Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Bao đêm em khóc cho cuộc tình chúng mình
N
gười yêu dấu hỡi vì sao giờ đây anh lại làm em trở nên sống khác với mình nhiều quá. Em muốn nhắm mắt lại cho những giọt nước mắt chảy xuống để những u uất trong lòng cuốn theo. Em muốn khóc cho bao nỗi đau lòng theo đó mà tan ra. (Andy Nguyen)
From: Andy Nguyen 
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Noi buon bang quo
Em nhớ anh lắm. Em không biết tình yêu trên mạng thật có không, mà lòng em lao xao quá.
Anh ở đó, em ở đây, cách nhau nửa vòng trái đất. Buổi tối của em là bắt đầu một ngày của anh. Em ngủ, anh thức. Tất cả mọi sinh hoạt của mình đều trái ngược nhau. Anh với em nói chuyện với nhau hằng giờ, chứng nhân của tụi mình là màn hình vô tri và bàn phím lạnh lùng.
Anh nói anh thật, em nói em không nói dối. Anh tin em, em thật lòng với anh. Như vậy và mình đã nói, ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, cuối cùng là cái gì hở anh! Là vui, là buồn, là mong chờ, là nhớ nhung, là hai đứa mình vẫn là hai cái bóng của nhau, là tình yêu này như chiêm bao, nằm trong chiêm bao, phải không anh? 
Không biết anh sẽ trả lời thế nào? Còn em, em không mong là chiêm bao đâu. Em không dễ mở lòng ra để đón nhận một tình cảm, nên khi em có, em rất quý nó, em muốn gìn giữ nó, không bao giờ em muốn nó biến mất. Trong chiêm bao, là chiêm bao thì khi thức giấc, nó sẽ không còn... Em thì mong như vậy, nhưng mà một mình em, đâu đủ để đưa đến kết quả của một bài toán, khi mà ẩn số vẫn còn nằm trong tay anh. Phải không anh? 
Mỗi khi anh gọi về, nghe anh nói, càng nhớ anh hơn. Em nghĩ, phải chi anh còn ở Việt Nam, chắc tụi mình đã gặp nhau, chắc anh đã sang tìm em rồi phải không anh? Em mơ tưởng đến lúc mình gặp nhau, em không biết sao nữa anh. Anh có bao giờ nghĩ sẽ như thế nào không anh? Nhưng dù sao em vẫn mong đó sẽ là ngày vui của tụi mình, mình sẽ được vui, sẽ được đền bù sau bao ngày luôn nghĩ đến nhau, nhớ nhau...
Dường như con người khi sống thật lòng với nhau, thì cho dù không biết nhau là ai, dù chưa một lần thấy nhau, cũng đủ để làm con tim rung động, cũng đủ để nghĩ tới nhau, nhớ nhau suốt ngày, nhớ nhau trong những lúc chợt thức giấc. Nỗi nhớ thật đẹp, thật trong sáng, chờ mong một điều gì đó huyền nhiệm và thật sự. Thật sự có một đời sống bình thường sẻ chia, sẻ chia những buồn vui, những ước muốn, những chờ đợi rất thực tế.
Tất cả đã nằm thật đủ trong ý nghĩ của em, trong nhớ thương của em. Em mong anh hiểu cho, em không phải làm bộ không biết đâu, thật sự là em không biết và em chưa nghĩ đến những điều anh đã nói đâu. Em bây giờ chỉ biết nghĩ tới anh, chỉ luôn muốn được tin anh, tin tất cả những điều anh đã nói với em là thật, em vẫn luôn nhớ và thương anh bằng tấm lòng của em, sự trong sáng của em. Em không muốn có chút gì làm vẩn đục tình cảm của tụi mình đâu. Anh à, hãy giúp em giữ được anh mãi mãi trong em, được không anh?
Em biết anh cũng không thích nói dối em đâu, những người không biết nói dối sẽ rất khó chịu khi phải nói không đúng sự thật. Em tin là anh thương em, không muốn em buồn. Em tin như vậy và tin cả tương lai mà anh đã nói với em, dù vẫn còn xa vời lắm. Hơn nữa, chuyện gì, có hay không cũng do tự lòng mình, nếu khi minh đã muốn thì không ai có thể cấm cản được hết phải không anh? Hai đứa mình, mỗi đứa một nơi, xui khiến gì gặp nhau rồi nhớ thương nhau, mong từng dòng mail, mong từng phút gặp nhau trên net và thấy như thật gần nhau, có trong nhau trong từng ý nghĩ.
Anh à, có lẽ vì vậy mà để linh cảm được "cái gì khác khác" của nhau. Em tin là anh hiểu điều em muốn nói rồi phải không anh? 
Em không ngủ được anh à, nằm im trong bóng tối, em nghe nhớ anh lắm, thương anh lắm và cũng thấy buồn lắm. Sao vậy anh, sao hai đứa mình phải như vậy hả anh. Em dặn em rồi, em không nên nhắc đến chuyện khác của anh, anh đã nói rồi. Chỉ có em, không ai khác ngoài em, thì chuyện gì gì đó, nếu có, cũng không thể là em, không ai giống như em, có thứ tình cảm giống như em, trong anh.
Em phải tin anh, tin rằng nhớ thương của tụi mình là thật, tin rằng chuyện trong tương lai, mà anh đã nói và em đã nghe, sẽ có trong đời sống chúng ta, mình sẽ có nhau là thật, bởi mình đã nghĩ về nhau bằng tấm lòng... Anh ơi, em vẫn luôn muốn gọi anh ơi...
Anh biết không anh? Như chuyện em hỏi anh "anh đã Chat với ai" hỏi chỉ để hỏi thôi anh à. Anh với em, hai đứa mình còn ở xa nhau quá, tất cả những gì mình làm, chỉ có mình biết, nếu mình muốn làm thì không ai biết được đâu. Thương nhau, thật sự thương yêu nhau là tự biết phải giữ gìn như thế nào cho nhau, để xứng đáng với tình cảm đã có trong lòng nhau, xứng đáng với người mình thương. Em luôn nghĩ như vậy, nên khi lòng em biết là em đã nghĩ về anh, em chỉ biết có anh. Thật sự là như vậy. Em nói để anh hiểu cho em, em không thể nghi anh điều gì đâu, em có quyền đó sao, mà nghi để làm gì, nếu có, là chỉ làm buồn lòng em và bực bội anh thôi.
Em vẫn luôn muốn tin anh, tấm lòng của anh, tất cả những gì anh đã nói với em. Em tin, và đó là điều để vun đắp tình cảm trong lòng em, đong đầy nỗi nhớ thương mà em dành cho anh. Anh hãy hiểu em... Em cũng biết là anh thương em, mà anh vẫn còn đắn đo nhiều lắm.
Đời sống, cách sống, dẫu sao cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến người sống ở đó, họ thực tế hơn, ít tình cảm hơn và thực dụng hơn. Cho nên chắc cũng có khi anh không vừa ý cách biểu lộ tình cảm của em, cũng như có khi em buồn vì cách nghĩ hay cách biểu lộ tình cảm của anh dành cho em. Phải như vậy không anh? Em bây giờ không còn nhỏ, nhưng mà em vẫn là em nguyên vẹn chờ đợi người em yêu thương. Em hãnh diện đến với người em thương bằng tấm lòng của em.
Mong anh hãy suy nghĩ lại, khẳng định lại và hãy nói với em, như thế nào em cũng chấp nhận được hết anh à. Em không muốn sau nầy tụi mình phải buồn đâu anh. Em thương anh, em không thể giấu được lòng em, em không thể giấu được anh, em đã nói. Và anh cũng đã biết tấm lòng em như thế nào (tại sao em thương anh, chỉ có em và anh biết được. Nếu ai mà nghe, chắc họ nói em điên, không thực tế, ảo tưởng, em không biết có lúc nào anh nghĩ như vậy không nữa, cũng có thể có đó, nhưng mà không sao, dù sao em cũng cảm ơn anh, anh đã khiến em biết thế nào là tình cảm thương yêu, là nỗi nhớ, là mong chờ. Những thứ mà nhiều năm nay em trói chặt, không muốn bung ra, không muốn nghĩ tới).
Anh à, em đã nói hết rồi đó, em đang chờ nghe anh trả lời đây. Anh cứ nói rất thẳng, như tính của anh. Em hiểu mà. Anh nói sao em cũng nghe và chấp nhận hết anh à.
Em mong anh nhớ giùm em, ở đây lúc nào em cũng nghĩ và nhớ thương anh. Bởi em không thể nghĩ được tình cảm trong lòng em là ảo, bởi em lúc nào cũng nghĩ anh là thật, tất cả những điều anh nói với em là thật.
Em vẫn muốn đợi anh, dù có thể từ đây đến ngày nào anh trở về VN (em biết chắc chắn anh sẽ về, dẫu không phải về vì muốn gặp em) mình không còn gọi nhau, gặp nhau. Em vẫn rất hạnh phúc đón anh. Em vẫn chờ đợi anh với những nụ hôn mà em vẫn còn cất giấu. Anh ơi, em vẫn muốn gọi hoài anh ơi...................
Anh ơi, người em đã thầm yêu, thầm thương, thầm nhớ nhung, thầm đợi chờ, thầm mong nhiều điều tốt đẹp nhất dành cho anh.
Người yêu dấu hỡi vì sao giờ đây anh lại làm em trở nên sống khác với mình nhiều quá. Em muốn nhắm mắt lại cho những giọt nước mắt chảy xuống để những u uất trong lòng cuốn theo. Em muốn khóc cho bao nỗi đau lòng theo đó mà tan ra.
Bao người đang yêu thương nhau và cũng có bao người đã xa nhau. Có bao người đã quên được người yêu cũ để có người yêu mới. Cũng có biết bao người dám quên đi quá khứ, quên đi kỷ niệm để sống cho tốt đời, đẹp đạo, chỉ có em thôi tự chôn vùi mình.
Tự hỏi mình: Tôi ơi, làm như vậy sẽ được gì nào. Em biết rõ lắm chứ cái nỗi đau không muốn quên đi những ngày mưa gió não nề để đón nhận những ngày nắng tràn trề. Em biết rõ trong lòng em đang đau đớn thế nào khi em vẫn nhớ đến anh và tình cảm ngày xưa. Em biết trước rồi cuộc sống của em sẽ ra sao khi em không quên được anh... Nhưng đúng là em không biết phải làm sao nữa, em còn không còn sai bảo được chính con tim mình.
Em không thể có tình cảm với bất kỳ ai dù người ta có tha thiết, có thể hiện tình cảm mãnh liệt đến chừng nào. Em ghét tất cả những ai tìm đến với em. Em lắng nghe những lời họ nói và chờ mong trái tim mình lần nữa xao xuyến nhưng sau đó em quên sạch sành sanh những lời hay ý đẹp, còn chăng sót lại những lời nói để em suy ngẫm và sợ hãi. Em vẫn nghe điện thoại, vẫn nhắn tin trả lời nhưng trong lòng thì không định hướng mục đích. Em nói như thể cho người ta hy vọng nhưng trong trái tim mình không hề dành cho người ta chỗ đứng.
Thấy mình phũ phàng biết bao nhiêu nhưng sao có lúc em muốn làm cho tất cả những người có ý định yêu em phải đau khổ và rồi em đã không làm được.
Em đã yêu anh, tình yêu đó thật đẹp. Rồi em chôn vùi mình với quá khứ thuộc về anh. Em đã dành cho anh tất cả những gì có thể, chân thành với anh nhưng cuối cùng em vẫn chỉ còn lại một mình với vết thương lòng không bao giờ lành nổi. Em hoang mang, nghi ngờ con người mình. Em sợ em không thể yêu thương được ai khác ngoài anh. Sợ lắm, sợ lắm. Em phải làm sao đây???