Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Bao nhiêu năm tôi vẫn nhớ mãi về anh
B
ao nhiêu năm qua tôi cứ an ủi mình chưa yêu anh, nhưng sao tôi cứ bắt gặp hình bóng anh ở mọi lúc mọi nơi. Khi con trai tôi bằng tuổi nào của anh thuở trước, tôi lại nhớ những trò chơi tinh nghịch của anh thời đó. Nhìn thấy bóng dáng người lính nào từ xa tôi cứ mơ là anh. Mỗi lần ngắm cha trong bộ lễ phục tôi lại mường tượng đến anh... (Xuan Ha)
From: Xuân Ha 
Sent: Friday, January 09, 2009 7:40 PM
Subject: Gui toa soan: Minh da het yeu chua
Đêm qua tôi không chỉ mơ thấy anh trong lớp học ngày xưa cùng các bạn mà cả ngày hôm nay tôi vẫn trò chuyện với anh trong tâm tưởng. Hãy để tôi òa vỡ trên trang tâm sự này.
Tôi chẳng nhớ lần đầu anh gây ấn tượng cho tôi là lúc lên 6 hay 7 tuổi. Hồi đó khu nhà của chúng tôi mới xây xong, các hộ gia đình lác đác dọn về ở. Nhà tôi về gần như sớm nhất. Bọn trẻ con trong khu đông dần và tôi đã biết anh qua một vụ hỏa hoạn. Khi mà người lớn chạy tới đám cháy hò nhau dập lửa, chúng tôi cũng chạy ra để xem, nhưng cô bé tôi lại hoảng sợ quá khóc toáng lên gọi mẹ như thể nhà mình cháy.
Thế rồi đám cháy cũng dược dập tắt. Tôi chân trần bước rón rén trên sỏi đá lởm chởm về nhà mà vẫn còn nấc thút thít. Bỗng tiếng thằng bé nào đi phía sau nói: "Có thế mà cũng khóc, đúng là đồ con gái, lần sau sợ thì đừng có xem mà đã xem thì không được sợ". Tôi quay lại nguýt dài "đồ đáng ghét".
Ngày tựu trường tôi lũn cũn xếp hàng bị thầy giáo mới đuổi ra chỗ khác chơi cho các anh chị học. Vào lớp tôi nhận ra kẻ "đáng ghét". Tôi học sớm nên kém tuổi anh. Chơi chung, học chung với nhau tôi không để khóc trước mặt anh, nhưng có hai lần cố gắng lắm mà tôi vẫn khóc tu tu.
Đó là lần ba anh trích bọc chín mé ở ngón tay cái cho tôi và một lần bị thằng bạn quăng báng súng cao su trúng đầu. Lúc đó trán tôi sưng quả ổi vù vù, khóc mà tôi vẫn cố liếc nhìn thấy anh bĩu môi khinh khỉnh. Lên cấp hai anh học chuyên Toán nên chuyển trường khác. Tôi phục anh lắm. Mỗi ngày, tôi nấp sau cửa sổ đợi anh đi học qua. 
Tôi mê bóng đá từ hồi còn là cô bé con đi sơ tán ở Phùng Thượng cùng đội Thể Công và thường nghe chú Giáp, chú Khánh kể chuyện ma sau mỗi tối sinh hoạt đội. Tôi là fan trung thành của đội Thể Công và của đội nào có anh trên sân khu tập thể. Tôi cố gắng không để anh chê là đồ con gái nên học chơi cờ tướng, cờ vua, nhưng đối thủ của tôi chỉ là cậu em trai nhỏ mới biết mặt quân cờ và cách đi.
Lên cấp ba tôi lại được học cùng với anh và thỉnh thoảng tôi thích chí ra mặt khi có bài kiểm tra Toán mà bằng hoặc hơn điểm anh. Tôi ganh đua với anh từng điểm. Nhưng tôi sợ môn Lý, còn anh thì thật giỏi. Tôi âm thầm lặn lội vào tận trường Tổng hợp để tham gia câu lạc bộ Vật lý mà cũng chẳng ăn thua gì với anh.
Nhưng tôi cũng đã "thắng" được anh một lần khi mà cái đài nhà tôi trục trặc không ọ ẹ được gì. Lúc tháo nắp đậy phía sau đài ra tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngó nghiêng sờ mó mấy cái bóng, cái tụ điện tí xíu thì thấy có bóng người đứng cửa sổ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên thấy anh đã quay bước về với vẻ mặt hoài nghi khó hiểu. Tôi cười thầm thích thú.
Anh bớt chê bai tôi hơn khi mẹ anh sinh thêm bé gái. Tôi thân thiết yêu quý cô bé và chúng tôi lớn lên mỗi ngày cùng nhau. Trong khu mọi người gán ghép tôi với anh, còn anh thì mạnh miệng nói sau này sẽ lấy tôi làm vợ. Tôi mắc cỡ đỏ mặt lảng đi.
Rồi chúng tôi vào đại học. Mỗi đứa một nơi xa nhà, thỉnh thoảng mới gặp. Thư đi thư lại, anh ngỏ lời yêu tôi, nhưng tôi chẳng biết nhận lời anh thế nào. Trường anh cùng thị xã với nhà bà ngoại tôi. Tôi lấy lý do lên thăm bà để thăm anh. Anh cũng đến chơi nhà bà ngoại tôi. Hai gia đình chỉ đợi ngày chúng tôi ra trường là người lớn nói chuyện.
Mỗi lần anh về muốn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi cứ khất lần vì chưa biết bắt đầu như thế nào. Chẳng là năm thứ nhất trường tôi có một đôi là học sinh phổ thông nên thích nhau. Lần đầu tiên đi dạo anh chàng nghe mấy anh già quân sư thế nào mà choàng tay ôm ghì cô bé làm cô ta hoảng sợ bỏ chạy. Các đôi tình nhân khác ngơ ngác nhìn, sau đó cả trường kháo nhau ầm ĩ thế là hai anh chị mắc cỡ chẳng gặp lại nhau nữa.
Tôi đã chuẩn bị không biết bao nhiêu kịch bản cho lần đầu hẹn hò. Nhưng mỗi lần gặp, tôi với anh chỉ ngồi giữa sân nhà nói chuyện học hành, bạn bè, chuyện thời sự và cả chuyện chiếc lá rơi... Tôi chẳng dám rời nhà dạo chơi với anh vì sợ tụi em ma mãnh giống như chúng tôi khi xưa hay rình bắt "đôi gian".
Cô bạn gái của chúng tôi có vẻ cũng thích anh. Cô ấy bóng gió nói mẹ anh thích cô ấy, nhưng cô ấy không "thèm" anh. Có vậy thôi mà tôi đã hờn ghen giận anh để năm thứ tư đó anh chẳng vui được cái Tết trọn vẹn. Anh viết thư trách tôi và rất buồn.
Còn tôi, tôi cũng hờn trách anh sao chẳng đến trường đón tôi, dù chỉ một lần chiều thứ bảy để các bạn tôi được biết tôi có anh. Tôi đã phải mệt mỏi né tránh bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Anh xa nhà, anh là lính sinh viên thì trong trường cũng có cô bạn dưới khóa tôi được người yêu cũng dưới khóa anh vài lần đón đưa.
Thư đi chẳng có thư lại, tôi lên trường tìm anh, nhưng khóa của anh đã vào sâu trong núi. Khi anh về tôi lại đi thực tập môn học liên miên. Nhà gần mà tôi và anh mất liên lạc. Mỗi chiều thứ bảy tôi ngóng trông anh. Qua nhà anh chỉ thấy có cô bé lạ xuất hiện, tôi cứ ngỡ bà con của gia đình anh. Năm cuối, sau đợt đi thực tập tốt nghiệp về, cô bạn gái báo tin anh đã có bạn gái là cô sinh viên trọ học. Tim tôi thắt nghẹn nhưng mắt ráo hoảnh, tôi chẳng cho một giọt lệ nào được rơi.
Tôi đã tránh con đường qua nhà anh, tôi tránh mặt cả cô em gái nhỏ thân thương và cả những người hàng xóm từng vun vào cho chúng tôi. Ra trường tôi đã đi thật xa, bỏ lại khoảnh sân tuổi thơ cho anh.
Bao nhiêu năm qua tôi cứ an ủi mình chưa yêu anh, nhưng sao tôi cứ bắt gặp hình bóng anh ở mọi lúc mọi nơi. Khi con trai tôi bằng tuổi nào của anh thuở trước, tôi lại nhớ những trò chơi tinh nghịch của anh thời đó. Nó đến tuổi đi học tôi nhớ anh hay khịt mũi mỗi khi trả bài. Nhớ cái cặp bé tẹo của anh chẳng bao giờ mang sách mà chỉ có mấy cuốn tập.
Anh thường quay xuống mượn sách của tôi để tôi phải dùng chung sách với nhỏ bạn bên cạnh. Mỗi lần ăn cá tôi nhớ anh vì tôi nói thích ăn cá giống Mác thì anh trề mỏ nói tôi thích "vĩ đại". Cũng chính vì tôi muốn tự chứng minh mình thích ăn cá thật mà tôi cố gắng ăn để rồi bị hóc xương. Cha đã phải đưa tôi đến viện nói dối tôi hóc xương gà để được vào phòng cấp cứu. Nhìn thấy bóng dáng người lính nào từ xa tôi cứ mơ là anh. Mỗi lần ngắm cha trong bộ lễ phục tôi lại mường tượng đến anh...
Tưởng chừng cuộc mưu sinh làm tôi quên anh, nhưng mỗi lần tình cờ gặp lại bạn cũ, người xưa sao vẫn làm tôi nghèn nghẹn. Hai gia đình trách tôi, hàng xóm thân thiết trách tôi. Anh cũng trách tôi đã chẳng yêu anh, đã không chọn anh. Tôi đã chẳng trách anh sao ngày đó dễ dàng rời xa tôi mà anh lại trách tôi trước mặt bạn bè như thể cho mọi người biết tôi đã sai vì không chọn anh.
Tôi chưa nói yêu anh nên chẳng thể thanh minh. Anh đến thăm tôi chỉ là để xem tôi đã sống thể nào khi không chọn anh. Tôi cứ dần lảng tránh vì giờ đây anh đã thành đạt và quá nổi tiếng. Họp lớp tôi chỉ lướt nhìn anh từ xa. Gặp bạn cũ tôi không muốn nhắc tới anh, nhưng muốn các bạn kể về anh. Tôi đã không gọi, không nhắn và không muốn gặp anh bởi tôi sợ vỡ òa... Còn anh, thỉnh thoảng gọi cho tôi ôn lại một kỷ niệm với người xưa.
Trở về thăm lại khoảng trời xưa, tôi lặng lẽ đến nơi tôi và anh hay đứng trò chuyện nhìn về dãy nhà cũ và tôi lại tự hỏi mình đã hết yêu chưa?