Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 812: Lòng Dạ Đàn Bà.
K
hách sạn Ritz - Carlton mới mở ở Hoài Dương, đây là khách sạn chính tông mang hương vị nước Pháp, gần đây khách sạn được giới thượng tầng xã hội ở Hoài Dương hoan nghênh nhiệt liệt, đến đây dùng cơm hầu như là một kiểu phô trương.
Trong phòng vip có những bản dương cầm êm dịu, dòng nhạc như chảy vào lòng người, vì vậy mà tăng thêm vài phần cao nhã.
Trên một chiếc bàn dài có hai người ngồi đối diện nhau, đó là một nam một nữ, hai người đều yên lặng. Chỉ cần nhìn vẻ mặt hai người thì biết không phải đang thưởng thức âm nhạc, ngược lại giống như vừa mới cãi nhau.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là hai chị em Quách Tuyết Phương và Quách Vũ, hai người đã lâu không gặp mặt, đáng lý ra gặp nhau phải vui sướng, phải là chuyện đáng chúc mừng, nhưng hôm nay tình cảnh không được thoải mái.
- Chị, chị phải thông cảm cho sự khó xử của em, bây giờ em công tác ở thị ủy Hoài Dương, chị khua chiêng gióng trống tiến vào đầu tư du lịch ở Hoài Dương, ra tay đã là vài chục tỷ, người khác không có ý kiến gì sao?
- Hơn nữa tập đoàn Vân Sơn nổi danh cả nước, chị cần nhất định bám rể ở Hoài Dương sao?
Quách Vũ nói, hắn cố gắng làm cho giọng điệu của mình được bình tĩnh nhưng sâu trong lòng đang mắng Quách Tuyết Phương làm việc quá đáng.
Quách Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu dựa vào cách nói của cậu, như vậy tập đoàn Vân Sơn chúng ta chẳng thể đầu tư ở đâu trong nước à? Quách gia chúng ta phủ rộng toàn quốc, nơi nào có người Quách gia tham chính thì không được kinh doanh sao? Đúng là vớ vẩn.
- Tôi nghe nói gần đây cậu không giống như trước, bây giờ xem ra là sự thật, giang hồ càng đi càng già, lá gan càng lúc càng nhỏ. Mà tập đoàn Vân Sơn chúng ta còn cần một trưởng phòng tổ chức thị ủy nhỏ nhỏ như cậu bao che sao?
Quách Tuyết Phương mở miệng nói, giọng điệu sắc bén, rất trực tiếp, không quan tâm Quách Vũ có gì khó khăn hay không. Lúc này nàng mơ hồ tức giận hơn Quách Vũ, mơ hồ bùng ra khí chất bá đạo.
Quách Vũ không muốn so đo những thứ này với Quách Tuyết Phương, khi thấy chị gái như vây thì hắn tiếp tục:
- Chị, nơi đây không giống như những địa phương khác, anh Thanh Vân rất ghét những tình huống công tư khó phân biệt này. Chị cũng là người biết rõ tính cách của anh ấy, nếu thật sự để anh ấy cảm thấy không ổn thì tập đoàn Vân Sơn của chị đừng hòng xen vào. Nếu ở Hoài Dương không có sự gật đầu của anh Thanh Vân, sợ rằng sẽ khó tiến vào.
Quách Tuyết Phương chợt sững sờ, nàng ngẩn người nhìn em trai của mình rồi nói:
- Em nói gì? Trương Thanh Vân sao? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân có thể đại diện cho tất cả mọi thứ ở Hoài Dương? Chị thích tiến vào Hoài Dương, có gì không thể tiến vào?
Quách Tuyết Phương khó nén tức giận, nàng vừa nói được nửa câu thì cũng không biết tìm từ thế nào cho phù hợp. Nàng đã ở Hoài Dương được cả tuần lễ, bên tai nghe nhiều nhất là câu bí thư Trương, nàng có thể cảm nhận được lực ảnh hưởng sâu sắc của Trương Thanh Vân ở Hoài Dương.
Vì vấn đề đầu tư ở Hoài Dương mà Quách Tuyết Phương đã gặp tất cả các cấp lãnh đạo khối chính quyền tương quan, ý tưởng của nàng chính là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của các cấp chính quyền.
Nhưng người khác vừa nghe nói đến một tập đoàn Vân Sơn có thế lực lớn ở thủ đô thì không dám bày tỏ thái độ, tất cả đều dùng Trương Thanh Vân làm tấm khiên.
Điều này còn chưa đáng nói, Quách Tuyết Phương cũng không ngờ em trai của mình cũng có thái độ này. Lý do của Quách Vũ quá hoang đường, hắn khuyên để Quách Tuyết Phương đừng tiến vào Hoài Dương, lý do tất nhiên là bí thư Trương rất kiêng kỵ những sự việc không rõ công tư. Điều này làm cho Quách Tuyết Phương hiểu rõ một đạo lý, đó chính là vì sao nàng muốn ném ra vài chục tỷ để đầu tư nhưng các cấp lãnh đạo khối chính quyền từ cao đến thấp ở Hoài Dương đều có thái độ quá mập mờ, tất cả cũng chỉ vì nguyên nhân kiêng kỵ Trương Thanh Vân.
Những chuyện gì liên quan đến Trương Thanh Vân đều là cực kỳ kiêng kỵ ở Hoài Dương, dù là cao hay thấp cũng không ai dám động vào. Quách Tuyết Phương cố ý tách khỏi Trương Thanh Vân, không ngờ nàng trốn chẳng được, nếu nàng muốn đến Hoài Dương thì phải có sự gật đầu của Trương Thanh Vân.
Đây là một sự thật, nhưng một Quách Tuyết Phương tranh cường háo thắng lại cảm thấy khó thể nhịn được, cái gì là mơ hồ giữa công và tư? Nàng và Trương Thanh Vân nào có cái gì gọi là tư? Nếu quả thật có tư...
Tâm tình của Quách Tuyết Phương càng rối loạn, trong lòng cảm thấy Trương Thanh Vân quá bá đạo, dựa vào cái gì để hắn trở thành một tượng đài được người kiêng kỵ, được quan viên từ cao xuống thấp ở Hoài Dương phải kinh sợ? Hơn nữa kết quả trực tiếp chính là vấn đề đầu tư của nàng ở Hoài Dương bị ngăn cản.
- Được rồi, Quách Vũ, hôm nay không ra được kết quả thì ngày mai chị sẽ bay về thủ đô, chị muốn chạy vào tận trường đảng kéo Trương Thanh Vân ra hỏi, để xem có đạo lý gì. Vì sao Quách Tuyết Phương chị đến Hoài Dương đầu tư lại không được hoan nghênh?
- Nếu anh ta không nói rõ ràng thì chị sẽ không để yên, chị muốn cho tất cả Hoa Đông đều biết, để mọi người thấy hoàn cảnh đầu tư ở Hoài Dương là thế nào. Chị muốn hiệu triệu tất cả xí nghiệp để bọn họ không thèm đến đầu tư ở Hoài Dương.
Quách Tuyết Phương tức giận nói, rõ ràng đang rất bực bội, bộ ngực phập phồng, mặt đỏ tía tai, đã sớm không còn tư thái thục nữ ưu nhã.
- Chị...
Quách Vũ chợt trở nên chán nản, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại mà trong lòng thầm lắc đầu. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương tức giận vì nguyên nhân gì, đã nhiều năm trôi qua, sau khi Quách Tuyết Phương vuột khỏi mối tình đầu thì chỉ còn vui vẻ với một người đàn ông duy nhất, đó chính là Trương Thanh Vân.
Nhưng Trương Thanh Vân đã chú định không thuộc về Quách Tuyết Phương, mà nàng lại rơi vào tình thế yêu đương khó thể kiềm chế. Xưa nay yên hận thường khó phân, yêu càng sâu thì hận càng mạnh, bộ dạng của Quách Tuyết Phương lúc này là tức tối vì ai? Sao mà tức giận? Ai có thể nói cho rõ ràng được?
- Quách Vũ, nói thật cho em biết, lần này Trương Thanh Vân đến thủ đô là bánh bao giết chó, sẽ có đi mà không về. Sau khi anh ta chấm dứt học tập ở trường đảng thì sẽ nhận được điều lệnh của trung ương, sẽ có thể tiến vào là bí thư trung ương đoàn, hoặc được nhận một công tác nào khác. Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt như vậy, em phải biết dượng của chúng ta rất coi trọng anh ấy, mà bây giờ dượng lại là trưởng phòng tổ chức trung ương. Những năm nay Trương Thanh Vân hò hét rất mạnh ở Hoa Đông, năm trước còn đánh đuổi tội phạm thành công, sau đó còn đưa Hoài Dương tiến lên đứng đầu danh sách các thành phố cấp tỉnh. Tất cả đều tạo ra danh tiếng cho anh ta, lúc này không nhắc đến đề bạt thì khi nào mới đề bạt?
Quách Tuyết Phương nói
Quách Vũ à lên một tiếng, trong lòng rất phức tạp. Tin đồn này đã có từ rất sớm, nhưng trước nay đều không đến mức chân thật như những lời của Quách Tuyết Phương. Dựa theo lời nói của Quách Tuyết Phương thì chắc chắn Trương Thanh Vân sẽ được đề bạt.
Nhưng không biết vì sao mà Quách Vũ cảm thấy tin tức này là không chân thật, vì bâ giờ lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân đã phủ khắp Hoài Dương, giống như từ cao xuống thấp, không ai nghĩ rằng bí thư Trương sẽ bỏ đi.
Trong lòng Quách Vũ thì cũng không nghĩ, hơn nữa cũng không hy vọng Trương Thanh Vân sẽ rời khỏi Hoài Dương. Bây giờ tình cảnh ở Hoài Dương đang rất tốt, Quách Vũ chỉ hy vọng Trương Thanh Vân tiếp tục ở lại dẫn dắt, tiếp tục thêm vài năm, tạo ra thành tích, như vậy Quách Vũ được đề bạt sẽ rất thuận lợi.
Sau khi cùng cộng tác với Trương Thanh Vân nhiều ngày, lúc này tâm tình của Quách Vũ đã hoàn toàn bằng phẳng, đã không còn táo bạo như ngày xưa, rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- À, tin tức này bây giờ còn chưa thể xác định, bí thư Trương có uy vọng rất lớn ở Hoài Dương, tin tức nhỏ này chẳng đáng là gì. Nếu như chị ra ngoài nói lung tung thì cũng không có mấy người tin, như vậy cũng không tốt.
Quách Vũ bình tĩnh nói.
Quách Tuyết Phương không nói gì, nàng vốn tưởng Quách Vũ sẽ rất kinh ngạc, sau đó phải hỏi thăm tình huống. Nàng không ngờ em mình bình tĩnh như thế, giống như Trương Thanh Vân có đi hay không cũng chẳng sao.
Đáng lý ra Quách Tuyết Phương phải vui sướng vì chuyển biến này của Quách Vũ, nhưng lúc này nàng không thể vui sướng cho được. Trước kia Quách Vũ không biết trời cao đất rộng, trong mắt căn bản xem thường Trương Thanh Vân, đi khắp nơi tìm cơ hội kéo áo Trương Thanh Vân.
Lúc đó Quách Tuyết Phương luôn miệng dạy bảo Quách Vũ, nhưng bây giờ nàng thấy em mình đã bị Trương Thanh Vân dạy bảo đến mức trở thành cừu non dịu dàng ngoan ngoãn và biết nghe lời, lúc này trong lòng nàng sinh ra một loại xúc động muốn mắng chửi Quách Vũ. Hai người trước nay luôn đối phó với nhau, dựa vào cái gì mà một bên phải cúi đầu.
Đàn ông không phải rất hiếu chiến sao? Ý chí chiến đấu của Quách Vũ đi đằng nào rồi? Chẳng lẽ bây giờ biến thành củ ấu rồi à?
- Bí thư trung ương đoàn, nếu anh Thanh Vân giữ chức đó một thời gian, sau đó xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là quan lớn một phương. Nếu trước bốn mươi có thể là lãnh đạo tỉnh thì sẽ sáng tạo ra lịch sử.
Quách Vũ nói, trong lòng cực kỳ cảm thán và hâm mộ.
Quách Tuyết Phương chấn động, Quách Vũ nhấn mạnh như vậy làm nàng phát hiện ra, bây giờ Trương Thanh Vân đã đến một vị trí rất cao. Nếu hắn thật sự là chư hầu một phương, như vậy sẽ tuyệt đối là quan lớn trong nước.
Quách Tuyết Phương đột nhiên biết được Quách Vũ vì sao phải cúi đầu.
Bây giờ Quách Vũ chỉ là một trưởng phòng tổ chức thị ủy mà thôi, vẫn còn kém vài cấp so với Trương Thanh Vân.
Hơn nữa trong quan trường thì càng lên cao càng khó, rất nhiều người mất cả đời mới từ cấp phó phòng lên cấp bộ, Quách Vũ cũng nằm trong trường hợp này, vì vậy trầm ổn và bình tĩnh là hoàn toàn đúng đắn.
Dù là Quách Tuyết Phương thì cũng không thể tiếp nhận được tình cảnh Trương Thanh Vân là quan lớn cấp tỉnh, trong đầu nàng thì quan cấp tỉnh phải là các ông lão.
Trương Thanh Vân cứ như vậy mà tiến vào hệ thống quan lớn, ý vị sẽ thế nào? Tất nhiên đó là thời gian trôi qua, con người dần già đi, thanh xuân tươi đẹp của Quách Tuyết Phương cũng không còn.
Trong lòng Quách Tuyết Phương chợt sinh ra một thương cảm, trong đầu là tình hình mười năm trước, dù là Trương Thanh Vân hay nàng cũng đều đang ở tuổi thanh xuân. Lúc đó nàng còn chưa được nhiều người ủng hộ và có được thực lực như bây giờ, nhưng trong lòng nàng luôn có sự thoải mái vui sướng, vì khi đó nàng tràn đầy kỳ vọng, kỳ vọng về tình yêu và sự nghiệp.
Nhưng bây giờ Quách Tuyết Phương có sự nghiệp mà tình yêu dần đi xa, nàng không biết Trương Thanh Vân đi vào lòng mình từ lúc nào, nhưng nàng biết đối phương đã vô là không ra. Người đàn ông này khắc sâu vào trong lòng nàng, giống như khắc cốt ghi tâm, mười năm khổ sở chỉ có một mình nàng biết được