Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 860: Vô Số Quái Thai.
ì sao ngươi không trực tiếp ra ngoài gặp hắn, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây, một người trốn ở nơi này đau khổ một mình, đây không phải phong cách của tỷ tỷ.
Huyết Vũ nói.
Trong mắt Nam Cung Hồng Nhan dịu dàng mang theo vài phần phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu, lấy một cái hộp phía trên có một tầng phong ấn rậm rạp, nói:
- Giao cái này cho hắn.
...
Phong Phi Vân lẳng lặng đứng trên mặt tuyết, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo thổi vào mặt, không bao lâu một bóng dáng uyển chuyển màu đỏ từ trên cao bay xuống, tóc dài đen nhánh, da thịt tuyết trắng, dáng người gợi cảm, là vưu vật mê người.
Là một bóng đỏ dưới trăng.
Huyết Vũ cười ha hả, tiếng cười câu hồn đoạt phách, có rất ít nam nhân không thể không mê luyến tiếng cười của nàng, thập phần dễ dụ dỗ người ta phạm tội, hết sức chập chờn, đi tới, vũ mị nói:
- Tất cả mọi người cho rằng thần vương đại nhân đã chết, không ngờ người xấu như ngươi lại không chết a.
Phong Phi vân nhìn như không thấy, nói:
- Hồng Nhan đâu? Vì sao nàng không đi ra gặp ta?
- Tỷ tỷ đã rời khỏi Tuyệt Sắc Lâu.
Huyết Vũ ngón tay không xương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Phong Phi Vân, ánh mắt thu thủy nháy động nhẹ nhàng.
- Nàng đi nơi nào?
Phong Phi Vân nói ra.
- Ta cũng không biết, nàng đi vội vàng, chỉ để lại cái hộp này cho ta, bảo ta giao cho ngươi.
Huyết Vũ đần độn không thú vị, lấy cái hộp ra đưa cho Phong Phi Vân.
Đây chính là cái hộp sắt màu đỏ thẫm, dùng địa tâm kỳ thiết cực kỳ hi hữu luyện chế, phía trên bao phủ phong ấn rậm rạp, giống như con nhện, phía trên có hào quang màu trắng lưu động.
Phong Phi Vân ánh mắt híp lại, mang theo thần sắc suy tư, nâng cái hộp đỏ thẫm lên, muốn phá vỡ phong ấn, mở cái hộp ra.
- Không được, không được, tỷ tỷ nói đồ vật trong cái hộp này phải chờ tới khi ngươi nguy hiểm tuyệt vọng nhất mới có thể mở ra, hiện tại mở ra mất linh, ngươi cần phải nghe lời.
Huyết Vũ vội vàng ngăn cản Phong Phi Vân mở hộp sắt ra.
Phong Phi Vân lườm lườm Huyết Vũ, nhìn qua cung điện đang lơ lửng, cười nói:
- Được rồi! Không mở ra, không mở ra, Hồng Nhan còn có gì muốn ngươi nói với ta không?
- Không có!
Huyết Vũ cười dí dỏm.
- Thật không?
Phong Phi Vân nói.
Huyết Vũ lại nói:
- Ah! Ta nhớ rồi, tỷ tỷ bảo ngươi đừng quên ước định giữa nàng và ngươi, nam nhân không tuân thủ ước định không phải nam nhân tốt, đúng rồi, ước định gì? Các ngươi không phải định bỏ trốn đấy chứ?
- Cái này... Không thể nói, không thể nói!
Phong Phi Vân cười cười, cuối cùng nhìn qua cung điện, hơi thất vọng đạp tuyết mà đi.
- Bỏ trốn, bỏ trốn!
Huyết Vũ ở sau lưng cười nói.
Nam Cung Hồng Nhan áo trắng không nhiễm bụi trần, dáng người hoàn mỹ tới cực điểm, giống như tiên tử áo trắng.
Gió lạnh như đao, hàn khí nhập thân, điêu khắc một giai nhân tuyệt sắc thích đùa nghịch tâm cơ và thâm tình.
Không có ai biết trong lòng của nàng có bao nhiêu cô độc, cũng không người nào biết trong lòng nàng thừa nhận cô độc cỡ nào... Nàng chỉ là một nữ nhân, cũng muốn một bờ vai dựa vào, giống như cánh chim mệt mỏi cần một cái tổ tránh gió lạnh mưa rào.
Nàng đứng trên cung điện trên cao, đưa mắt nhìn Phong Phi Vân rời đi, giống như một băng điêu tuyệt mỹ đứng trong băng tuyết.
Phong Phi Vân rời đi rất xa, loáng thoáng nghe được sau lưng có tiếng đàn tranh kỳ ảo, âm thanh hay như thế, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, giờ phút này nếu như Nam Cung Hồng Nhan ôn nhu động lòng người tựa vào ngực của hắn, mong muốn ấm áp, thả lỏng nội tâm, chẳng khác gì lão binh trên chiến trường sau khi về nhà muốn được ôm thê tử đầu tiên.
Cảm giác ấp áp, mỹ diệu, thỏa mãn trong đó không cách nào hình dung.
Phong Phi Vân dừng bước lại, ngừng chân thật lâu, nghe tiếng ca kia, thẳng tới khi một khúc này chấm dứt, trên người Phong Phi Vân đã đầy băng tuyết, khi đó hắn mới rời đi.
...
- Lúc này tổ chức cuộc chiến phò mã, cả Thần Tấn vương triều có hơn phân nửa thiên tài tuấn kiệt tham gia, thiên tài cấp sử thi vượt qua mười người, một đời vương giả trẻ tuổi không cam chịu yếu thế, đều đi tham gia đại chiến này.
- Hôm nay là thời gian báo danh, có vài thiên tài đỉnh cấp lạ lẫm xuất hiện, có người hoài nghi là người tới từ vương triều khác.
- Chỉ tới giữa tră, trẻ tuổi tuấn kiệt tham gia bá danh vượt qua vạn người, đến từ bốn phương tám hướng, thiên nam địa bắc.
Cuộc chiến phò mã được thiết trí trong hoàng thành, do tam công cửu khanh cùng chủ trì thịnh yếu trẻ tuổi tuấn tài này, quả thật là phong vân tế hội.
Rất nhiều cuồng nhân chiến đấu đều đi ra khỏi bế quan, muốn tới nơi này tranh hùng thiên hạ.
- Thiên tài cấp sử thi, chiến lực chưa chắc là vô địch cùng cảnh giới.
Kỳ Phong mặc một bộ đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, phiêu dật như tiên, mi tâm có thiên nhãn mở ra, có thể dẫn động lực lượng trăng sáng, không người nào có thể tiếp một chiêu của hắn, tới giữa trưa có mười sáu thiên tài tuấn kiệt bại trong tay hắn, toàn bộ một chiêu thủ thắng.
Tuy Kỳ Phong không phải thiên tài cấp sử thi, nhưng mà chiến lực còn mạnh hơn thiên tài cấp sử thi.
Lúc gần giữa trưa lại xuất hiện một nhân vật kinh thiên động địa, người này lưng mọc cánh chim màu đen, có bốn cánh tay, lai lịch thần bí, đã đạt tới Thiên Mệnh ngũ trọng, nhưng mà chiến lực cũng cực kỳ cường đại, giao thủ với một nửa bước cự phách mười chiêu không thua.
Thiên tài cấp sử thi chưa chắc là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ,
Một thiên tài cấp sử thi tu luyện mười năm chưa hẳn so sánh được với thiên tài nghịch thiên tu luyện ba mươi năm.
Tại Thần Tấn vương triều chỉ cần không vượt qua năm mươi tuổi sẽ được xưng là trẻ tuổi tuấn kiệt.
Cũng không lâu lắm, lại có cường giả thần bí trẻ tuổi xuất hiện, toàn thân đầy bùn đất, giống như tượng đất, thân cao không tới một mét năm, trên đỉnh đầu có mây xanh bay lên, phiến đá dưới chân hắn hơi dính lại, đã hóa thành vũng bùn.
Một tu sĩ Thiên Mệnh ngũ trọng đỉnh phong thế hệ trước muốn thăm dò sâu cạn của hắn, lại bị hắn đánh một chưởng vào ngực, thân thể hóa thành lầy lội đầy bùn máu.
Lại có một trẻ tuổi tuấn tài thâm bất khả trắc, chưa từng có người nào nghe qua tên của hắn.
Thần Tấn vương tiều thật sự quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, tiên môn thế gia cổ xưa giấu trong thâm sơn đầm lầy không ít, mấy ngàn năm chưa chắc liên hệ với bên ngoài, những tuấn tài thần bí trẻ tuổi xuất thế, cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc gì cả.
Trên đời này không thiếu nhất chính là quái thai, giống như tiểu ma tiên, mặc dù không chuyên tâm tu luyện nhưng mà tu vị tăng lên với tốc độ khủng bố, không người nào có thể so.
Chiến lực cường đại hay không, không hề chỉ là thiên phú cao thấp, một ít người tâm chí cường đại, thiên kiêu tu luyện công pháp đặc thù, thậm chí là có lực lượng miểu sát thiên tài cấp sử thi.
Mỗi lần đi qua một buổi, xuất hiện mấy vị quái thai, chiến lực truy thẳng nửa bước cự phách, làm cho thiên kiêu thiên tài cấp sử thi cảm thấy lực áp bách cường đại.
- Đông Phương Kính Thủy cũng tới, hắn cũng muốn lấy La Phù công chúa? Đoạt được vị trí thần vương sao?
Có người kinh hô một tiếng.
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia