However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 721: Làm Sao Tạo Thành Đức Hạnh Này
òn có dược liệu thu thập được trong vườn thuốc của Chung gia. Tất cả những thứ này đều phải giao cho Mạc Lưu Tô tìm thời gian xử lý mới được.
- Nói như vậy, ta có một Dược đỉnh tốt rồi sao?
Mạc Lưu Tô kích động, sắc mặt đỏ bừng giống như một quả táo chín.
- Đương nhiên, thứ này chỉ có trên tay nàng mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Đường Phong cười tủm tỉm nhìn nàng, sắc tâm đại động:
- Sư tỷ, nàng nói làm thế nào cảm tạ ta đây.
Mạc Lưu Tô sững sờ, lập tức nhăn nhó. Ngoại trừ lên giường thỏa mãn Đường Phong ra, nàng thật sự không nghĩ ra phải cảm tạ như thế nào.
- Một thứ lớn như vậy, ngươi rốt cuộc cất giấu ở chỗ nào nha? Vì sao lại lấy ra được?
Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong, nghi hoặc muốn chết.
Chu Tiểu Điệp nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu rốt cuộc Dược Vương Đỉnh làm thế nào xuất hiện thần kỳ trước mặt mình, nàng chỉ biết trên người tên nam nhân Đường Phong này có rất nhiều bí mật.
Còn chưa ăn xong bữa cơm, nghe thấy tin tức Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y cũng tới Yên Liễu Các, Đường Phong là người đã phát triển Thiên Tú, thân là tông chủ, Bạch Tố Y đương nhiên rất cảm kích Đường Phong.
Về phần Lâm Nhược Diên thì không cần phải nói, nàng nuôi dạy Đường Phong từ nhỏ tới lớn, coi hắn như con ruột của mình, Đường Phong an toàn trở về nàng vui mừng hơn ai hết.
Trong phòng, Lâm Nhược Diên làm bộ vô ý hỏi thăm tin tức của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, Đường Phong cũng kể lại chi tiết. Nhưng Đường Phong lại nhạy cảm phát hiện trong đôi mắt u buồn của cô cô lại ẩn chứa chút vui mừng, có lẽ cô cô vẫn còn tình cảm với phụ thân Đường Đỉnh Thiên. Chuyện tình cảm của trưởng bối, Đường Phong không tiện nhúng tay, chỉ có thể cảm thấy tiếc hận thay cho cô cô.
Hai vị cao tầng của Thiên Tú cũng không thể ở lại quá lâu liền phải rời đi, hiện giờ Thiên Tú phát triển quá nhanh, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, Bạch Tố Y và mấy trưởng lão thậm chí còn không có cả thời gian nghỉ ngơi.
Chờ hai người rời khỏi, Đường Phong mới nhìn Thang Phi Tiếu hỏi:
- Được rồi Tiếu thúc, ban ngày nói có chuyện gì muốn ta xác nhận?
Thang Phi Tiếu ngây người một lát, lập tức vỗ đầu nói:
- Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì quên mất. Phong thiếu đi theo ta, cho ngươi xem chuyện này.
- Phu quân, đều là chuyện do chàng tạo ra!
Phi Tiểu Nhã mỉm cười xinh đẹp, lén lút nhéo vào hông Đường Phong.
- Nàng nói vậy có ý gì?
Đường Phong cảm thấy mê man, căn bản không rõ Tiểu Nhã đang nói cái gì? Lại nhìn Lại tỷ và Mạc Lưu Tô, hai người cũng thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu. Tứ Nương ở một bên hé miệng cười khẽ, bỡn cợt nhìn Đường Phong.
- Mọi người nói rõ xem!
Đường Phong thật sự cảm thấy sốt ruột.
Lại tỷ oán trách trừng mắt liếc nhìn Đường Phong:
- Theo sau nhìn sẽ biết.
Vừa nói, vừa đưa tay kéo Đường Phong, dẫn hắn đi ra ngoài.
Mọi người đến trước một căn phòng bỏ trống của Yên Liễu Các, Tiếu thúc quay đầu lại nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói:
- Phong thiếu, người đó đang ở bên trong, ngươi tự vào đó, nha đầu kia tính tình ngang bướng, đã tuyệt thực mấy ngày rồi, chúng ta thật sự sợ nàng bị chết đói.
Đường Phong lại càng mê man, cau mày hơi cảm nhận bên trong, phát hiện trong phòng quả nhiên có một luồng khí tức của người nào đó, hơn nữa ngay cả hơi thở rất nhỏ cũng có thể nghe thấy, phỏng chừng người trong phòng nhận ra có người tới gần, nhịp tim đập nhanh hơn trước.
Quay đầu nhìn mọi người, Đường Phong lộ vẻ khó hiểu, đưa tay đẩy cửa phòng, cất bước đi vào.
Ánh trăng như thủy ngân nghiêng xuống soi sáng cả căn phòng, Đường Phong liếc mắt nhìn vào một góc tối, ở đó có một thân ảnh gày gò đang cuộn tròn, tầm nhìn quá tối, Đường Phong nhất thời không thấy rõ người đó rốt cuộc là ai, chỉ có thể thấy được một đôi mắt sáng rực nhưng lại đầy oán hận.
Trong đôi mắt sáng rực xen lẫn yêu ghét thù hận, vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ nhìn Đường Phong, khiến người khác nhìn thấy mà chua xót không nguôi.
Đường Phong tiến thêm mấy bước, cúi thấp đầu nhìn kỹ, không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Tại sao nàng lại ở đây?
Người bị nhốt trong phòng không phải là ai khác, mà chính là tiểu thư của Trang gia Trang Tú Tú! Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn. Trước khi Đường Phong nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng căn bản không nghĩ tới nàng.
Trang Tú Tú bị một sợi dây thừng to bằng ngón cái trói chặt, ngồi dưới đất, phỏng chừng cương khí trên người cũng đã bị phong ấn, nếu không với thủ đoạn của nàng, sợi dây thừng này căn bản không trói buộc được.
Trong một khắc nhìn thấy Đường Phong, trên khuôn mặt Trang Tú Tú bỗng hiện lên một vẻ mất tự nhiên, ngay sau đó vành mắt hoe đỏ, cắn chặt môi, không nói một lời, oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong.
Đường đường là đại tiểu thư Trang gia, hoàn toàn là một nhân vật có máu mặt trong Linh Mạch Chi Địa, nhưng lại bị người trong thế tục trói như bánh chưng.
Nếu Trang gia biết được tin này, trong nháy mắt có thể tiêu diệt toàn bộ Thiên Tú!
Đường Phong muốn cười, nhưng lại không dám cười, nín nhịn đến mức vai run run không ngớt, ngồi xổm xuống nói:
- Lâu rồi không gặp, tại sao lại thành ra thế này?
Nhịp thở của Trang Tú Tú càng thêm dồn dập, ánh mắt nhìn Đường Phong cũng đầy cừu hận.
Đường Phong còn nhớ rõ, khi Bố gia Trang gia lôi chiến, nữ nhân này muốn mình đến Trang gia ở rể, sau khi bị mình cự tuyệt, căm giận bỏ lại một câu “Ngươi sẽ hối hận” rồi biến mất không thấy tin tức.
Trước kia Đường Phong cho rằng nàng đã quay về trang gia, không ngờ lại gặp mặt ở đây.
- Tiếu thúc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Đường Phong quay đầu hỏi Thang Phi Tiếu.
Tiếu thúc hừ một tiếng nói:
- Nha đầu kia không biết trời cao đất rộng, thời gian trước chạy đến Thiên Tú chỉ đích danh muốn gặp ba vị phu nhân của ngươi. Cung chủ đại nhân và Tiểu Lại cô nương còn tưởng cô nương đó là bằng hữu của ngươi, nhiệt tình tiếp đãi, nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên ra tay, xuất thủ sát chiêu, sau đó….sau đó thành như vậy.
Đường Phong toát mồ hôi lạnh, hồ nghi nhìn Trang Tú Tú:
- Tú Tú, có phải nàng cho rằng người trong thế tục đều là gà mờ hay không? Nếu không phải như vậy, tại sao nàng lại đơn độc chạy đến Thiên Tú để giết người?
Cuối cùng Đường Phong cũng hiểu rõ câu nói trong lôi đài chiến của nàng rốt cuộc có ý tứ gì, dĩ nhiên là muốn tìm mấy người Lại tỷ gây chuyện phiền phức.
Trang Tú Tú quay đầu, căm giận nói:
- Đấu tay đôi Trang Tú Tú này không sợ ai hết, các ngươi ỷ đông như ong vỡ tổ xông đến, quá mức ghê tởm!
Tiếu thúc không vui nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi chạy đến Thiên Tú hạ sát chiêu, còn trông mong chúng ta nói đạo nghĩa giang hồ với ngươi sao?
- Tiếu thúc, có phải ngươi cũng động thủ với người ta hay không?
Đường Phong xụ mặt hỏi.
Thang Phi Tiếu giật mình, yếu ớt nói:
- Ta chỉ vỗ một Cách Không Thủ nho nhỏ... Lão Đoạn mới quá đáng, căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp chém đao mang lớn vài chục trượng vào tiểu cô nương, thiếu chút nữa chém người ta thành hai nửa, Phong thiếu, vị cô nương này không phải cũng là…..
Nếu quả thực như vậy, Phong thiếu nhất định sẽ tính sổ với mình, Tiếu thúc bất chợt cảm thấy lo sợ bất an.
- Nói bậy!
Đường Phong vội vàng chối bỏ quan hệ.
- Có bản lĩnh thả ta ra rồi đánh!
Trang Tú Tú tức giận đến mức sùi bọt mép, bộ dạng này của nàng đã bị Đường Phong nhìn thấy, bây giờ nàng thậm chí còn muốn chết.
- Mở trói cho nàng, bản cung chủ hôm nay sẽ để cô ta biết thế nào là lễ độ.
Tính tình Phi Tiểu Nhã nóng nảy, nhìn thấy Đường Phong đối xử ôn hoà với nữ nhân này như vậy, đã sớm tức giận đầy bụng.
- Chỉ dựa vào ngươi?
Trang Tú Tú miệt thị nhìn Phi Tiểu Nhã, ánh mắt như diều hâu quan sát con kiến trên mặt đất.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, nhanh chóng chạy đến chỗ nào mát mẻ trốn thì hơn.
- Khẩu khí không nhỏ!
Phi Tiểu Nhã cười nhạt liên tục.
- Nha đầu thối không biết trời cao đất dày!
- Ngươi có tư cách gì mà thuyết giáo ta? Lớn tuổi như vậy mới tu luyện đến Thiên Giai thượng phẩm, quả thực là phế vật!
Trang Tú Tú không chịu tỏ ra yếu kém.
Cung chủ đại nhân đã vô cùng tức giận, nếu không phải Lại tỷ ở một bên lôi kéo, khẳng định đã xông lên bạt tai Trang Tú Tú. Hai nữ nhân nhất thời cãi nhau ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Đường Phong chỉ cảm thấy ồn ào bên tai.
- Được rồi được rồi, câm miệng hết cho ta!
Đường Phong trừng mắt nhìn Trang Tú Tú, lại quay người lắc đầu với Phi Tiểu Nhã.
Cung chủ đại nhân hít một hơi thật sâu, vặn tay răng rắc, nữ nhân để ý nhất chính là tuổi tác, nhất là Phi Tiểu Nhã, nàng vốn lớn hơn Đường Phong mấy tuổi, thường ngày căn bản không dám nghĩ tới chuyện tuổi tác, bây giờ Trang Tú Tú nhắc tới, trực tiếp đã đâm vào nỗi đau trong lòng nàng.
Đường Phong nhìn Trang Tú Tú, nheo mắt nghiêm mặt nói:
- Tú Tú, ta có thể thả nàng đi, để nàng thoát khỏi nỗi khổ giam cầm, nhưng nàng phải lập tức rời khỏi Thiên Tú, trở lại Trang gia, sau này cũng đừng đến đây nữa!
Trang Tú Tú cắn răng nói:
- Ta đã nói rồi “Ngươi sẽ hối hận”, thứ ta không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng chiếm lấy! Ngươi vì ba nữ nhân kia không muốn lấy ta, ta sẽ giết các nàng!
- Có gan nàng thử làm xem!
Đường Phong lạnh lùng nhìn nàng.
- Còn dám đến Thiên Tú hại người, đừng trách ta trở mặt!
Trang Tú Tú run người, vẻ mặt hung hăng đã biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng hốt lo sợ, nàng định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Đường Phong thở dài, ôn nhu cởi sợi dây thừng trên người nàng, nhẹ nhàng nói:
- Nàng đường đường là đại tiểu thư của Trang gia, tội gì tới nơi này? Nhanh trở về đi.
Sau khi cởi sợi dây ra, Đường Phong cũng giải trừ phong ấn cương khí trên vai Trang Tú Tú.
- Kiếm của ngươi!
Bạch Tiểu Lại ném thanh kiếm của Trang Tú Tú tới, Trang Tú Tú nhận lấy, sau khi ngây người nhìn Đường Phong một lát, lúc này mới đứng lên, cúi thấp đầu, khóe miệng hiện ra một nụ cười đau khổ.
Bỗng nhiên, Trang Tú Tú ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Phong:
- Ta hận ngươi!
Nói xong, nàng mạnh mẽ triển khai thân pháp thoát ra ngoài phòng, mấy phút sau đã biến mất trên bầu trời đêm.
- A Phong, chàng nói vậy cũng có chút quá đáng, dù sao người ta cũng là một nữ nhân.
Lại tỷ thở dài nói. Hơn nữa nữ nhân này còn có tình cảm thắm thiết với Đường Phong, chẳng qua thủ đoạn hành sự quá mức kịch liệt, Lại tỷ tự nghĩ nếu Đường Phong nói ra những lời như vậy mình, bản thân nàng khẳng định sẽ đau lòng đến chết.
- Cũng không còn cách nào.
Đường Phong cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu Trang Tú Tú là người có tri thức hiểu lễ nghĩa còn được, nhưng nàng thân là đại tiểu thư Trang gia, tính tình quá mức cao ngạo, nếu không nói những lời tuyệt tình như vậy, nàng sẽ không biết sợ hãi. Nói đúng hơn, Đường Phong quan tâm đến an toàn của những nữ nhân bên cạnh mình hơn, hắn thật sự không muốn lại trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
- Sau này các nàng phải cẩn thận một chút, nữ nhân này có thực lực không thấp, nếu nàng ta trở lại khiêu khích, không cần nương tay.
Đường Phong căn dặn xong, quay đầu nhìn Phi Tiểu Nhã nói:
- Nhất là Tiểu Nhã, nếu nàng đấu tay đôi với nàng ta, nói không chừng cũng không phải đối thủ của người ta.
Tiểu Nhã cười lạnh nói:
- Nếu nàng ta dám đến tìm ta, ta sẽ biến nàng ta thành đầu heo!
- Mọi người quay về ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Bảo nhi Mộng nhi, sắp xếp cho Tiểu Điệp cô nương một căn phòng trống.
- Vâng, thiếu gia.
Bảo Nhi, Mộng Nhi lên tiếng, kéo Chu Tiểu Điệp đi về một căn phòng bên cạnh.
Từ sau khi Đường Phong trở lại Yên Liễu Các, toàn bộ Yên Liễu Các phảng phất như được rót vào một sức sống mãnh liệt, trở nên vô cùng náo nhiệt vui vẻ, trên mặt mọi người suốt ngày đều lấp lánh nụ cười.
Sau khi Đường Phong căn dặn Chu Tiểu Điệp một câu để nàng tự nhiên, mấy ngày liền vẫn chưa thấy hắn lộ mặt. Điều này làm cho Tiểu Điệp cô nương nhất thời không biết theo ai.
Nàng vốn tưởng rằng Đường Phong đưa mình tới đây để dạy nàng tu luyện thuật ám khí, nhưng nam nhân vô sỉ đó ngoại trừ buổi tối chơi đùa dâm loạn với ba vị phu nhân của mình ra, ban ngày căn bản không thấy người, cũng không biết hắn đang bận bịu cái gì.
Cũng may Bảo Nhi, Mộng Nhi và Tiểu Điệp xấp xỉ tuổi nhau, ba người đương nhiên có không ít những chủ đề chung, khiến nàng cũng không cảm thấy quá vắng vẻ. Hơn nữa Bảo Nhi, Mộng Nhi sùng bái Đường Phong hơn bất cứ ai, mấy ngày nay, Chu Tiểu Điệp toàn chỉ nghe những lời tốt đẹp liên quan đến Đường Phong, nghe đến mức màng nhĩ sắp nổ tung.
Nam nhân này thực sự tốt như vậy sao? Nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh hắn như vậy, bản thân hắn có tam đại mỹ nhân còn chưa tính, còn có hai nha đầu thanh thuần động lòng người, ngay cả Trang Tú Tú của Trang gia cũng vì hắn mà chạy từ Linh Mạch Chi Địa đến đây.
Chu Tiểu Điệp tin tưởng, nếu Đường Phong kêu hai nha đầu này làm cái gì, các nàng bảo đảm sẽ làm ngay không tính toán.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai mỹ nhân tên là Bạch Tiểu Lại và Phi Tiểu Nhã của Đường Phong mấy ngày nay cứ hỏi thăm tình hình của nàng, tư thế đó khiến Chu Tiểu Điệp có chút sợ hãi.
Mặc dù Chu Tiểu Điệp không bài xích Đường Phong, nhưng nàng còn quá nhỏ, căn bản không suy nghĩ đến những chuyện khác.
Cho đến năm ngày sau, Đường Phong mới hưng phấn chạy tới tìm Chu Tiểu Điệp, kéo nàng vào một căn phòng, sau khi đóng cửa kêu nàng ngồi xuống ghế, hắn mới ngồi vào ghế đối diện, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm hỏi:
- Tiểu Điệp, ta hỏi nàng, khi ở Chu gia nàng đã tu luyện qua công pháp gì?
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường