Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 790: Điện Khẩn Của Tỉnh Ủy.
D
ù Trương Thanh Vân cũng không ngờ tình cảnh liên quan rộng như vậy, nhân viên xử lý án của ủy ban kỷ luật trung ương giống như sát thần mặt đen chạy khắp tất cả huyện thị Hoa Đông, số quan viên xuống ngựa đã đến một con số kinh người.
Mà trong số quan viên rớt ngựa được người ta chú ý nhiều nhất chính là chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội tỉnh Thư Đĩnh Quân, còn có phó bí thư tỉnh ủy Chu Thủ Tuân. Hai người một là quan lớn cấp bộ, một là quan lớn phó bộ có thực quyền, bọn họ tất nhiên là ô dù lớn nhất cho bọn buôn lậu.
Khi Trương Thanh Vân nghe tin tức Chu Thủ Tuân bị kỷ luật thì không tin vào tai mình, nhưng hắn khong hoài nghi năng lực xử án của ủy ban kỷ luật trung ương, hắn chỉ có thể cảm thán mặt nạ che phủ quá kinh người.
Chu Thủ Tuân là một trong những lãnh đạo Trương Thanh Vân tiếp xúc nhiều nhất, bình thường Chu Thủ Tuân đều rất an phận và ôn hòa, những vật dụng trong nhà cũng không xa hoa. Nhưng căn cứ theo số liệu ủy ban kỷ luật công bố thì trong mười năm cung cấp ô dù cho buôn lậu, Chu Thủ Tuân đã kiếm được vài tỷ đồng.
Số tiền này có một phần lớn ở ngân hàng nước ngoài, có một bộ phận tài sản và tiền mặt cố định được chỉnh lý với danh nghĩa của anh em họ hàng, các loại chứng cứ đều xác minh Chu Thủ Tuân có liên quan.
Ngoài hai gã quan lớn thì còn có hơn chín vị cấp phòng, trên cấp ban là tám mươi chín người, gần trăm người cấp ban. Nếu như tính luôn số quan viên Hoài Dương liên quan đến buôn lậu vào lúc đầu thì lần này có gần hai trăm người liên quan đến án buôn lậu của Cố Nhuận Thu, chỉ cần nhìn con số mà giật mình.
Cũng vì vậy mà toàn bộ quan trường Hoa Đông chợt dao động lớn, Hoa Đông đánh đuổi tội phạm, đánh mạnh vào đám quan viên hủ bại, cũng vì vậy mà dẫn đến sự chú ý của trong và ngoài nước. Thường ủy bộ chính trị trung ương, tổng bí thư Diệp, thường ủy bộ chính trị trung ương, thủ tướng Đỗ đều tự mình hỏi đến vụ án này, thường ủy bộ chính trị trung ương, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Hạ Dân Sinh tự mình đến Hoa Đông chỉ đạo công tác, giám sát nhân viên chuyên chú phá án, triệt để quyét sạch những phần tử liên quan đến án buôn lậu Cố Nhuận Thu.
Cuối cùng ủy ban kỷ luật trung ương và bộ công an liên hợp tạo thành tổ chuyên án, kiểm tra "vụ án buôn lậu Cố Nhuận Thu" trong vài tháng, cuối cùng mới công bố cho xã hội. Tập đoàn buôn lậu Cố Nhuận Thu đã thu lợi từ buôn lậu hơn vài trăm tỷ trong hơn mười năm.
Mà mạng lưới quan hệ của Cố Nhuận Thu cũng đã xâm nhập đến quân đội, biên phòng, hải quân, bên trong đều có người cung cấp ô dù.
Khi tấm màn đen liên tục bị vạch trần thì vụ án Cố Nhuận Thu ở Hoa Đông càng ngày càng có danh tiếng, sự việc đã chú định sẽ được ghi vào lịch sử trong nước, mà những quan viên tham gia quá trình đánh đuổi phần tử tội phạm cũng được chú định có danh tiếng lớn.
Mà trong số những quan viên đó thì Trương Thanh Vân cũng là một người vang danh, Cố Nhuận Thu là người Hoài Dương, hang ổ ở Hoa Đông, vụ án buôn lậu cũng bắt đầu sớm nhất ở Hoài Dương, Trương Thanh Vân là người nổ phát súng đầu tiên đánh đuổi buôn lậu ở Hoài Dương. Tất nhiên những thứ này thì người trong thể chế mới biết được rõ ràng, trong lòng dân chúng thì những lãnh đạo lớn trong án buôn lậu lần này chính là Lăng Tổ Hồng và Tần Vệ Quốc.
Lăng Tổ Hồng hành động ở Hoàng Hải, mà Tần Vệ Quốc thì hành động ở Hoa Đông. Trong quá trình quét sạch phần tử buôn lâu trong vụ án Cố Nhuận Thu, hai vị lãnh đạo lớn này liên tục ra mặt nói chuyện, quyết tâm đều thể hiện ở hai vị này, vì vậy mà hai người trở thành công thần trong án buôn lậu Cố Nhuận Thu.
Hoài Dương, trong khu công nghiệp hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương, Trương Thanh Vân cùng đám người đi thị sát tình huống tiến triển của khu công nghiệp. Lúc này khu công nghiệp cũng chỉ mới được đặt nền móng trong vòng hai tháng, bây giờ đã xảy ra những biến hóa long trời lở đất, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút hoa mắt.
Hôm nay lãnh đạo chính quyền đi thị sát với Trương Thanh Vân chính là Chung Gia Hoa, hắn chỉ vào những nhà xưởng đang xây dựng quy mô lớn ở trước mặt nói:
- Phía Hoàng Hải có yêu cầu rất cấp bách với các sản nghiệp di dời, chúng ta xây dựng nhà xưởng, đường cao tốc, cả phòng xây dựng đều khởi động, vận dụng tất cả các đội ngũ xây dựng cơ bản ở Hoa Đông, hiệu suất rất cao. Trước đó chúng ta chỉ dự tính có mười mấy tỷ, có lẽ sau kế hoạch lần này thì sợ rằng sản nghiệp di dời phải hơn trăm tỷ.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nhận lấy kính viễn vọng trong tay Trần Thu. Thông qua kính viễn vọng, Trương Thanh Vân có thể thấy được những nhà xưởng đủ màu ở phương xa, hắn nói:
- Anh Chung, những thứ kia là gì?
Chung Gia Hoa nhìn qua tay Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Đó là những nhà xưởng tạm thời, vì có rất nhiều xí nghiệp vội vàng đến đây mà nhà xưởng chính quy phải xây dựng mất nhiều thời gian, bọn họ trước tiên xây dựng nhà xưởng tạm thời.
- Đây cũng là đề nghị mà tôi đồng ý, dù sao một xí nghiệp di dời cũng là quá trình dài, bọn họ di chuyển là có hơn mười ngàn người theo sau, làm như vậy sẽ giảm bớt tổn thất.
- Bí thư, trước kia chỗ này là một vùng hoang vu, nếu sang năm sau thì nơi đây sẽ rất phồn hoa. Nếu nói theo cách bảo thủ thì sang năm số nhân công bên ngoài vào thành phố có thể lên đến con số năm triệu, riêng khu công nghiệp đã cần hai triệu nhân công.
- Tốt, các anh công tác rất xuất sắc.
Trương Thanh Vân cao giọng nói:
- Khu công nghiệp liên hợp lấy được hiệu quả tốt so với quy hoạch, tôi thay mặt thị ủy chính quyền nói lời cảm tạ với các đồng chí tham dự xây dựng khu công nghiệp.
- Mặt khác, theo lời phó chủ tịch Chung, vì có rất nhiều xí nghiệp vào Hoài Dương, kèm theo đó là rất nhiều tài sản và con người. Vì vậy khu công nghiệp cần phải làm tốt xây dựng và quy hoạch, chúng ta không cần tốc độ, còn phải xem xét chất lượng.
Trương Thanh Vân dùng giọng êm tai nói, khi phát biểu thì có rất nhiều người lấy vở ra ghi chép, trong số đó còn có cả Chung Gia Hoa.
Chung Gia Hoa tiếp tục là phó chủ tịch thường vụ, tuy chủ tịch mới còn chưa đến nhận chức nhưng hắn cũng đã biết mình không còn hy vọng. Điều này làm hắn cảm thấy nguy cơ rất lớn, hắn thậm chí không kịp hối hận vì trước đó dùng nhiều trò tiểu thông minh trước mặt bí thư Trương.
Điều hắn cần làm duy nhất vào lúc này chính là cố gắng công tác, nhanh chóng làm ra thành tích. Hắn biết rõ tính cách của Trương Thanh Vân, nếu đã đắc tội với bí thư, lại không có thái độ công tác đoan chính, như vậy sẽ không còn gì để vãn hồi.
- Bí thư...
Trương Thanh Vân đang cực kỳ có hứng thú nói chuyện, đúng lúc này Trần Thu khẽ kêu một tiếng. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn, Trần Thu nói:
- Điện thoại của tỉnh ủy, thư ký trưởng Canh tự mình gọi đến.
Trương Thanh Vân chợt ho khan, hắn khoát tay với đám người rồi nhận điện thoại trên tay Trần Thu, sau đó đi đến dưới một bóng cây rồi đặt điện thoại trên tai nói:
- Alo, thư ký trưởng Canh à? Tôi là Trương Thanh Vân.
- Ha ha, bí thư Thanh Vân, tôi ở bên này thấy khá ồn ào, có lẽ anh đang cùng cán bộ đi thị sát, xem ra cuộc điện thoại này cũng không đúng lúc.
Canh Liệt dùng giọng vui đùa nói, ấn tượng của Trương Thanh Vân với Canh Liệt là khá tốt, hai người đã vài lần nối quan hệ, dù Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì Canh Liệt cũng không quá ra vẻ, đây là trường hợp đặc biệt trong quan trường Hoa Đông.
- Thư ký trưởng điện thoại là truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo, tôi nhiệt liệt hoan nghênh còn chưa kịp, đâu dám nói quấy rầy?
Trương Thanh Vân cười nói.
Canh Liệt cười ha hả, một lúc lâu sau mới thu nụ cười nói:
- Được rồi, nói đến chuyện chính, anh nên dừng công tác lúc này mà chạy đến tỉnh ủy tham gia hội nghị. Anh không nên hỏi nội dung hội nghị, tôi cũng không biết, bí thư Tần điện thoại cho tôi, nói rằng sự việc khẩn cấp, không thể trì hoãn.
- Cái...
Trương Thanh Vân vô thức mở miệng định hỏi có chuyện gì, nhưng Canh Liệt vừa rồi đã rào đón sẵn, người ta mở miệng đã muốn mình bỏ qua tất cả công tác đang xảy ra, còn nói gì nữa?
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ nói:
- Bây giờ đã gần mười hai giờ trưa, khi nào hội nghị bắt đầu?
- Không có thời gian chính xác, bí thư nói khi nào anh đến thì hội nghị sẽ bắt đầu.
Canh Liệt nói.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, những nghi ngờ trong lòng là rất nhiều, khoảnh khắc này cũng không biết nói gì. Canh Liệt nói:
- Anh không cần căng thẳng, không phải là chuyện xấu...
- Được, tôi sẽ lập tức lên đường...
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn lập tức cúp điện thoại, sau đó gọi Trần Thu đến. Chung Gia Hoa thấy bí thư sắp phải đi thì vội hỏi:
- Bí thư, bây giờ đã sắp dùng cơm, anh ăn cơm...
Chung Gia Hoa nói được một nữa thì nghênh đón ánh mắt của Trương Thanh Vân, câu nói kế tiếp không thốt nên lời. Vì hắn đột nhiên phát hiện ra trong số lãnh đạo thị sát hôm nay có cả chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp, hắn nói như vậy rõ ràng làm thay cho người khác.
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng nếu xét về phương diện khác cũng sáng tỏ Chung Gia Hoa đã nắm chặt khu công nghiệp, việc này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là xem lãnh đạo như thế nào. Chung Gia Hoa bây giờ rất sợ hãi Trương Thanh Vân, vì vậy vẻ mặt rất căng thẳng.
Trương Thanh Vân nhìn đối phương vài giây đồng hồ, sau đó đột nhiên mỉm cười nói:
- Cơm sẽ không ăn, tỉnh ủy điện khẩn, thư ký trưởng Canh Liệt tự mình điện thoại, nhất định là có chuyện quan trọng, tôi cần phải đi ngay. Tôi sẽ nói Trần Thu đưa cơm theo, chúng tôi vừa đi vừa ăn.
Trương Thanh Vân sắp xếp, ai dám vi phạm? Mọi người đành phải vây quanh bí thư đưa lên xe, mang cơm công tác lên đưa cho Trần Thu, sau đó cùng nhau nhìn xe bí thư khuất ở cuối đường.
Trương Thanh Vân ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, hắn không biết tỉnh ủy mời dự họp khẩn cấp để làm gì. Dựa theo chương trình thì tuần sau bí thư Chiêm sẽ đến thị sát Hoa Đông, vì vậy khả năng này có thể bị bài trừ.
Mà liên quan đến báo cáo công tác của Hoài Dương, Trương Thanh Vân mấy ngày trước đã báo cáo tỉnh ủy, khả năng này coi như không tồn tại. Ngoài hai vấn đề này thì còn có gì đáng để thư ký trưởng phải tự mình điện thoại cho hắn?
- Bí thư, chúng ta sẽ trực tiếp về tỉnh thành sao?
Trần Thu quay đầu nói, vì hôm nay thị sát ở quận Lão Sơn, mà Lão Sơn lại gần Hoàng Hải, khác hướng với Lăng Thủy, lúc Trần Thu nói chuyện thì xe đã vào quận Hoa Sơn.
Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm, hắn nói:
- Trực tiếp chạy đi, điện thoại quá gấp, tất nhiên có đạo lý, chúng ta không cần trì hoãn.
Sau khi có được chỉ thị của Trương Thanh Vân thì lái xe Tiểu Triệu rẽ vào đường cao tốc, sau đó phóng thẳng về phía Lăng Thủy.