Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 818: Nỗ Súng Đi!
Đả tự: Lăng Độ Vũ - luongsonbac
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tần Lạc nhìn vào Kiếm Khách đang bị Đại Đầu và Jesus khống chế. cười hề hề nói.
Bọn họ ngày trước cũng mấy lần đụng độ với nhau, nhưng lần nào cũng là họ ở chỗ sáng, còn Kiếm Khách thì trong bóng tối. Kiếm Khách vừa ra tay cái là bỏ đi luôn, thậm chí đa phần là họ còn chưa nhìn thấy mặt nhau.
Lần này cuối cùng thì bọn họ cũng ‘đối mặt với nhau một cách thẳng thắn' rồi, hơn nữa một bên còn ướt đẫm người lộ ra một dáng người cường tráng, khêu gợi_Kiếm Khách nhìn vào Tần Lạc, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh, chẳng có một chút gì gọi là tính giác ngộ của một người tù nhân cấp dưới cả.
“ Tần, anh ta không hiểu anh đang nói gi đâu." Jesus nói.
“Tôi biết.” Tần Lạc gật đầu. “Từ rất lâu rồi tôi đã muốn nói câu này với anh ta. Còn anh ta có nghe hiểu không cũng không sao. Đem đi đi.”
Đại Đầu còng tay Kiếm Khách lại, nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy không yên tâm. hắn dùng ngân châm phong bế huyệt ‘đan điền' của anh ta lại, làm cho anh tay anh ta không còn một chút sức lực nào trong vòng nửa giờ đồng hồ. Jesus xách hộp kiếm của Kiếm Khách lên. Một nhóm người lại một lần nữa bước lên du thuyền.
Tần Lạc không đem Kiếm Khách đến gặp Carlise. Đánh người không đánh mặt mà, nếu hắn không đoán nhầm, thì những người đó đã báo tin Kiếm Khách đã chết cho Carlise hay Philip rồi cũng nên.
Nếu bây giờ mà mình dẫn theo Kiếm Khách về thì không phải đã nói thẳng ra rằng những lời báo cáo lên trên của bọn họ là sai lầm, bọn họ đã dùng bao nhiêu nhân thủ rồi lại bố trí một trận địa lớn như vậy mà lại để cho phạm nhân chạy thoát_làm thế không phải là khiến cho người ta phải mất mặt. không có đường lui hay sao?
Du thuyền dừng lại ở một nơi vô cùng tĩnh mịch, Đại Đầu đi dò xét một vòng rồi quay lại nói với Tần Lạc: “Phía trước có một xưởng đóng tàu bị bỏ hoang.”
“Vào đó đi.” Tần Lạc nói.
Đại Đầu dùng súng bắn vỡ hộp khóa, sau đó bọn họ tiến vào bên trong khu vườn bốc lên một mùi ẩm mốc, hôi thối.
Tần Lạc nhìn Jesus nói: “Anh làm phiên dịch cho tôi.”
“Được, mặc dù làm như vậy có phần kỳ quái.” Jesus gật đầu nói.
“Tôi chuẩn bị rời khỏi Thụy Điển rồi, tôi không muốn đem theo một tên sát thủ về nước. Vì vậy mà bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Một là tôi giết chết anh, hai là anh đi hãy đi giết chết kẻ đã phái anh đến đây giết tôi.”
Jesus nhìn Tần Lạc một cái. sau đó nói lại những lời Tần Lạc vừa nói cho Kiếm Khách nghe.
“Giống anh ư?” Kiểm Khách ngẩng đẩu lên nhìn Jesus nói. Anh ta nhìn không rõ được các đường nét trên khuôn mặt Jesus, nhưng lại có thể nhìn ra được mắt Jesus sáng quắc.
“Đúng vậy, giống tôi.” Jesus cười nói. “Anh nên cảm thấy may mắn vì lòng nhân từ của anh ấy. Chúng ta là sát thủ. kết cục của một sát thủ bại trận là gì chắc anh rõ hơn ai hết?”
“Tôi rất rõ, và tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Chuẩn bị đi đến cái chết ư?”
“Đúng vậy.”
“Theo như tôi được biết thì anh rất sợ chết.”
“Nếu anh nghĩ tôi cẩn thận là sợ chết thì anh cứ thích nói gì mà anh nghĩ.” Kiếm Khách cười nói. “Nếu có thể thì tôi đúng là cũng muốn sống hơn. Làm gì có ai muốn chết chứ?”
“Anh hiện giờ đang có một cơ hội như thế đấy.” Jesus khuyên giải. Dù gì thì bọn họ cũng là bạn của nhau. Mặc dù tình bạn của họ khiến cho rất nhiều người không thể hiêu nôi.
“Nếu tôi mà làm thế thì tôi chẳng phải đã là anh rồi sao?”
“Như thế thì có gì là không tốt chứ? ít nhất thì tôi hiện giờ có thể tiếp tục đi theo Chúa Jesus, có thể khuyên răn nhiều người tôn thờ Chúa hơn nữa.”
Kiếm Khách tức giận thật rồi.
Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lẽo và đầy sát khi: “Lẽ nào anh chưa từng cảm thấy sĩ nhục vì hành vi của mình hay sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt Jesus cũng bỗng dưng biến mất rồi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có chứ, nhưng cứ mỗi lần tôi nghĩ đến nếu tôi không chịu hàng mà phải đối mặt với cái chết thì tôi càng kiên định rằng sự lựa chọn của tôi là đúng đắn. Một người sống có thể làm được nhiều việc hơn một người chết. Có thể làm việc xấu mà cũng có thể làm việc tốt.”
“Anh là sát thủ. mà sát thủ thì nên có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Một là giết người, hai là bị người ta giết, chứ không nên có sự lựa chọn thứ ba_tôi sẽ dùng tírih mạng của mình để duy trì danh tiếng của tôi.”
“Thật là đáng tiếc.” Jesus nói.
“Đây cũng là điều mà tôi muốn nói với anh.”
“Anh có chắc đâv là câu trả lời cuối cùng của anh không? Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ
nói lại với anh ấy_ò. tôi quên chua nói cho anh biết, hiện giờ tôi đang kiêm thêm chức
vệ sĩ cho anh ấy nữa. Một công việc nhẹ nhõm mà vui vẻ. mặc dù trước giờ anh ấy chua từng phát lương cho tôi, nhung_điêu đó không quan trọng, không phải vậy sao?”
“Đây chính là đáp án cuối cùng của tôi.” Kiểm Khách nói với giọng phiền muộn. “Từ lúc nào mà sát thủ cũng bắt đầu biết cò kè mặc cả rồi?”
“Hiện giờ tôi là một người truyền đạo! Jesus nhếch mép cười. “Tôi đã từng cảm thấy tự hào về nghề nghiệp của mình. Và bây giờ cũng vậy. ờ, nói sao nhỉ, tôi đúng là giống như người Trung Quốc vẫn thường nói_làm nghề gì thì thích nghề đó.”
“Anh bạn của tôi, tôi nên chỉ trích anh mặt dày vô liêm sĩ, hay là tán thưởng anh vì anh có thể thích nghi với mọi tình huống đây?”
“Thế nào cũng được."’ Jesus nói. “Chúa đã nói. nếu có người nhục mạ con. chửi con. chế nhạo con. cười con, hiếp đáp con, phỉ nhổ vào con thì đều không cần phải để ý. Đợi vài năm sau. con hãy nhìn lại nó.”
“_Tôi không nhớ là Thượng Đế đã nói những lời này.”
“Không có sao? Những lời đầy triết lý thế này thì chỉ có Chúa mới nói được ra.”
Tần Lạc nhìn hai con người đang nói chuyện rôm rả trước mặt mình, vậy mà mình chẳng nghe hiểu câu nào nên đành lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: “Có kết quả chưa? Tôi hy vọng là anh ta có thể có được sự lựa chọn thông minh nhất.”
“Anh ấy chọn phương án là dùng cái chết để duy trì danh dự và lòng tự tôn của anh ấy.” Jesus nói. “Anh ấy dũng cảm hơn tôi.”
“Và cũng ngu ngốc hơn anh.” Tần Lạc nói. “Giết anh ta đi.”
Đại Đầu hiểu ý bèn lập tức giơ súng lên.
“Đợi đã.” Jesus kêu lên.
“Có chuyện gì sao?” Tần Lạc nhìn Jesus nói. “Lẽ nào anh muốn nói giúp cho anh ta. bảo tôi thả anh ta ra?”
“Tôi muốn mời anh ấy hút một điếu thuốc.” Jesus nghiêm túc nói. “Anh ấy không uống rượu, không chơi gái, chỉ thích giết người và hút thuốc.”
“Được.” Tần Lạc gật đầu đồng ý. Hắn không phải là một ông lão cứng ngắc cổ hủ.
“Anh có thuốc không?” Jesus vừa đưa tay lục lọi trên người Kiếm Khách vừa hỏi.
“Cảm ơn anh bạn của tôi.” Kiểm Khách liếm môi nói. “Tôi không ngờ là anh lại đưa ra yêu cầu này vì tôi, điều đó làm cho tôi vui hơn là anh cầu xin giúp, tôi không cần tìm nữa đâu. Tôi không có thuốc. Anh nên biết rõ tính của tôi chứ. chỉ cần tôi tiếp nhận nhiệm vụ thì tôi sẽ cai thuốc và loại bỏ sạch sẽ tất cả các thứ mùi trên người đi.”
“ồ. một con cừu lạc đường đáng thương, thế anh đã bao lâu không hút thuốc rồi?" Jesus quay người lại nhìn Tần Lạc và Đại Đầu hỏi: “Hai người có thuốc không?”
“Tôi không có.” Tần Lạc lắc đầu đáp. Đại Đầu thì không thèm để ý đến anh ta, nhưng sự trầm mặc cùa anh ta đã cho Jesus biết được đáp án.
“Các anh có thuốc không?” Jesus lại quay ra hỏi đám hộ vệ cung đình đi theo có trách nhiệm bảo vệ cho Tần Lạc.
“Thưa ngài, khi thi hành nhiệm vụ thì không được hút thuốc, cũng không được phép đem theo bất kỳ vật gì có khả năng làm lộ thân phận cả_” Một người đàn ông cao lớn nói đâu ra đấy.
“Thật là đáng tiếc quá." Jesus thở dài một tiếng, sau đó anh ta nhìn Tần Lạc nói: “Anh có thể giao anh ấy cho tôi không? Tôi mời anh ấy một điếu thuốc rồi sẽ đưa anh ấy lên đường.”
Tần Lạc nhìn thẳng vào mắt Jesus.
Một lúc sau, hắn liên gật đầu nói: “Được.”
“Tôi đi theo bọn họ.” Đại Đầu nói. Cậu ta không yên tâm cứ để mặc cho Jesus đem theo Kiếm Khách đi như thế này. Thế nếu anh ta thả Kiếm Khách ra thì sao?
“Đi cùng tôi về đi.” Tần Lạc cười nói.
Nói xong hắn liền quay người dời đi. Đại Đầu mặc dù không cam lòng, nhưng cũng phải đi sát theo.
“Đúng là một người vô cùng kỳ quái. Thảo nào cho đến giờ tôi vẫn chưa giết được anh ta.” Kiếm Khách nhìn vào bóng Tần Lạc đang khuất dần về phía xa nói.
“Bây giờ mà hối hận thì vẫn còn kịp đấy.” Jesus nói.
“Có thể người khác không có cách nào để nói lời này. nhưng tôi thì biết rõ ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trong đời tôi_vì vậy mà tôi chắc chắn một điều rằng, cả đới tôi chưa bao giờ làm việc gì mà phải hối hận cả.” Kiếm Khách nói.
“Đi thôi.” Jesus nhún vai một cách thoải mái nói. vừa nói vừa bước ra phía cửa.
Kiếm Khách cười cười rồi cũng đứng dậy đi theo.
Đi được hơn nửa giờ đồng hồ thì cuối cùng hai người cũng đến được một trạm xăng dầu. bên cạnh có một tiệm bán hàng hai tư trên hai tư giờ. hai người liền bước vào trong mua một bao Marlboro.
Jesus xé giấy bóng bọc bên ngoài đi rồi rút ra một điếu châm lên và đưa cho Kiếm Khách, nói: “Anh hút đi.”
“Cảm ơn anh.” Kiếm Khách tiếp lấy điếu thuốc và hút một hơi dài không biết mệt mỏi.
Có thể là do đã nhịn lâu lắm rồi, nên hơi đầu tiên anh ta đã ra sức hút, chỉ một hơi thôi mà đã còn có nửa điếu rồi.
Cứ để mặc cho mùi vị thơm nồng của thuốc chảy xiết trong lồng ngực, Kiếm Khách nhắm mắt lại có phần ngây ngất.
Jesus ngồi ở một bên nhìn anh ta mà không nói thêm lời nào.
Tiếp đó Kiếm Khách hút từng hơi nhỏ, tựa như đang nếm thử mùi vị của thứ đồ ăn hảo hạng trên thế giới vậy.
Rất nhanh, điếu thuốc đã được đốt đến đót thuôc.
Jesus đưa bao thuốc ra trước mặt Kiếm Khách nói: “Anh có thể hút thêm một điếu nữa.”
“Không cần đâu.” Kiếm Khách từ chối. “Anh đã hứa với anh ta là chỉ mời tôi hút một điếu thuốc.”
“Sự thực thì đúng là như vậy.” Jesus đưa tay về.
“Anh có thể đưa cho tôi hộp kiếm không? Kiếm Khách lướt nhìn hộp kiếm mà Jesus đặt ở một bên, nói.
Jesus đưa hộp kiếm ra, Kiếm Khách liền tiếp lấy rồi ấn nhẹ lên đó kêu ‘tạch’ một cái. thì chiếc hộp được mở ra.
Chiếc kiếm màu bạc trắng nằmyên trong chiếc nệm nhung bông màu đỏ.
Kiểm Khách đưa tay vuốt nhẹ lên nó, và lướt nhẹ đầu ngón tay lên trên lưỡi kiếm, tay anh ta lập tức xuất hiện một vết cắt dài, từng giọt máu đỏ tươi chảy dài trên lưỡi kiếm.
Dùng máu để dưỡng kiếm!
Kiếm Khách không nỡ đóng hộp kiếm lại, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn đóng vào và đưa lại cho Jesus, nói: “Đối đãi với nó cho thật tốt.”
Jesus không đưa tay ra tiếp lấy mà nhìn Kiềm Khách nói: “ Tôi biết là anh đã hồi phục thể lực. Anh có thể dùng nó để phản kháng rồi chạy trốn.”
“Tôi đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi.” Kiếm Khách nói. “Anh nổ súng đi.”
“Được. Người bạn của tôi.” Jesus rút khẩu súng của mình ra. giật chốt, họng súng nhằm thẳng vào đầu của Kiểm Khách.
“Tạm biệt, người bạn của tôi.” Jesus nói xong bèn bóp cò một cách dứt khoát.
Pằng!
Máu văng tung tóe khắp nơi.
Đổng Lam Phương
-- o --