Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bao lần em khóc một mình giữa đêm mưa lạnh
C
hưa bao giờ em cảm thấy lạc lõng như trong thời gian qua, miệng em cười nhưng trái tim em lạnh giá. Em phải đấu tranh chính mình, em không cho phép mình lạc lối đi. Hãy lật lại những gì đã qua, đã bao giờ anh thật lòng yêu em, suy nghĩ cho em chưa, phải chăng tất cả chỉ là gian dối? (Trang)
Từ: Thanh Trang
Đã gửi: 25 Tháng Mười Một 2011 2:08 CH
Đã đến lúc em phải quên! Ngày hôm nay em đã nhận ra rằng tất cả sự cố gắng của em chỉ là vô nghĩa, càng cố gắng thì trái tim em càng phải nhận khổ đau. Giá như ngày đó em không cố chấp, chấm hết cuộc tình này thì đã không phạm phải lầm lỗi và đau khổ như ngày hôm nay.
Gần hai năm yêu nhau nhưng có lẽ hơn một năm em phải chịu nhiều cay đắng, sự ghen tuông quá mức khi yêu em và bây giờ là sự phũ phàng vô cảm của anh. Phải chăng yêu thủy chung cũng là một cái tội, và em đã phạm phải tội lỗi lớn vì đã quá yêu anh và dâng hiến trọn vẹn cho anh. Em thật đáng trách, 26 tuổi đời và từ khi trưởng thành em chưa hề yêu ai, luôn giữ vẹn sự trắng trong của mình.
Cho tới một ngày gặp anh, anh không có gì gây ấn tượng cho em, đúng hơn là anh không phải mẫu đàn ông em thích. Bên cạnh em có bao nhiêu người theo đuổi và trồng cây si biết bao năm qua. Anh không có gì để em lưu tâm, vậy mà định mệnh em gặp anh, định mệnh anh giúp em, định mệnh cho em và anh có thời gian bên nhau và cho em biết được hoàn cảnh của anh.
Thật sự em thương cái hoàn cảnh đó và nghị lực của anh. Rồi lần đầu tiên trong đời em quyết định yêu một người và một người duy nhất trong đời. Khi đến với anh bao nhiêu người ngăn cản vì anh không xứng với em, nhưng hơn bất cứ người nào, em thấy anh rất hợp với em và em muốn được bù đắp tình thương yêu cho anh.
Vậy mà ngày hôm nay đây và những ngày qua anh đã làm gì với trái tim yếu mềm, luôn yêu duy nhất một bóng hình là anh, phải chăng ước mơ dành trọn trái tim và thể xác cho một người là không thể? Hãy cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ?
Chưa bao giờ em cảm thấy lạc lõng như trong thời gian qua, miệng em cười nhưng trái tim em lạnh giá. Em phải đấu tranh chính mình, em không cho phép mình lạc lối đi. Hãy lật lại những gì đã qua, đã bao giờ anh thật lòng yêu em, suy nghĩ cho em chưa, phải chăng tất cả chỉ là gian dối? Anh đã diễn một vở kịch mà anh nhập vai thành công? Hay em để yêu thương che mờ đi lý trí?
Một ngày nào đó khi nhìn lại chắc rằng anh sẽ cảm thấy hối tiếc dù hối tiếc lúc đó đã quá muộn màng. Em cho anh cơ hội và anh thờ ơ với cơ hội đó. Em biết rằng tất cả nên chấm hết thôi, càng bước tiếp thì em càng đau khổ, người phải nhận thiệt thòi chỉ là em.
Anh biết rằng em không khó để chấp nhận một tình yêu mới, một người có thể tốt hơn anh rất nhiều. Những người yêu thương em và luôn chờ em chấp nhận có rất nhiều nhưng mà không hiểu sao em không có cảm giác, hay đúng hơn là em không đủ tự tin để đến với họ, vì em đã trao trọn cho anh. Em có cảm giác em không xứng đáng với sự chân thành đó nữa.
Là em cố chấp, ngu ngốc hay là gì đây? Hãy cho em biết em phải làm gì, mỗi khi nghĩ đến xa anh em rất đau lòng, mà ở lại thì em cũng đã mất hết niềm tin nơi anh. Ghen tuông quá trớn, hành xử thô lỗ, phản bội trơ trẽn, tất cả em đã thứ tha. Những gì em có thể tha thứ em đều đã tha thứ, những gì có thể bỏ qua em cũng đã bỏ qua, thậm chí có những điều không thể bỏ qua em cũng đã nhắm mắt làm ngơ vì em biết rằng khi yêu ghen tuông có thể làm người ta không làm chủ, và sự ghen tuông ít nhiều cũng có lỗi của em.
Sự bội phản em xem như là một va vấp trong cuộc sống. Mọi lỗi lầm của anh em đều đặt vị trí của em, của xã hội để mà suy nghĩ và thứ tha, dù thật lòng mà nói, một người luôn gìn giữ duy nhất một bóng hình như em thì rất khó chấp nhận một sự bội phản. Em từng nói với anh, quá khứ em không quan tâm dù quá khứ anh từng trai gái, từng có những mối tình thân thể với những người con gái khác em cũng bỏ qua. Nhưng hiện tại nên biết trân trọng những gì mình đang có.
Em không biết những tâm sự này có ngày anh đọc được hay không? Em đang ngồi viết những dòng này mà nước mắt chan hòa với nỗi đau và mâu thuẫn. Bước chân ra đi có khó như em nghĩ hay không anh? Có phải đàn ông dễ dàng quên đi tình yêu và kỷ niệm, phải không anh?
Bao đêm em khóc một mình giữa đêm mưa lạnh giá, những giọt mưa làm cho cõi lòng em thêm nặng nề. Phải chăng anh thật sự muốn mất em? Sao anh không nói một lời để chúng ta có thể thanh thản bước đi và không luyến tiếc điều gì. Có lẽ đã tới lúc em trả tự do lại cho anh, và tự tìm cho mình một bến mới.
Tình yêu không chỉ có niềm vui mà nó còn có vô vàn những nỗi buồn, sự cố chấp trong tình yêu chính là đau khổ. Em biết chứ, nhưng sao trái tim em lại khờ khạo nguyện trọn đời chỉ yêu một người mà thôi? Sao tâm trí em lại u mê khi chọn anh làm bến đỗ duy nhất cho mình. Nếu thời gian có thể quay trở lại em sẽ không để tình thương con người lý tưởng hóa bản chất của đối phương.
Kết thúc một cuộc tình có lẽ sẽ tốt hơn duy trì nó trong đau khổ, rồi một ngày sẽ có một người làm mờ vết sẹo tình yêu mà anh để lại cho em. Em tin em sẽ sống tốt, và niềm tin muôn thuở: em sẽ là thiên thần mang hạnh phúc cho người thật lòng yêu em.