hắn thất vọng.
"Thật không?" Dương Minh cười như không cười nhìn Trương Khẳng Đào: "Anh xác định đây là đồ thật?"
"Tôi. tôi đương nhiên là xác định! Bình hoa của tôi, hơn nữa còn tìm chuyên gia đến chức thực, khẳng định là thật!" Trương Khẳng Đào xác định gật đầu, nhưng mà trong lòng bắt đầu khó chịu người trước mặt, hắn có chuyện gì?
"Vậy nếu tôi nói nó là giả?" Dương Minh nhìn bình hoa, sau đó lại hỏi Trương Khẳng Đào.
"Cậu rốt cục là ai?" Trương Khẳng Đào khó chịu nói: "Cậu nói là giả sao? Được, vậy cậu nói đi, bình hoa này vì sao lại giả? Nếu là giả, vậy chỉ ra chứng cớ đi!"
Thật ra thì. bình hoa này chính là đồ giả, chỉ là được làm rất giống thật.
Trương Khẳng Đào đã cầm bình hoa này đi tìm những chuyên gia giám định khác, tất cả đáp án đều hoặc là thật hoặc là rất mơ hồ. Bình hoa này cũng chẳng phải được mua trong hội đấu giá gì ở Anh cả, nhưng được mua với giá ba triệu bảng Anh thì đúng là vậy thật, chỉ là, số tiền này được dùng để trả công cho một chuyên gia làm giả mà thôi.
Trước khi đến, Trương Khẳng Đào đã cẩn thận phân tích tâm tính của Hoàng Vinh Tiến, cuối cùng kết luận rằng, hắn sẽ nói bình hoa này là thật.
Bình hoa này tuy rằng làm rất giống thật, nhưng mà vẫn là giả, Trương Khẳng Đào đương nhiên là có phương pháp chứng minh, đến lúc đó có thể làm cho mặt mũi của Hoàng Vinh Tiến mất hết.
Dùng ba triệu bảng Anh để làm một bình hoa giả, chỉ dùng để làm xấu mặt của Hoàng Vinh Tiến, cái giá này hơi lớn, nhưng mà Trương Khẳng Đào là một thiếu gia của một tập đoàn giàu có, chút tiền này chẳng tính là bao, nếu so sánh cuộc chiến của mình và Hoàng Vinh Tiến, thì cái giá này vẫn rất thấp.
Nhưng mà, cho dù Hoàng Vinh Tiến nói bình hoa này là ỉa, vậy thì mình cũng không cần thừa nhận, nói bình hoa này là thật, làm cho Hoàng Vinh Tiến nói ra chứng cớ chứng minh bình hoa này là giả. Nhưng mà, giữa cái việc mình nói ra chứng cớ và việc người ta nói ra chứng cứ hiển nhiên là không có hiệu quả tương tự, bởi vì chứng cứ cửa mình sẽ mạnh hơn chứng cứ của người khác.
Nhưng mà, cho dù xuất hiện tình huống đó, thì cũng không cần phải như vậy, bởi vì mình chỉ cần khẳng định nó là thật, muốn nói nó là giả, vậy thì chỉ ra chứng cớ đi? Trương Khẳng Đào không tin là Hoàng Vinh Tiến có năng lực tìm ra chứng cớ gì!
Cho dù là vậy, thì mình cũng chẳng có chứng minh bình hoa này là thật, nhưng mà cũng không sao, bởi vì chẳng ai quan tâm, vả lại chỉ cần làm nhục mặt của Hoàng Vinh Tiến là đủ rồi. Vì thế khi Hoàng Vinh Tiến nói ra bình hoa này là thật, Trương Khẳng Đào vô cùng hưng phấn, nhưng không ngờ lại bị phá vỡ.
"Nếu tôi chỉ ra được chứng cớ thì sao?" Dương Minh không chút hoang mang, cười hỏi.
"Nếu cậu không chỉ ra được chứng cớ thì sao?" Trương Khẳng Đào hỏi ngược lại một câu.
"Nếu tôi không chỉ ra được chứng cớ, vậy thì tôi sẽ ăn bình hoa này!" Dương Minh chỉ vào bình hoa, nói.
"Được, tốt!" Trương Khẳng Đào thấy Dương Minh liền khó chịu rồi, nếu hắn đã tự tìm rắc rối, vậy thì cũng không thể trách mình được, vì thế nói: "Nếu cậu chỉ ra chứng cớ, thì tôi sẽ ăn bình hoa này!"
Dương Minh gật đầu, không nói thêm gì, giơ tay ra, hất ngã bình hoa trên bàn xuống.
"Beng" một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, bị vỡ ra làm bốn năm mảnh, biến thành những mảnh nhỏ.
"Cậu muốn làm gì!" Trương Khẳng Đào cả kinh, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Minh nói: "Cậu làm vỡ bình hoa của tôi làm gì? Cậu không coi ai ra gì sao?"
Thấy chủ tức giận, hai tên hầu phía sau Trương Khẳng Đào lập tức đi đến hướng Dương Minh, muốn bắt Dương Minh lại. Hoàng Vinh Tiến thì bọn họ không dám ra tay, nhưng với Dương Minh thì không cần nhiều cố kỵ như vậy, đối với người phá hư kế hoạch của chủ, bọn họ đương nhiên là muốn giáo huấn một chút.
Hai tên này vừa đến bên cạnh Dương Minh, giơ tay muốn bắt Dương Minh, thì đã bị Dương Minh cho mỗi thằng một cái tát làm cho nhiều ông sao bay quay trên đầu, quát mắng: "Nơi này có chổ cho hai con chó bọn mày sủa sao?" Nói xong, quay người lại nói với Trương Khẳng Đào: "Hai người hầu của anh không biết quy tắc gì cả, tôi ra tay dạy dỗ bọn chúng một chút rồi!"
Hai cái tát của Dương Minh dùng không ít lực, trong nháy mắt đã làm khuôn mặt của hai người này thành cái bánh bao, đầu óc choáng váng quay cuồng, muốn làm gì nữa cũng không được.
Trương Khẳng Đào thấy người của mình bị đánh, mặc dù có chút tức giận, nhưng không có gì để nói! Người ta nói rất đúng, mình cũng chưa dặn dò thủ hạ đi giáo huấn Dương Minh mà, cho nên đành phải cắn răng nín nhịn.
Nhưng mà chuyện Dương Minh làm vỡ bình hoa của mình thì phải nói cho ra lẽ: "Hừ, đã làm phiền. Nhưng mà bình hoa của tôi bị cậu làm vỡ thì thế nào? Đây là dùng ba triệu bảng anh để mua!"
Ngay cả Hoàng Vinh Tiến cũng kinh ngạc không hiểu, không biết Dương Minh rốt cục là muốn làm gì, tại sao lại làm vỡ bình hoa chứ? Chỉ là trong lúc kinh ngạc, bỗng nhiên thấyaánh mắt an tâm của Dương Minh, Hoàng Vinh Tiến mới nuốt ra những lời định nói, lẳng lặng nhìn mọi chuyện.
Dương Minh không trả lời Trương Khẳng Đào, mà cúi người xuống, lấy trong các mảnh vỡ ra một mảnh, sau đó đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Đây là chứng cớ của tôi!"
Sắc mặt của Trương Khẳng Đào nhất thời trở nên trắng bệch! Hắn không thể ngờ đến việc Dương Minh tự nhiên lại biết bí mật của bình hoa? Theo lý thuyết là không có khả năng!
Nhưng mà mặc kệ là hắn có tin hay không, thì sự thật đang diễn ra trước mắt! Dương Minh đã lấy ra chứng cớ!
Dương Minh đặt mảnh vỡ trên bàn xuống, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào mảnh nhỏ ấy, thấy bên trong có ghi như thế này: kiếm sĩ giấu mặt phỏng chế tại Luân Đôn năm 2009.
Cái này đương nhiên không có khả năng viết từ thời đại Minh rồi, ít nhất là người thời Minh cũng không biết Luân Đôn là ở đâu, trừ khi có người đi xuyên thời gian về quá khứ, nhưng mà cái này cơ bản là không có khả năng.
Nhất là hai chữ" phỏng chế" cũng đủ chứng minh bình hoa này là đồ dỏm rồi.
"Không biết cái này có tính là chứng cớ không?" Dương Minh chỉ vào mảnh bình hoa, hỏi Trương Khẳng Đào.
"Cái này." Trương Khẳng Đào nhất thời túng quẫn, nói không nên lời. Vừa rồi hắn còn nói như đinh đóng cột rằng bình hoa này là thật, nhưng mà bây giờ giống như là tự vả vào mồm rồi.
Vốn, đây chính là bí mật lớn nhất của bình hoa, Trương Khẳng Đào vốn định dùng để đối phó với Hoàng Vinh Tiến, nếu hắn nói bình hoa này là thật, mình sẽ đập vỡ rồi lấy những chữ viết bên trong cho Hoàng Vinh Tiến coi, nhưng bây giờ xem ra mình không kịp làm gì, mà đã bị người ta dùng nó để đối phó lại mình.
Hoàng Vinh Tiến không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, nên không khỏi kính nể Dương Minh, xem ra em rể của mình là một cường giả! Bây giờ, Hoàng Vinh Tiến cảm thấy rất vinh hạnh, mà Trương Khẳng Đào thì đã vô cùng khó xử, Hoàng Vinh Tiến cũng không muốn ép người quá đáng, dù sao quan hệ hai nhà vẫn còn đó.
Cái này cũng có liên quan đến thái độ làm người của Hoàng Vinh Tiến, khung dung độ lượng. Nếu đổi lại là Trương Khẳng Đào, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hoàng Vinh Tiến.
"Được rồi, ăn bình hoa này đi, tôi nhìn đủ rồi!" Dương Minh nói.
Hoàng Vinh Tiến nghe xong liền cười ha hả nói: "Khẳng Đào ca, lần sau anh mua đồ nên cảnh giác một chút, đừng để bị người ta lừa!"
Trương Khẳng Đào cúi đầu, nói không ra lời, hắn cũng không biết nói gì, càng nói nhiều thì càng xấu hổ.
"Nhưng mà, em thấy bình hoa này được chế tác rất tinh xảo, bỏ ba triệu ra cũng không bị lỗ." Hoàng Vinh Tiến cười nói: "Nếu bình hoa này bị vỡ, coi như là tính tiền cho em đi!"
"Không cần, chút tiền ấy chẳng đáng là bao!" Trương Khẳng Đào lắc đầu, uể oải nói: "Hôm nay đã thụ giáo rồi, cáo từ!|
Nói xong, liền cùng hai tên hầu đang choáng váng rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Hoàng Vinh Tiến mới cho người dọn dẹp bình hoa, sau đó vỗ vai Dương Minh nói: "Không ngờ nha, trước đó cứ tưởng rằng em là cao thủ cờ bạc thôi. Em cũng có hiểu biết trong phương diện đồ cổ này à?"
"Không phải đâu, cha nuôi của em là Lưu Duy Sơn, em đi theo ông ấy, mấy thứ linh tinh này em cũng đã nghe thấy nhiều rồi!" Dương Minh liền đẩy cha nuôi ra thế mạng, nếu không thật khó mà giải thích.
"A! Cha nuôi của em là Lưu Duy Sơn!" Hoàng Vinh Tiến cả kinh: "Anh có mua một khối ngọc điêu khắc của ông ta!"
"Haha, là mua từ hội đấu giá ở Hồng Công đúng không?" Dương Minh cười nói: "Lần đó em cũng có đi"
"Thật là trùng hợp!" Hoàng Vinh Tiến cảm khái gật đầu: "Vậy sao em có thể xác định là bên trong nó có in mấy chữ này?"
"Cái nà. thật ra em cũng không rõ!" Dương Minh đương nhiên là không thể nói dùng dị năng trực tiếp nhìn, nhưng mà hắn đã nghĩ ra lý do, vì thế nói: "Em chỉ là quan sát khuôn mặt của người khác thôi, lúc nãy khi anh nói bình hoa này là thật, em liền phát hiện ra khuôn mặt sáng ngời của Trương Khẳng Đào, cho nên em liền cảm thấy bình hoa này có vấn đề, cho nên em đã chặn lời anh, tiếp lời nói bình hoa này là giả!"
"Quả nhiên, khi em nói bình hoa này là giả, em thấy thần sắc của Trương Khẳng Đào trở nên khó coi trong nháy mắt, tuy rằng hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng em ý thức được là em đã nói trúng tim đen của hắn!"
"Về phần sao em biết được bí mật của bình hoa này, cũng chỉ là cá cược một phen. Bởi vì em từng nghe nói qua có một người tên là kiếm sĩ giấu mặt, làm những món đồ nhái rất thật, nhưng mà hắn ta có một sở thích là, trong mỗi món đồ do hắn làm đều tự tay kí tên vào trong tác phẩm"
"Cho nên, khi em nghĩ đến điểm này, vì thế liềm đập vỡ bình hoa, nhưng mà cho dù em đoán không đúng, vậy thì cũng chẳng có gì, ba triệu bảng anh thôi mà, chút tiền ấy em vẫn có thể đền được"
Tất cả người nghe đều vỡ lẽ, nhưng mà cũng bội phục sự quyết đoán của Dương Minh, dám mạo hiểm đập vỡ bình hoa.
Mà Hoàng Vinh Tiến càng thêm ưu ái Dương Minh, cũng giơ cả hai tay hai chân để tán thành chuyện hắn và em gái, nhân tài như vậy, thật sự là hiếm có.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, tôi đã làm một buổi tiệc phong phú cho mọi người, buổi party của chúng ta bắt đầu, mọi người tùy ý!" Hoàng Vinh Tiến cho người hầu thu dọn bình hoa, rồi quay sang tuyên bố với mọi người.
Ngận Thuần Ngận Ái Muội Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Ngư Nhân Nhị Đại Ngận Thuần Ngận Ái Muội