Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 11 - Chương 8
- T
rưởng ban Lữ, tôi mời anh một chén. Tôi tới Hoài Khánh một năm mà chưa được ngồi riêng với Trưởng ban Lữ lần nào. Bây giờ được Trưởng ban Lữ mời làm tôi rất cảm kích.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên nói.
Lữ Thu Thần xuất thân là giáo viên khoa Trung văn, trước đây làm ở trường Nhất Trung Hoài Khánh, sau đó điều tới Ban Tuyên giáo Thị ủy, cuối cùng từng bước lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy.
- Thị trưởng Triệu khách khí rồi. Anh đến Hoài Khánh gặp nhiều chuyện khó giải quyết như vậy, tôi thấy anh từ đầu năm đến giờ chưa lúc nào được an nhàn. Bắt đầu từ việc thu hồi nợ, việc khó giải quyết này cũng được anh làm tốt. Tôi thấy Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà cũng nên cho anh được nghỉ ngơi một chút.
Lữ Thu Thần người cao, hai má hơi lõm, mắt sắc bén. Ấn tượng đầu tiên khi đánh giá Lữ Thu Thần chính là tính cách kiên định, một khi quyết định việc gì là rất khó thay đổi.
Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ xem tại sao Lữ Thu Thần lại mời mình ăn cơm. Hắn vốn nghĩ Ban Tổ chức cán bộ có phải là có việc gì hoặc thủ tục gì cần Ủy ban ủng hộ, nhưng hắn nghĩ với tính cách của Lữ Thu Thần sẽ không cần làm như vậy. Giao cho một Phó trưởng ban sang nói chuyện với Ủy ban là được.
- Trưởng ban Lữ, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng lãnh đạo lại suy nghĩ cho sức khỏe của tôi, muốn tôi quý trọng cơ thể, không nên chinh phạt mãi, cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên để tôi ở lại Hoài Khánh tiếp tục làm việc.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Lữ Thu Thần nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy không khỏi nở nghiên cứu, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Triệu Quốc Đống này là người trẻ tuổi có tính cách sảng khoái, cũng không vòng vo như mình nghĩ. Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài, còn phải xem tiếp.
Đề tài của hai người rất nhanh chuyển về việc của Hoài Khánh. Công tác chỉnh đốn tác phong làm việc đang diễn ra gấp rút. Do mấy lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy đốc thúc, các quận, huyện rốt cuộc đã khởi động.
Trần Anh Lộc đã phê bình Ban Tuyên giáo, phê bình bọn họ không dám lộ ra vấn đề tác phong làm việc của quận, huyện với truyền thông. Y cũng yêu cầu Ủy ban kỷ luật cùng ban Tuyên giáo phải ngầm điều tra các quận, huyện, phát hiện bất cứ tình hình gì đều phải đưa ra ánh sáng. Đương nhiên lời này tuy như vậy nhưng cũng đủ để chứng minh quyết tâm của Thị ủy, Ủy ban trong công tác lần này.
Mấy chén rượu vào bụng, hai người nói chuyện cũng tùy tiện hơn. Lữ Thu Thần biết Triệu Quốc Đống nhất định đang khó hiểu sao mình lại mời hắn tới. Y đang tìm cơ hội thích hợp để nói ra mục đích của mình.
Nói thật y bây giờ cảm thấy Trần Anh Lộc đã quá mềm yếu. Mặc kệ lai lịch Triệu Quốc Đống như thế nào nhưng hắn bây giờ là một thường vụ của Hoài Khánh. Hắn mặc dù làm Phó thị trưởng thường trực đã thay Trần Anh Lộc xử lý tốt vài việc, nhưng đây là do Trần Anh Lộc cố gắng ủng hộ. Nếu không hắn thật sự nghĩ Hà Chiếu Thành để mặc cho hắn làm gì thì làm sao?
Khâu Trạch Danh tối qua đúng là uống nhiều, máy hết pin nên không biết được. Sáng hôm sau phát hiện ra thì tình hình đã không thể giải quyết. Trên Thị xã đã thống nhất để Khâu Trạch Danh viết đơn từ chức, đương nhiên danh nghĩa do Cổ Lâu xảy ra sự cố lớn.
Khâu Trạch Danh tốn bao tâm huyết mới có thể lên được bước này, Khâu Trạch Danh từ Phó Trưởng phòng nông nghiệp tiến dần lên, đâu có dễ. Chỉ vì uống bữa rượu rồi mất chức, nếu theo ý kiến của Thị xã thì Khâu Trạch Danh nhất định bị bỏ xó đến cuối đời.
Lữ Thu Thần rất kiên nhẫn nói đủ chuyện ngoài lề. Người này giỏi nói chuyện, dù đề tài nào cũng có thể nói chi tiết làm Triệu Quốc Đống khá phục.
- Lão Khâu đúng là không dễ dàng. Khi tôi quen y thì y còn làm Phó chủ tịch huyện Tĩnh. Tình hình huyện Tĩnh thì Thị trưởng Triệu cũng hiểu đó, điều kiện rất khó khăn nhất là mấy năm trước. Lão Khâu phụ trách mảng nông nghiệp của huyện Tĩnh, công tác sản xuất nông nghiệp của huyện Tĩnh có được như hôm nay cũng là một phần công lao của lão Khâu.
Lữ Thu Thần bùi ngùi nói. Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì, hắn bưng chén lên nhấp một ngụm. Lữ Thu Thần đã lộ ý đồ, chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn muốn nghe xem người này nói gì. Chẳng lẽ nói y muốn lật đổ quyết định của Thị xã, để Khâu Trạch Danh tiếp tục làm Chủ tịch Cổ Lâu?
- Tôi nhớ lúc đó mình còn làm Phó trưởng ban Tuyên giáo đã dẫn đài truyền hình xuống phỏng vấn công tác thủy lợi vụ đông xuân của huyện Tĩnh. Lão Khâu đang dẫn một đám người ở trên đê làm việc này cả tháng. Hắc hắc, Phó chủ tịch huyện, Thị trưởng Triệu có nghĩ tới là có thể tại công trường một tháng, trong đó về nhà chỉ một hai lần thì người bình thường có thể làm được sao? Nói thật tôi rất cảm động, lúc trước tôi tưởng rằng người này diễn trò nhưng sau đó từ nhiều mặt mới biết đúng là như vậy.
- Ừ, lão Khâu tiến từng bước từ cơ sở lên đúng là không dễ.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói. Lữ Thu Thần nói đúng, tám năm trước Khâu Trạch Danh là người vùi đầu làm việc, chẳng qua đó là tám năm trước. Khâu Trạch Danh làm Chủ tịch huyện đã không còn là Khâu Trạch Danh làm Phó chủ tịch huyện trước đây.
Thấy Triệu Quốc Đống gật đầu, Lữ Thu Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều này làm y có chút tức giận là sao mình lại phải chú ý thái độ của đối phương.
- Thị trưởng Triệu, công tác cơ sở không dễ làm. Chúng ta phải thông cảm nỗi khó xử của cấp dưới. Làm một Chủ tịch huyện thì phải ứng phó về nhiều mặt. Khi đi tiếp khách ở ngoài thì sao không uống chứ.
Lữ Thu Thần thở dài nói:
- Thị trưởng Triệu, anh lúc ở bên Ninh Lăng cũng đã từng làm Chủ tịch huyện, đương nhiên cũng hiểu việc này. Bây giờ anh phụ trách thu hút đầu tư thì anh muốn được cấp trên ủng hộ về chính sách và tài chính thì sao không đi tiếp khách cho được? Lão Khâu gặp phải việc này đúng là quá đen.
Triệu Quốc Đống cười lạnh trong lòng, hắn không nói gì mà lẳng lặng lắng nghe đối phương nói chuyện.
Lữ Thu Thần nói đúng, Khâu Trạch Danh khi viết bản kiểm điểm gửi cho Ủy ban kỷ luật Thị ủy đã nói tối hôm đó tiếp một vị Trưởng phòng Ngân hàng nông nghiệp tỉnh, một vị phó giám đốc ngân hàng nông nghiệp Thị xã cùng với mấy vị Phó chánh văn phòng uống rượu, uống hơi nhiều, máy cũng hết pin nên không chú ý.
Chẳng qua rất không hợp lúc đó là Khâu Trạch Danh lúc ăn tối ở Sơn trang Nhan Hồ Quận Khánh Châu, mà lúc ấy Đường Lăng Phong lại đang chiêu đã khách nên gặp Khâu Trạch Danh cùng mấy người bạn vào câu lạc bộ giải trí ở đây.
Về phần đêm xuống Khâu Trạch Danh đi đâu thì ít nhất Đường Lăng Phong tiễn khách vẫn thấy xe Santana của Khâu Trạch Danh đỗ ở trước cửa câu lạc bộ giải trí. Mặc dù biển số xe bị che nhưng vị trí lúc vào đâu có đổi.
Triệu Quốc Đống bây giờ muốn biết Lữ Thu Thần định nói gì nữa.
- Trưởng ban Lữ, lão Khâu đúng là hơi đen, nhưng ai bảo anh ta gặp việc này cơ chứ? Bây giờ trong huyện nhiều người chú ý tới việc này như vậy, Thị xã lại đang đẩy mạnh công tác chỉnh đốn tác phong làm việc thì nếu không có hành động sẽ ăn nói ra sao với mọi người?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi cảm thấy lão Cao đã bị cách chức, lão Khâu bị ghi kỷ luật Đảng là được rồi. Dù sao chỉ là chuyện về an toàn lao động, lão Khâu dù tới hiện trường cũng không thể hóa giải sự cố mà.
Lữ Thu Thần cảm thấy thái độ Triệu Quốc Đống không kiên quyết nên khá động tâm và nghĩ có thể giúp được lão Khâu.
Triệu Quốc Đống mở to mắt, hắn không biết đối phương nhắc chuyện này với mình có tác dụng gì, chẳng lẽ mình muốn tỏ rõ thái độ tha cho Khâu Trạch Danh? Xử lý cán bộ không phải công việc của Phó thị trưởng thường trực, điều này cần hỏi Ân Cảnh Tùng cùng Đàm Lập Phong mới đúng.
- Trưởng ban Lữ, không thể nói như vậy. Khâu Trạch Danh là Chủ tịch huyện, lúc ấy lại là lãnh đạo trực ban. Chuyện xảy ra, các lãnh đạo huyện khác đều có mặt chỉ huy cứu viện, Chủ tịch huyện không có thì lãnh đạo huyện sẽ thấy như thế nào? Vậy công tác chỉnh đốn tác phong ở Cổ Lâu chẳng phải trò hề sao?