Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 843: Tướng Nối Nghiệp
T
rong trận chiến kịch liệt của hai nước Ngụy Khánh, quân Khánh đột nhiên ngừng tấn công Nam Dương quan, đại quân rút lui ba mươi dặm, đóng quân ở mạch núi Long Sơn.
Hiện nay Tổng chỉ huy quân đội tiền tuyến của Khánh quân là Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi.
Trong kinh Yến quốc có biến, đại quân Tây Bắc điều hai cánh quân hồi kinh dẹp loạn, sau khi mấy vạn đại quân rời khỏi biên quan, Lâm Thành Phi dẫn đầu quân đội ở Long Sơn giằng co với quân Ngụy lập tức cảm giác được cơ hội đã đến.
Hắn nhanh chóng quyết định, bí mật phái người mang tin tức, điều động rất nhiều quân lực của biên quân trấn nam nước Khánh, âm thầm tấn công vào mạn sườn Ngụy quân, còn quân Khánh ở mạch núi Long Sơn từ trên đánh xuống tạo thành gọng kìm, đánh một trận lớn, hai bên tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng Ngụy quân quyết định lui về Nam Dương quan, dùng Nam Dương quan làm bình phong, phòng ngự chặt chẽ.
Trước giờ Ngụy quốc vẫn vận chuyển rất nhiều vật dụng quân dụng đến Nam Dương quan, nơi đây đã trở thành căn cứ quân dụng của chúng, nếu mất Nam Dương quan, khối quân dụng vật dụng này sẽ rơi vào tay quân Khánh, người nước Ngụy tuyệt đối không thể chấp nhận được điều này.
Ngụy quốc nằm gai nếm mật hơn mười năm, giờ mới tích lũy đủ tiềm lực để khai chiến, nếu dễ dàng để quân lương lọt vào tay người Khánh quốc, thì không những không thể thực hiện được mục đích công phá Khánh quốc, mà ngược lại có thể bị người Khánh quay lại trả đũa.
Tuy Ngụy quân như rắn không đầu, nhưng dù gì cũng mang trong mình nhiệt huyết chiến đấu, trong lúc nguy nan Phó tướng của Tư Mã Kình Thiên là Tiết Phá Dạ dũng cảm đứng ra, chỉ huy quân Ngụy đánh lui từng đợt công kích của quân Khánh.
Hai bên chiến đấu gian khổ nhiều ngày, rằng co không ngớt, xác người ở Nam Dương quan chất lên cao như núi, nhưng không biết thế nào, chính lúc quân Khánh đang chiếm thế thượng phong bỗng nhiên ngừng chiến rút lui ba mươi dặm, điều đó làm Ngụy quân đang chịu rất nhiều áp lực bỗng có cơ hội nghỉ ngơi, bố trí lại chiến thuật, nhanh chóng tu sửa Nam Dương quan, đồng thời gấp rút xây dựng lá chắn phòng ngự cho Nam Dương quan.
Bởi sự mất tích của Tư Mã Kình Thiên mà bị quân Khánh đánh một đòn trở tay không kịp, trong phút chốc thất thế bị đánh trả tơi bời, nhưng chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi, bố trí lại chiến thuật, với hậu phương đã được chuẩn bị vững chắc và ý chí chiến đấu dũng mãnh của Ngụy quân, thì chưa chắc không thể nắm lấy thế thượng phong.
Trong lúc binh sĩ Ngụy quân rất tự tin có thể đánh bại quân địch, thì các tướng lĩnh cao cấp của Ngụy quân lại tỏ ra thần tình bất an, bởi chỉ có họ mới biết, chỉ huy cao nhất của Ngụy quân là đại đô đốc Tư Mã Kình Thiên đột nhiên mất tích, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
...
Hiện nay tâm trạng chỉ huy tối cao của Khánh quân là Lâm Thành Phi cũng vô cùng tồi tệ.
Hắn điều biên quân trấn nam hợp tác công kích Ngụy quân là nước cờ mạo hiểm, bởi vì biết tin Yến kinh có biến, quân Yến không có thời gian để ý đến hắn, lại đem đại quân Tây Bắc điều về kinh dẹp loạn, nên mới nhanh chóng quyết định hạ lệnh này.
Nếu không phải quân Yến đã điều đại binh về Yến kinh, hắn tuyệt đối không dám xuất chiêu mạo hiểm như vậy.
Trấn nam quân bị điều đi, binh lực phòng ngự tuyến phía nam của Khánh quốc bị yếu đi, nếu nước Yến có ý đồ khác, đột nhiên phát động tấn công, với lực lượng quân biên giới của Khánh quốc khó mà chống đỡ được, chỉ cần quân Yến công phá biên cương Khánh quốc, chắc chắn Khánh quốc sẽ trở thành bình địa, hoàn toàn có thể hợp tác với quân Ngụy đem quân Khánh vây lại như gói bánh bao, nếu rơi vào tình cảnh đó, cho dù quân Khánh mạnh đến đâu cũng không thể kháng cự, chỉ có hai con đường một là rút quân, hai là cố thủ rồi toàn quân sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Thế nên sau khi đánh lui quân Ngụy Lâm Thành Phi đã ra quân lệnh, toàn quân tiếp tục Tây tiến, giành cho được Nam Dương quan, ít nhất trước khi quân Tây Bắc trở về cũng có thể chiếm được Nam Dương quan của quân Ngụy.
Tại Nam Dương quan, hai bên chiến đấu quyết liệt, trải qua mấy ngày dằng co kéo dài, khi Khánh quân dần dần chiếm được thế thượng phong, thì từ kinh thành có chỉ ý truyền xuống, Lâm Thành Phi không thể không rút quân, đáng sợ hơn là hậu quân Tây Bắc đáng lẽ tiến vào Yến kinh bình loạn, nhưng giữa đường quay về, Lâm Thành Phi không thể không đem trấn nam quân rút về biên quan phòng vệ, thế nên binh lực trong tay hắn gần như không thể phát động tấn công quân Ngụy, chỉ có thể cắm quân tại chân núi Long Sơn.
Trong lòng Lâm Thành Phi không biết làm sao khi quân Khánh sắp sửa đoạt được Nam Dương quan, thì Khánh đế đột ngột hạ chỉ rút quân, hắn từng nghĩ “tướng cầm quân nơi biên ải không cần nghe lệnh vua”, nhưng tên khâm sai đại thần truyền chỉ lại đem theo kiếm vua ban, điều này làm Lâm Thành Phi đành thở dài mà rút quân.
Hắn không biết nếu bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, không biết còn có thể thu phục Nam Dương quan về Khánh quốc nữa hay không, hắn càng hiểu rõ nếu quân Ngụy còn đóng ở Nam Dương quan, thì Khánh quốc sẽ bị uy hiếp.
Lâm Thành Phi ngồi ngoài lều vải, uống rượu giải sầu.
Một tháng trước khi Thương Chung Ly rời khỏi có dặn dò, mỗi câu nói của Thương Chung Ly hắn đều nhớ rất rõ, thánh tướng mãi vẫn chưa về, vì hắn đã biết trước kết cục.
Hắn là tướng tâm phúc của Thương Chung Ly, Thương Chung Ly lên đỉnh Thiên Nhai Phong, tuy không nói rõ mọi chuyện tường tận cho hắn biết, nhưng nếu Thương Chung Ly ở lại đó, hắn trong lòng hiểu rõ Thương Chung Ly chưa trở về, thì chủ tướng Tư Mã Kình Thiên của Ngụy quân cũng không thể sống sót mà rời khỏi Thiên Nha Phong.
Cũng chính vì vậy, hắn mới dám phát động công kích quân Ngụy.
Các tướng lĩnh cao cấp của quân Khánh cũng có chút hoảng loạn, cũng giống như quân Ngụy một ngày không có Tư Mã Kình Thiên, quân Khánh mười sáu năm nay, Thương Chung Ly chính là thủ lãnh cao nhất trong quân đội, quân Khánh không có Thương Chung Ly, chắc chắn làm các tướng lĩnh vô cùng bất an.
Nhưng cũng may mấy năm trở lại đây Thương Chung Ly dốc sức đào tạo người nối nghiệp, mười năm nay, Thương Chung Ly đào tạo được không ít tướng lĩnh ưu tú, mà “Tam Thú tướng” là một trong số những người nổi bật.
Trong số danh tướng của ba nước Ngụy, Khánh, Yến, Thương Chung Ly là người có tuổi tác lớn nhất, theo quy luật sinh lão bệnh tử, thì trong số các danh tướng của ba nước, Thương Chung Ly là người chết sớm nhất.
Chính vì vậy, hắn không thể không nghĩ đến việc tìm người kế nghiệp.
Tam Thú Tướng tuy đều là mãnh tướng cầm binh, nhưng năng lực của ba người lại không giống nhau.
Nếu đem so sánh, thống soái quân đoàn Tây Bắc của Khánh quốc Lang Toàn Phong Viên Mộ sở trường thiên về tiến công, tổng chỉ huy Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi giỏi về phòng ngự, còn Ưng Vô Tình Vương Duyên Bình của quân đoàn Đông Bắc bất kể là công hay thủ, so về tấn công thì không bằng Viên Mộ, nếu so phòng thủ thì kém hơn Lâm Thành Phi, nhưng năng lực chia đều, bất kể là công hay thủ đều có bản lĩnh riêng của mình, chính vì vậy, Vương Duyên Bình được bố trí cầm quân tại Đông Bắc Khánh quốc, khống chế khu vực Đông Bắc không ổn định nhất của Khánh quốc, còn Lâm Thành Phi thì thống lãnh quân trấn Nam để phòng thủ hai nước Ngụy Yến.
Trong tam thú tướng, thì Lâm Thành Phi trấn giữ quân Trấn Nam, trên thực tế Thương Chung Ly đã chọn hắn làm người kế nghiệp.
Võ công của Lâm Thành Phi đứng đầu trong số tam thú tướng, tuy không thể sánh bằng những cao thủ võ nghệ siêu phàm như Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly, nhưng trong thiên hạ, người có thể đánh thắng hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quan trọng hơn nữa, khả năng phòng ngự của Lâm Thành Phi rất được Thương Chung Ly coi trọng.
Thực lực của Khánh quốc không thể sánh bằng lúc bốn nước mới phân chia, lúc đó Khánh quốc trực tiếp kế tục nền tảng quân đội trang bị và tướng lãnh của tiền triều Tề quốc hùng mạnh, nếu lúc đầu Lý Thị của Khánh quốc không bận rộn dẹp loạn các bộ tộc ở phía Bắc, thì Yến quốc và Ngụy quốc cũng không có cơ hội đoạt đất lập quốc.
Khi phía Bắc Khánh quốc đã bình định, thì hai nước Ngụy Yến đã tự cắt đất xưng hầu, hơn nữa lúc đầu hai nước Ngụy Yến còn liên minh quân sự vô cùng mật thiết.
Tuy thực lực Khánh quốc hùng mạnh nếu đối đầu với bất kì nước nào thì cũng nắm trong tay tám phần thắng, nhưng lúc đầu trong bốn nước thì liên minh quân sự của Ngụy Yến chặt chẽ, hợp tác với nhau gần ba mươi năm, bất luận Khánh quốc khai chiến với nước nào, một nước còn lại nhất định điều viện binh theo sau khống chế, trước cảnh hợp tác của hai nước, Khánh quốc nhiều lần bại trận.
Ngoại chiến thất bại, còn trong nước, theo dòng thời gian, các tầng lớp thượng lưu chỉ biết ăn chơi xa đọa, quân chủ kế vị chỉ mong an nhàn hưởng phúc, không nghĩ đến việc tiến thủ, làm thực lực của Khánh quốc ngày càng suy nhược.
Cũng chính sự suy nhược của Khánh quốc đã làm mối liên minh quân sự vững chắc của Ngụy Yến ngày một tan rã, bởi vì trải qua mấy mươi năm hợp tác, cả hai nước đều có căn cơ vững mạnh, không còn yếu ớt như lúc đầu, thế nên chỉ cần Khánh quốc có thể tiêu diệt một trong hai nước, thì nước còn lại vô cùng thích thú với cục diện này.
Khánh quốc có quận Nam Dương được mang danh là: “kho lương của thiên hạ” đây quả là tin vui của Khánh quốc, nhưng nhìn ở một góc độ khác, đây cũng chính là nỗi bất hạnh của Khánh quốc.
Nam Dương quận gần với Trung Bộ của đại lục, cũng chính là giáp với Nam quận của Phong quốc, vậy nên, Ngụy Yến hai nước bị chia cắt bởi quận Nam Dương, nên không thể liền nhau, từ đó nên gần một trăm năm nay trong lịch sử bốn nước, hai nước Ngụy Yến chưa có lần nào xảy ra chiến tranh quân sự.
Nếu Ngụy Yến hai nước muốn chiến, thì phải vượt qua quận Nam Dương, hoặc phải đi qua Nam quận của Phong quốc.
Nam quận của Phong quốc đồi núi trập trùng, núi cao hiểm trở, cây cối rậm rạp, tuy thế lực Phong quốc nhỏ yếu, nhưng người nước Phong thì khó mà dây vào, trong lịch sử nước Ngụy đã từng muốn chinh phục Phong quốc, nhưng trước sau cũng không làm được gì, thế nên hai nước Ngụy Yến không thể nào đi qua lãnh địa của Phong quốc.
Còn quận Nam Dương của người nước Khánh thì được canh giữ nghiêm ngặt.
Thế nên, hai nước Ngụy Yến bị chia cắt, trước giờ chưa xảy ra cuộc chiến nào, nhưng trước giờ hai nước chưa bao giờ bỏ qua ý định tranh giành kho lương lớn nhất của thiên hạ chính là quận Nam Dương của Khánh quốc.
Mấy mươi năm sau đó, nước Khánh luôn bị hai nước Ngụy Yến quấy nhiễu, nhiều lần phải tập hợp đại binh chinh phạt Yến Ngụy, nhưng cuối cùng chỉ tổn hao thực lực của Khánh quốc, mãi vẫn không thể thay đổi bản đồ của bốn nước.
Khi thực lực của Khánh quốc ngày càng suy nhược, có dạo từng bị Ngụy quốc công phá, may mà ông trời ban cho Khánh quốc một vị như Thương Chung Ly.
Còn Thương Chung Ly sáu mươi năm trước đấu với quân Ngụy, sau khi đánh lui quân Ngụy, hắn lại phải đối diện với một cục diện rối rắm, lúc này Khánh quốc binh lực thiếu thốn, thực lực suy nhược đã không còn khả năng đối phó với bất kì nước nào, Thương Chung Ly chỉ có thể huấn luyện binh sĩ lại từ đầu, thay đổi chính sách quân sự của Khánh quốc, cũng có nghĩa là đổi từ tấn công sang phòng ngự.
Thương Chung Ly không hổ danh là một đời thiên tướng, sau khi Khánh quốc chuyển sang phòng ngự, thực lực được nâng cao, còn Thương Chung Ly lại tiếp tục huấn luyện thêm binh lính, cuối cùng thành lập nên quân đoàn Đông Bắc, quân đoàn Tây Bắc và quân Trấn Nam.
Khi nội bộ Thế gia của Yến quốc xảy ra tranh chấp, Thương Chung Ly đã từng phát động công kích Yến quốc không có tướng dẫn đầu đoạt được đất đai, chiếm về cho Khánh quốc một vùng đất rộng lớn, Yến quốc cũng từng bị khuất phục trước lực lượng hùng mạnh của Thương Chung Ly.
Nhưng chỉ tiếc rằng Thương Chung Ly thế nào cũng không thể ngờ, trong lúc Khánh quốc gặp nguy hiểm nhất Thương Chung Ly xuất hiện, nhưng khi Yến quốc gặp nguy hiểm nhất, con hổ phía Đông như Tiêu Hoài Ngọc cũng xuất hiện, làm Khánh quốc không thể khuếch trương thanh thế, lại còn thu hồi những vùng đất đã mất của Yến quốc.
Từ đó về sau, Ngụy quốc đã có Tư Mã Kình Thiên, Khánh quốc có Thương Chung Ly, Yến quốc có Tiêu Hoài Ngọc, ba đại danh tướng, hình thành thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau, làm đại lục mười mấy năm không có chiến tranh.
Tây có Tư Mã Kình Thiên, Nam có Tiêu Hoài Ngọc, Thương Chung Ly tự biết thế lực Khánh quốc đã không thể gây chiến với hai nước này, thế nên từ sau khi bị Tiêu Hoài Ngọc đánh bại, lại bắt đầu trở về chính sách phòng ngự, chính sách này đến tận bây giờ cũng không hề thay đổi.
Thương Chung Ly hiểu rất rõ một khi hắn chết đi, Khánh quốc nhất định lâm vào cảnh nguy nan, chỉ có phòng ngự là cách chọn lựa duy nhất, mà Lâm Thành Phi lại có tài phòng ngự đây chính là cái Thương Chung Ly cần.