A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 830: Vỏ Quýt Dầy Có Móng Tay Nhọn!
Đả tự: Tiêu Thiên Tôn - luongsonbac
Trông thấy cảnh tượng đám người vây quanh lấy đồn đòi chiêm ngưỡng Tần Lạc, thì Lưu Đào có phần chột dạ trong bụng, ông chưa bao giờ gặp phải vụ án nào lạ lẫm như vậy cả.
Cố ghìm nỗi lo trong lòng lại, thái độ của Lưu Đào đổi với Tần Lạc bây giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ông ta ôn hòa nhìn vào đám người vây xung quanh, cười nói: “Không ngờ anh ấy chính là Tần Lạc tiên sinh, lại càng không ngờ là chúng ta lại có thể tóm được cả một anh hùng thế này, tôi cũng giống như các bạn, cũng là một người ủng hộ anh ấy hết mình. Ha ha, mấy ngày trước đọc báo lại cứ nghĩ là anh ấy ở Thụy Điển cơ, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã quay về Yến Kinh đi dạo phố với người đẹp rồi, tháo ra, mau tháo cái còng đó ra, cái còng này này để còng tay phạm nhân, làm sao có thể còng tay một đại anh hùng như thế này được?”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lưu Đào đưa ra, thì một viên cảnh sát liền vội vàng tiến tới tháo còng tay cho Tần Lạc.
“Xin lỗi anh, tôi không biết là anh, nếu mà biết anh thì…… thì tôi kiểu gì
cũng sẽ không làm như vậy đâu.” Viên cảnh sát nói với vẻ mặt hối hận.
“Tôi cũng là một fan của anh, khi ông nội tôi bị phong thấp, uống thuốc cả mấy chục năm mà không khỏi, thế mà Công Hội Trung Y các anh lại trị khỏi đấy.”
Tần Lạc nhìn anh ta một cái, nhưng hắn không muốn nói thêm gì với anh ta cả.
Vừa rồi khi anh ta còng tay người khác vào thì thái độ thô bạo vô cùng, thấy mình không muốn hợp tác thì còn định dùng vũ lực nữa, bây giờ sau khi biết được thân phận Tần Lạc thì lại lập tức thay đổi thái độ.
Nếu mình không phải là Tần Lạc, nếu thân phận của mình chỉ là một người dân thường chẳng có quyền có thế có tầm ảnh hưởng lớn gì thì anh ta sẽ dùng cái phương thức này để đổi đãi với mình một cách đương nhiên rồi sao?
Thấy cảnh sát tháo còng tay ra cho Tần Lạc, thì những người đứng vây xung quanh đó liền vỗ tay ào ào không ngớt.
Xã hội tăm tối đã làm lạnh đi nhiệt huyết và ăn mòn lòng từ thiện có trong người họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy biết ơn vô cùng đối với những thu hoạch nhỏ nhoi.
Mấy viên cảnh sát cũng mỉm cười, như thể vừa rồi bọn họ đã làm một việc gì ghê ghớm lắm vậy.
Lưu Đào rất hài lòng với cái không khí này, cười nói: “Được rồi. Chúng ta quay về sở cảnh sát thôi, chứ cứ ở đây thế này cũng không giải quyết được gì.”
Ông ta nhìn vào đám người đông đúc đang chen chúc rồi cố tình làm khó nói: “Tôi cũng muốn mời mọi người về cùng, nhưng chỗ của chúng tôi nhỏ quá, không có cách nào để tiếp đãi hết mọi người. Kỳ thực thì chỉ là làm chứng thôi mà, không cần thiết phải đông người như thế. Mấy người chọn ra ba người đi theo chúng ta là được rồi, còn những người khác thì giải tán đi thôi.”
Lưu Đào nghĩ bụng, phải giải tán cái đám người này trước mới được, như thế thì tầm ảnh hưởng cũng nhỏ hơn một chút, đến lúc đó thì sẽ trừng phạt mấy tên trộm này trước mặt Tần Lạc để còn cho mình có chỗ mà rút lui, có lẽ sẽ không quá làm khó cho mình cũng nên?
Đám người vây xung quanh nhìn qua nhìn lại, sau đó thì chọn ra ba người trẻ tuổi đứng ra để làm chứng cho Tần Lạc.
“Những người khác thôi hãy đi khỏi đây đi, ai làm việc của người ấy đi.” Lưu Đào vẫy tay nói.
“Chúng tôi không vào bên trong chỗ các ông đâu, tôi muốn ngắm nhìn thần tượng của tôi nhiều hơn nữa.” Một người trẻ tuổi đeo kính cười hề hề nói.
“Đúng đấy, hiếm có được lần nhìn thấy tận mắt Tần Lạc, tôi cũng không muốn cứ thế mà rời đi.”
“Tần Lạc, anh vào trong đi, chúng tôi đứng bên ngoài đợi anh.”
“Cảm ơn mọi người.” Tần Lạc cảm kích nói.
Không chỉ là cảm tạ bọn họ đứng ra làm chứng cho mình, cũng không chỉ là cảm tạ họ đứng chờ bên ngoài cửa không chịu rời đi, mà còn phải cảm tạ họ đã truyền hơi ấm cho mình, làm mình cảm thấy ấm áp vô cùng, làm cho con tim đã chết của mình lại một lần nữa trỗi dậy.
Cảm tạ bọn họ đã cho mình lý tưởng, cho mình động lực để lên đường một lần nữa.
Sắc mặt Lưu Đào đột nhiên sa sầm xuống, nhưng lại không thể phản bác lại ý kiến của mọi người, nên đành phải đưa những người có liên quan đến vụ án về sở cành sát.
Sau khi tìm được một gian phòng hội nghị, thì mấy viên cảnh sát liền ghi hết lại khẩu cung của mọi người. Tất cả những lời chứng cớ đều nhằm vào mấy tên trộm kia, còn Tần Lạc và Ly chỉ là thấy việc nghĩa thì làm mà thôi.
Lưu Đào ngồi trước mặt Tần Lạc và Ly, nói với vẻ có lỗi: “Sự thật vụ án đã được làm rõ ràng. Tần Lạc tiên sinh và vị tiểu thư này đúng là chỉ là hành vi nghĩa hiệp, tôi rất xin lỗi về hành vi lỗ mãng của tôi. Tôi thành thật xin lỗi, sự việc lần này chúng tôi nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm khắc. Tất cả những người có liên quan đến vụ việc đều sẽ bị trừng phạt trước pháp luật.”
“Tôi không tin ông.”Ly nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, bỗng nhiên thốt lên một câu.
Mặt Lưu Đào đột nhiên cứng đơ lại, ngoài miệng thơn thớt bụng bồ dao găm hỏi: “Thưa cô, cô nói vậy là có ý gì?”
“Tôi nghi ngờ ông đã bao che, thậm chí là dung túng cho hành động của bọn họ. Tôi hy vọng sẽ có một cơ cấu cảnh sát cấp cao hơn một bậc đến thẩm tra xử lý vụ việc này.” Ly nói mà chẳng che giấu điều gì.
Mặt Lưu Đào đanh lại, tái mét, nói: “Thưa cô, cô có chứng cớ gì nói rằng tôi bao che, dung túng tội phạm? Chúng ta là một nước có pháp luật đàng hoàng, nói gì làm gì đều phải có chứng cớ rõ ràng mới được.”
“Chỉ cần điều tra thì tự khắc sẽ tìm ra được chứng cớ.” Ly nói.
Bốp!
Lưu Đào đập mạnh tay lên bàn một cái, tức giận nói: “Thái độ của cô là gì thế? Có ai lại tùy tiện vu khống cho nhân viên phá án như cô không hả? Sao? Cô dùng súng ở giữa chốn đông người thì lại có lý à?”
“Mấy người nên hiểu rõ rằng súng là vật cấm kỵ của nước ta, không có giấy phép dùng súng thì không có ai được quyền có nó, cô rút súng trước mặt bao nhiêu người như vậy, đủ để kết tội cô rồi. Tôi còn chưa truy xét tội của cô đâu, vậy mà cô lại đổ tội lên đầu tôi rồi. Tôi không sợ bộ môn cấp trên đến thẩm tra, mà chỉ e là cô có qua được cửa ải này hay không còn chưa rõ đâu.”
“Nếu là lỗi của tôi, thì tôi sẽ chịu hết toàn bộ trách nhiệm.”
Ly không thèm để ý gì đến Lưu Đào, mà chỉ rút một chiếc điện thoại từ bên hông ra.
Tần Lạc vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ vừa rồi Ly rút nó từ đâu ra, đến tận lúc này hắn mới biết, cho dù nàng có mặc váy thì trên eo của nàng vẫn thắt một chiếc đai da, bên trên có thể gắn được súng và dao, còn có thể đặt thêm một cái di động nữa. Tần Lạc thấy cái đai da này cũng khá là đẹp, nghĩ đến chuyện khi nào quay về mình có nên tìm một cái để đeo ở hông không.
Lưu Đào thấy Ly với bộ dạng chết cũng không chịu thua thì trong lòng vừa lo lại vừa tức, sì mặt ra nhìn Tần Lạc nói: “Tần tiên sinh, tôi thừa nhận là khi trước thái độ của chúng tôi đổi với hai người không được tốt lắm, nhưng lúc đó trong tay cô này đang cầm súng vô cùng nguy hiểm, vì vậy mà chúng tôi chỉ có thể còng tay hai người lại, nhưng nếu là vì thế mà đả kích và phục thù thì không tốt cho lắm thì phải? Anh là người của công chúng, nếu điều này mà truyền ra bên ngoài thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến anh.”
“Cô ấy nói làm thế nào thì cứ làm như thế đó đi.” Tần Lạc cười nói. “Tôi không làm chủ được việc này đâu.”
Lưu Đào cứ nghĩ Ly chỉ là bạn gái hay là một người bạn thông thường của Tần Lạc, vì vậy mà trong hai người thì Tần Lạc sẽ chiếm vị trí chủ đạo, thậm chí ông ta còn không cho rằng khẩu súng mà Ly cầm là một khẩu súng thật, mà chỉ nghĩ đó là một vật mà phụ nữ cầm theo đề phòng mấy tên râu xanh mà thôi.
Sau khi nghe Tần Lạc nói là không làm chủ được thì ông ta mới quay ra nhìn Ly mà suy nghĩ, trong lòng đoán già đoán non không biết nàng có một bối cảnh và thân phận như thế nào.
Khi cục trưởng cục cảnh sát thành phố Yến Kinh là Lý Thừa Phong dẫn đội tới sở cảnh sát, thì ông ta mới biết là mình rốt cuộc đã gây ra tai họa lớn như thế nào.
“Hoan nghênh cục trưởng Lý đến sở cánh sát của chúng tôi chỉ đạo công việc, có gì dặn dò ông cứ việc gọi điện đến đây là được rồi, tôi sẽ lập tức báo cáo lại cho ông”
Giọng Lưu Đào run lên từng hồi, ông ta biết rằng Lý Thừa Phong tuyệt đối không phải là đến đây để kiêm tra chỉ đạo công việc.
Lý Thừa Phong thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào Lưu Đào lấy một cái, mà chỉ dẫn theo đội xông thẳng vào bên trong, hỏi: “Người bị mấy người còng tay đưa về đây đâu?”
“Ở phòng làm việc của tôi.” Lưu Đào không dám lơ là với câu hỏi này, liền cười gượng nói: “Vụ án đã được điều tra rõ ràng rồi. Là mấy tên trộm đã gây ra, Tần Lạc tiên sinh và bạn của anh ấy chỉ thấy cảnh bất bình mà ra tay thôi, chúng tôi đang bàn bạc về hình phạt xử lý nghiêm khắc mấy tên trộm đó, đồng thời cũng thưởng cho Tần Lạc tiên sinh và bạn của anh ấy nữa.'’
Lý Thừa Phong không tỏ rõ ý kiến của mình, sau khi bước vào trong phòng làm việc của Lưu Đào xong thi lướt nhìn Tần Lạc và Ly một cái rồi trầm giọng hỏi: “Vị nào là đồng chí của Quốc An?”
“Là tôi đây.” Ly nói. Quyền lợi của Long Tức quá nhiều, hơn nữa thân phận lại khá bí mật, nên thành viên của Long Tức khi hành tung ở bên ngoài thường lấy danh nghĩa là Khoa Giám Sát Xã Hội Cục Thứ Mười Một Quốc An để làm việc.
Khoa này có trách nhiệm giám sát, đốc thúc các hiện tượng nổi loạn trong xã hội, bất luận là liên quan đến dân hay là quan thì đều có quyền lợi báo lại cho cục Mười Một Quốc An. Vì vậy mà đây cũng là nguyên nhân mà Lý Thừa Phong sau khi nhận được điện thoại của cục Mười Một Quốc An thì lập tức chạy đến đây.
“Xin lỗi đã làm cho cô phải chịu oan ức.” Lý Thừa Phong áy náy nói. “Tôi đã dẫn theo tổ chuyên án đến đây, bây giờ sẽ lập tức điều tra vụ việc này, sẽ cố gắng đưa cho cô đáp án trong thời gian ngắn nhất.”
“Tôi đợi ở đây.” Ly chỉ gật đầu nói mà không hề thay đổi sắc mặt, sau đó lại quay về ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc.
Lý Thừa Phong như thể chẳng để ý đến thái độ không thành kính của Ly vậy, quay luôn người lại nhìn mọi người một cái rồi nói: “Lập tức bắt đầu điều tra. Bất luận là vụ án này liên quan đến ai đi chăng nữa thì nhất định phải tìm ra bằng được cho tôi.”
“Để tôi đi thu dọn địa điểm làm việc.” Lưu Đào nói, ông ta muốn nhân cơ hội này đi thả tên trộm đó ra. Vì như vậy thì sẽ chẳng còn có chứng cớ gì nữa.
“Đồn trưởng đồn cảnh sát Lưu Đào này, ông tạm thời bị cách chức nhé, ông cứ ngồi yên ở phòng làm việc này, chờ cho chân tướng vụ việc được phơi bày ra đã.”
Phó cục trưởng cục cảnh sát Liêu Tiên Tiến, cấp trên trực tiếp của Lưu Đào nói: “Trước khi vụ án này kết thúc, thì ông không được rời khỏi đây một bước.”
Lưu Đào mặt tái mét lại, ngồi phịch xuống đó không nói gì nữa.
Có sự tham gia của cục thành phố, vì vậy mà vụ án rất nhanh đã tìm ra manh mổi. Cảnh sát cục thành phố thông qua việc phỏng vấn, tra hỏi tên trộm đó, thì biết là bọn chúng là những tên trộm chuyên nghiệp trong khu phổ này. Mỗi ngày chúng gây án, thì đại bộ phận số tiền gây án sẽ được giao lại cho cái ô lớn Lưu Đào này, còn Lưu Đào cũng lợi dụng quyền lực của mình để che chở cho bọn chúng, cho dù bị người ta phát hiện thì cũng vì người bị hại quá sợ hoặc nhân chứng tại hiện trường không tỏ ra hợp tác, nên bọn chúng cuối cùng vẫn thoát ra ngoài vòng pháp luật.
Lần này, bọn chúng cuối cùng thì cũng đã vỏ quýt dầy có móng tay nhọn.
Lý Thừa Phong sau khi nhận được tài liệu điều tra thì đập bàn đánh bốp, sau đó lập tức đến gặp Ly và nói ra ý kiến của mình với việc này. Lưu Đào bị cách chức ngay tại đó, hơn nữa còn phải truy cứu trách nhiệm hinfh sự của ông ta nữa.
Ly sau khi nghe xong thì chỉ vào tấm biển ‘Chấp Pháp Vì Công' treo trên tường phòng làm việc nói: “Chấp pháp vì công, ‘Công' có nghĩa là công dân. Lần này là do tôi gặp phải chuyện này, thế nếu đó là một người dân thông thường thì phải làm sao?”
Duy Linh
-- o --
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài