Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 813: Cảnh Báo, Có Qua Có Lại
M
ây mù ở thành phố Lang, dưới con mắt tinh tường của Hạ Tưởng dần dần có dấu hiệu rẽ mây nhìn thấy mặt trời, mặc dù bước được bước tiến đầu tiên, đả kích nghiêm trọng Đồ Quân, làm suy yếu thế lực của Cổ Hướng Quốc, nhưng trên thực tế Hạ Tưởng cũng biết rõ thế lực hùng mạnh của đối phương có khả năng sẽ phản kích vô cùng mạnh mẽ.
Hạ Tưởng không lo lắng áp lực trong quan trường, với trí tuệ chính trị của hắn có thể hóa giải được áp lực chính diện khá dễ dàng, nhưng nói thật bàn tay tội ác ngầm của Nga Ni Trần khiến cho người ta khó lòng phòng bị, thật sự khiến cho người ta đau đầu. Chủ yếu là hắn không thể chỉ huy lực lượng cảnh sát, bởi vì hắn không phải người đứng đầu, đối phó xã hội đen hoàn toàn là công việc do người đứng đầu bố trí sắp xếp. Hắn thân làm Phó thị trưởng thường trực, bàn tay không với dài được như vậy.
Cho dù có thể gây khó dễ với Lộ Hồng Chiêm trong quyền hạn của mình, tuy nhiên chỉ là kế sách thích nghi tạm thời, chỉ có xây dựng thành viên nòng cốt trong hệ thống công an mới là bước thứ hai để hắn mở ra cục diện ở thành phố Lang.
Vấn đề là, bước đầu tiên đoàn kết vài ủy viên thường vụ, hắn gần như đã làm được. Nhưng mở ra cục diện bên trong hệ thống công an, tuy đã có Anh Thành hỗ trợ, dường như vẫn chồng chất khó khăn.
Tâm tư Hạ Tưởng lơ lửng, trong lòng cứ nghĩ mãi, chẳng biết ngủ thiếp đi tự bao giờ. Ngủ tới nửa đêm đột nhiên bị tiếng điện thoại dồn dập làm tỉnh giấc, vừa với tay cầm điện thoại lên xem thì thấy không ngờ là Lý Lý gọi điện tới.
Vừa nhìn thời gian đã hơn 1 giờ sáng, Lý Lý không phải người không biết điều, gọi điện thoại tới muộn như vậy chẳng lẽ đã xảy ra việc gì?
Sau khi bắt máy, bên kia truyền đến âm thanh hoảng hốt, lúng túng của Lý Lý:
- Phó thị trưởng Hạ, không ổn rồi, xe của tôi bị người ta đập vỡ, hơn nữa cửa sổ cũng bị dùng gạch ném vỡ rồi, lại nhận được một cú điện thoại đe dọa, cảnh cáo tôi tránh xa ngài một chút, nếu không có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng...
Được lắm Nga Ni Trần, thật sự là vô cùng hung hăng, càn quấy.
Hạ Tưởng cố nén tức giận:
- Hãy báo cảnh sát, ghi lời khai trước rồi nói sau. Trước tiên không phải sợ, toàn bộ sự việc sẽ có ngày được đòi lại.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Hạ Tưởng liền nghe được một tin, Cổ Hướng Quốc phải đi thành phố Yến tham gia hội nghị Thị trưởng toàn tỉnh. Vì do thông báo trễ nên khá gấp rút, Cổ Hướng Quốc chỉ giải thích qua loa vài câu rồi lên đường.
Cơ hội đã tới, Hạ Tưởng đã quyết định chủ ý, hắn thân làm Phó thị trưởng thường trực, trong lúc Thị trưởng đi công tác sẽ có trách nhiệm thực hiện quyền hạn của Thị trưởng. Chờ Cổ Hướng Quốc đi khỏi sẽ lập tức triệu tập hội nghị thường vụ chính phủ, bố trí triển khai một đợt hành động đánh vào hoạt động mại dâm và tội phạm trong phạm vi toàn thành phố, yêu cầu hệ thống công an phục tùng mệnh lệnh của Ủy ban nhân dân thành phố, phối hợp thống nhất hành động.
Lộ Hồng Chiêm đã dự thính hội nghị.
Lộ Hồng Chiêm muốn phản đối nhưng lại bị ánh mắt thờ ơ của Hạ Tưởng nhìn y một cái, lập tức lại nuốt lời nói vào bụng. Y đúng là Ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật nhưng y cũng là Cục trưởng Công an, Cục trưởng Công an phải nghe lời sai khiến của Ủy ban nhân dân thành phố, bây giờ Hạ Tưởng như đại diện cho Thị trưởng, mệnh lệnh của hắn phải nghe theo.
Quét ổ mại dâm, bắt tội phạm chính là quét ổ mại dâm của Nga Ni Trần, bắt tội phạm của Nga Ni Trần. Rất rõ ràng là hành động phục thù Hạ Tưởng đặc biệt chĩa vào Nga Ni Trần. Lộ Hồng Chiêm liếc mắt nhìn mấy vị Phó thị trưởng một cái, phát hiện ngoại trừ Thiệu Đinh hơi có chút tức giận và có khả năng phản đối ra mấy người khác đều không nói câu nào thể hiện sự đồng ý.
Sau khi trải qua sự kiện Đồ Quân trong hội nghị thường vụ lần trước, tuy rằng không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy là việc làm của Hạ Tưởng, nhưng tiếng tăm của Hạ Tưởng lại trở nên lớn mạnh, quyền lực trong Thành ủy tăng lên rất nhanh. Hiện tại trong bộ máy chính quyền hắn lại là Ủy viên thường vụ duy nhất, Cổ Hướng Quốc đi công tác, Đồ Quân nghỉ tĩnh dưỡng, lời của hắn ai dám phản đối?
Lộ Hồng Chiêm ấp ủ tâm tư hồi lâu, cuối cùng đánh bạo hỏi một câu:
- Có cần phải xin chỉ thị của Thị trưởng Cổ hay không?
- Thị trưởng Cổ đang họp, không cần phải mọi chuyện đều làm phiền ông ấy. Tôi trước đó đã xin chỉ thị của Bí thư Ngả, Bí thư Ngả không phản đối.
Một câu nói của Hạ Tưởng đã khóa chặt đường lui của Lộ Hồng Chiêm. Có sự chấp thuận của Ngả Thành Văn, cho dù Lộ Hồng Chiêm không bằng lòng thì y cũng phải điều động lực lượng cảnh sát.
- Thế nào, nếu Chủ nhiệm Lộ còn muốn xin chỉ thị của Thị trưởng Cổ, xin mời ông tự đi xin chỉ thị.
Lộ Hồng Chiêm cho dù muốn xin chỉ thị cũng chỉ có thể lén lút mà gọi điện thoại, chứ không nói ngay trước mặt Hạ Tưởng, nếu không sẽ tỏ ra y chẳng những coi thường quyền uy của Hạ Tưởng, mà ngay cả lời nói của Bí thư Ngả cũng không coi ra gì.
Hạ Tưởng bố trí xong, quyết định chọn vài nơi trọng điểm, khiến cho Lộ Hồng Chiêm âm thầm cười khổ. Tất cả đều là địa bàn của Nga Ni Trần, thậm chí ngay cả khách sạn Caesar và Kinh Tiên Cư cũng nằm trong danh sách kiểm tra đột kích. Hạ Tưởng thật sự là điên rồi, căn bản là sao chép toàn bộ cách làm của Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần không tức điên mới là lạ.
Hơn nữa sau khi sắp xếp xong xuôi, Hạ Tưởng còn bảo Lộ Hồng Chiêm ở cùng một chỗ với hắn như hình với bóng, nói là vì mục đích an toàn yêu cầu Lộ Hồng Chiêm phụ trách bảo vệ sự an nguy của hắn. Lộ Hồng Chiêm tức giận đến muốn giậm chân nhưng hiện tại Hạ Tưởng đang sử dụng quyền lực của Thị trưởng, y chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Kỳ thật trong lòng y hiểu rất rõ Hạ Tưởng bảo y theo sát chính là sợ y âm thầm mật báo cho Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng quyết đoán, nói ra tay là ra tay, lập tức cùng với Lộ Hồng Chiêm tiến thẳng đến khách sạn Caesar. Vừa đến khách sạn, không nghe bất kỳ giải thích nào của Giám đốc đại sảnh, trực tiếp để công thương, thuế vụ và cán bộ công an cùng đi theo kiểm tra phòng cháy chữa cháy, kiểm tra an toàn, bắt mại dâm. Tóm lại, rất hung hăng, nhất định phải tìm ra vấn đề mới thôi.
Hạ Tưởng đích thân trấn thủ, nhân viên không dám lơ là, đều nghiêm túc làm việc. Trong khoảng thời gian ngắn, khách sạn Caesar được mệnh danh xa hoa nhất thành phố Lang trở nên hỗn loạn không tả nổi. Không ít người qua đường dừng chân nghe ngóng, trong ấn tượng của bọn họ, chưa từng có cảnh sát nào dám quấy rầy khách sạn Caesar.
Cùng lúc đó, Kinh Tiên Cư cũng bị Phòng vệ sinh an toàn tiến hành kiểm tra đột xuất.
Còn có rất nhiều phòng nhạc, sàn nhảy cùng với những nơi hoạt động lén lút ở thành phố Lang đều bị kiểm tra đột xuất. Gần như cùng lúc hơn sáu mươi phần trăm chỗ ăn chơi của thành phố Lang đều bị cảnh sát ghé thăm, gần như chỉ cần là khách sạn, quán ắn lẫn sàn nhảy dưới danh nghĩa Nga Ni Trần thì đều có người đến chiếu cố, thể hiện rõ đây là một hành động lớn cố ý nhằm vào việc kinh doanh của Nga Ni Trần.
Trong vòng nửa ngày, hành động của Ủy ban nhân dân thành phố liền được lan truyền ra khắp thành phố Lang. Tất cả người dân thành phố đều biết được một tin tức, Nga Ni Trần hoành hành ở thành phố Lang đã bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị người khác ra tay chỉnh đốn.
Thật ra Hạ Tưởng biết rõ, đả kích thế lực đen tối ác độc không thể nương tay, nhưng hành động hôm nay chỉ là một lần cảnh cáo, chẳng qua lại chỉ là một lần đánh hồi chuông cảnh báo đối với Nga Ni Trần mà thôi.
Cuối cùng khách sạn Caesar vì thiết bị phòng cháy chữa cháy không đáp ứng tiêu chuẩn nên bị phạt tiền 500 ngàn tệ. Kinh Tiên Cư vì không hợp vệ sinh nên bị phạt tiền 300 ngàn tệ, các phòng ca múa nhạc lớn nhỏ khác đều lần lượt xuất phiếu phạt từ một trăm ngàn tệ trở lên, cộng tổng số lại số tiền phạt là hơn hai triệu tệ.
Hai triệu tệ đối với Nga Ni Trần mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề thể diện, là vấn đề thanh danh, là vấn đề hướng gió. Hành động này của Hạ Tưởng cũng coi như là tuyên bố với cả thành phố Lang, bắt đầu từ hôm nay lịch sử độc chiếm thành phố Lang không ai dám quản của Nga Ni Trần chính thức chấm dứt.
Lần ra tay này của Hạ Tưởng sắc bén mà mạnh mẽ, có phần khiến cho Nga Ni Trần cảm nhận được sự đau đớn.
Đương nhiên, phản kích của Nga Ni Trần cũng rất nhanh chóng.
Trên đường Hạ Tưởng quay về Thành ủy liền nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, vừa mở lời là một hồi chất vấn đầy tức giận:
- Phó thị trưởng Hạ, Chủ tịch Trần là hộ nộp thuế lớn của thành phố Lang, khách sạn Caesar của ông ta là niềm tự hào của thành phố Lang, là khách sạn hạng năm sao duy nhất. Anh hỏi cũng không hỏi rõ ràng, vừa đến đã điều tra loạn hết cả lên, anh có biết hành động của anh lỗ mãng như thế nào hay không? Sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực như thế nào cho thành phố Lang hay không? Anh quá tùy tiện quá kích động, khẩn trương rút lại đội ngũ kiểm tra, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Đồng thời, đưa ra một lời giải thích làm vừa lòng đồng chí Trần A, chờ tôi trở về thành phố Lang anh phải giải thích rõ ràng với tôi.
Ngay sau cú điện thoại của Cổ Hướng Quốc là điện thoại của Nga Ni Trần. Giọng điệu của Nga Ni Trần rất kiềm chế, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó:
- Phó thị trưởng Hạ, mọi việc cũng cần có chừng có mực, quá mức sẽ không dễ gặp lại.
Một thương nhân xã hội đen lấy giọng điệu dọa dẫm để nói chuyện với Phó thị trưởng thường trực, thật đúng là hiện tượng kỳ quái đặc biệt của thành phố Lang. Nếu Hạ Tưởng sợ hãi thì hắn không phải là Hạ Tưởng, cũng sẽ không ra tay đánh vào mặt Nga Ni Trần ngay trước mắt toàn bộ người dân thành phố Lang.
- Chủ tịch Trần, nếu ông biết hạn chế một chút cũng sẽ không xảy ra cục diện ngày hôm nay. Có một câu mong ông phải nhớ kỹ, ở trong nước không có cái gọi là xã hội đen, hễ là thế lực đen tối đối nghịch với chính phủ và đối nghịch với nhân dân, chỉ cần quyết tâm của chính phủ đủ lớn thì nhất định có thể diệt trừ.
Nếu không phải sự bức ép cả trong tối lẫn ngoài sáng của Nga Ni Trần, Hạ Tưởng cũng sẵn sàng đánh Thái Cực với y, dùng trí tuệ để giành chiến thắng, nhưng đôi lúc đối phó với những kẻ tôn thờ bạo lực tất yếu phải lấy mạnh chế mạnh, những tuyệt chiêu ít khi được sử dụng khi xuất chiêu cũng không được cẩu thả.
Nga Ni Trần ha hả cười nhạt một hồi:
- Phó thị trưởng Hạ, thời gian ngài đến thành phố Lang quả là quá ngắn, quá nóng vội muốn mở ra cục diện, cẩn thận nóng vội không ăn được đậu phụ nóng. Sự việc của Phó thị trưởng Đồ bất kể là do ai làm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ hoàn trả gấp bội.
- Cây ngay không sợ chết đứng, nếu ông kinh doanh hợp pháp thì Ủy ban nhân dân thành phố sẽ dốc sức nâng đỡ. Nếu trốn lậu thuế, bao che và cấu kết với kẻ xấu thì tuyệt đối không nhân nhượng, điều tra xét xử cũng sẽ không nương tay.
Hạ Tưởng thấy buồn cười trước ngôn từ uy hiếp của Nga Ni Trần, bình tĩnh trả lời,
- Chủ tịch Trần, tôi thành thật khuyên ông một câu, nếu có thể thu tay lại thì chỉ là sớm hay muộn, nhân lúc bây giờ còn có thể thu tay lại.
Hạ Tưởng không có trả lời chuyện Đồ Quân mà Nga Ni Trần nhắc tới.
Nga Ni Trần im lặng một lúc rồi lại cười lạnh một tiếng:
- Phó thị trưởng Hạ, ngài vẫn còn rất trẻ tuổi, ha hả...
Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Tưởng rất trẻ tuổi. Sau khi hắn đến thành phố Lang, cũng có lúc điềm tĩnh có chừng mực, lại có lúc giận giữ kích động, dường như là một người có tính cách phức tạp. Thực ra Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, bản tính của hắn không thay đổi, biến hóa chỉ là thủ đoạn.
Nhằm vào ai thì có kế sách đó, đó mới là con đường chiến thắng.
Chỉ có điều Hạ Tưởng thật không ngờ chính là hắn vừa mới trở lại văn phòng Thành ủy, điện thoại văn phòng vang lên, mặc dù là dãy số lạ nhưng Hạ Tưởng vừa nhìn đã nhận ra đây là mã điện thoại chuyên dụng của Quốc vụ viện.
Có người ở Quốc vụ viện gọi điện thoại cho hắn, trong lòng Hạ Tưởng chợt thắt lại, ngập ngừng một hồi rồi bắt điện thoại, chỉ nói một câu:
- Chào ngài Nguồn:
Rồi chờ đối phương lên tiếng.
Giọng nói của đối phương rất điềm tĩnh, giọng trầm mà lại đầy tức giận:
- Phó thị trưởng Hạ phải không? Xin chào, tôi là Thái Chính Dương...
Y chợt dừng lại, chờ phản ứng của Hạ Tưởng ngay khi biết y là ai. Không ngờ vài giây sau Hạ Tưởng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì nên ho khan một tiếng rồi lại tự giới thiệu:
- Là thư ký của Phó thủ tướng Tần.
Thật ra khi Hạ Tưởng nghe đến cái tên Thái Chính Dương cũng đã biết y là người ra sao, cố ý không nói gì cũng là muốn làm dịu đi một chút, khiến sự bực tức của đối phương dịu bớt một chút, cũng là giảm bớt áp lực đối với chính mình. Hắn biết rõ, Thái Chính Dương thân là thư ký cấp cục, đích thân gọi điện thoại cho hắn, hơn nữa giữa hai người chưa từng có tiếp xúc chắc chắn là để gây sức ép.
- Chào ngài, Thư ký Thái.
Giọng điệu của Hạ Tưởng khách khí, trong vẻ nhiệt tình để lộ ra một chút xa cách.
Quả nhiên, Thái Chính Dương liền đi thẳng vào vấn đề chính:
- Tôi lấy thân phận cá nhân để gọi điện thoại cho anh, Phó thị trưởng Hạ đừng suy nghĩ quá nhiều... Tôi nghe nói Phó thị trưởng Hạ ở thành phố Lang trước tiên là phản đối việc phổ biến ngành nông nghiệp mới, lại mạnh mẽ chỉnh đốn trị an, thành phố Lang ở rất gần Bắc Kinh, ai dậm chân một cái đều có thể gây chướng tai gai mắt ở Bắc Kinh. Phó thị trưởng Hạ, tôi và Trưởng ban Mai, Trưởng ban Khâu đều rất quen thuộc, coi như là đứng trên lập trường bằng hữu đặc biệt nhắc nhở anh một câu. Ở trong quan trường, cái không cần nhất chính là người làm bất cứ việc gì cũng thích chơi trội nếu làm quá mức càng dễ dàng bị đẩy ngã, anh còn trẻ, sống yên ổn một chút về sau không lo không có tiền đồ tốt, nếu không chịu an phận rất khó nói về sau sẽ thế nào.
Ngoài mặt là nói lấy thân phận của cá nhân nhưng thực ra Hạ Tưởng hiểu rõ Thái Chính Dương là thư ký của Tần Tiến Hải, thân là thư ký Phó Thủ tướng có lẽ nào lại tùy tiện gọi điện thoại ột Phó thị trưởng ở chính quyền địa phương? Nói thật, trong quan trường thể diện là tương quan lẫn nhau, Thái Chính Dương là thư ký Phó Thủ tướng cũng không có tư cách khoa tay múa chân đối với một Phó thị trưởng thường trực cấp thành phố.
Ngay cả Phó Thủ tướng cũng không thể gọi điện thoại cho Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh nói là năng lực của Hạ Tưởng không tốt, không thích hợp đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang. Mọi việc không thể đi quá giới hạn, trong quan trường bàn tay với quá xa luôn luôn là tối kỵ.
Đương nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ, Thái Chính Dương gọi điện thoại tới, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là những gì Hạ Tưởng đã làm thật sự đã động chạm đến quyền lợi của Tần Tiến Hải, mục đích chính mà Thái Chính Dương ra mặt là để tạo áp lực.
Hạ Tưởng nghe rồi liền cười ha ha:
- Cảm ơn Thư ký Thái đã quan tâm. Tôi ở thành phố Lang rất tốt, các hạng mục công việc đang lần lượt được triển khai. Hoan nghênh Thư ký Thái có thời gian đến thành phố Lang khảo sát.
Thái Chính Dương thấy Hạ Tưởng giả vờ nghe không hiểu, tung đòn Thái Cực, không khỏi có hơi tức giận:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi là có ý tốt, phạm vi làm việc của anh quá lớn đã động chạm đến quyền lợi của người khác, cẩn thận không thể kết thúc.
- Thành phố Lang không phải là thành phố Lang của tôi, cũng không phải thành phố Lang của riêng ai. Thư ký Thái, còn có chỉ thị gì nữa không?
Hạ Tưởng không hề tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, lại là một thái độ rất hờ hững. Không có gì hay ho để nói với Thái Chính Dương, y không muốn lời giải thích mà là sự nhượng bộ hoàn toàn, sự việc đã tới mức này Hạ Tưởng không thể quay về con đường cũ.
Thái Chính Dương đã nổi giận, y luôn luôn ỷ vào thân phận, cho rằng một Phó thị trưởng thường trực nho nhỏ của thành phố Lang ít nhiều cũng phải nể mặt y, không ngờ Hạ Tưởng đã không bắt thang cho y xuống:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi đành nói rõ, không chỉ Phó thủ tướng Tần rất chú ý đến tình hình của thành phố Lang, Phó thị trưởng Ma cũng bảo tôi truyền đạt với anh một câu. Cẩn thận đi từng bước thật tốt, đừng để bị hụt chân.
Hạ Tưởng buông điện thoại của Thái Chính Dương, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Đúng đợt rét đậm ở thành phố Lang, thời tiết giá rét, bên ngoài một mảnh tiêu điều, cây cối khô héo, phóng tầm mắt nhìn ra xa chẳng có một chút màu xanh cùng sức sống, chỉ có màu xám và cảnh sắc điêu tàn. Đương nhiên, giao thông đông đúc, nhà cao tầng san sát, vẫn thể hiện được sự phồn vinh đặc biệt của thành thị.
Từ văn phòng có thể nhìn thấy khách sạn Caesar ở xa xa, có lẽ Nga Ni Trần đang ở trên lầu làm việc cũng có thể nhìn thấy tòa nhà Thành ủy. Hạ Tưởng chăm chú nhìn hàng chữ lớn Khách sạn Caesar lấp lánh ánh vàng, trong lòng lại thản nhiên. Áp lực, đúng hẹn lại lên, hơn nữa chỉ là cảnh cáo mà thôi, có lẽ bước tiếp theo đối phương thật sự sẽ ra tay, bất kể là trực tiếp gây áp lực từ phía chính phủ, hay là độc thủ sau lưng, một tấm lưới lớn đang từ từ siết chặt.
Hắn đã chém một nhác, có thể chém rách một góc của tấm lưới hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng trong hội nghị thường vụ, Hạ Tưởng không khỏi lắc đầu cười. Hắn thật sự rất khâm phục thủ đoạn của Lý Tài Nguyên, bởi vì sự việc hoàn toàn là do một tay Lý Tài Nguyên bày ra.
Lý Tài Nguyên đã có kinh nghiệm, lần trước tình nhân của y đại náo Thành ủy, khiến y nai lưng chịu phạt cũng là chính y đứng phía sau thao túng, mời bạn học của y đến diễn một màn kịch là để tránh khỏi kiếp nạn.
Kết quả, y đã thành công, cho nên lúc y nói ra chân tướng sự thật với Hạ Tưởng, ngay cả một người có nhiều kế sách biến hóa như Hạ Tưởng cũng khen Lý Tài Nguyên có thủ pháp inh, tự chặt đứt một tay tuy rằng đau đớn nhưng bảo vệ được tính mạng cũng là vận may.
Trong lúc Lý Tài Nguyên đảm nhiệm chức thư ký của Thiệu Đinh, có một lần vô tình phát hiện ra sự thật Dương Bân là bà con xa của Cổ Hướng Quốc, hơn nữa điều khiến cho y khiếp sợ hơn chính là Dương Bân thường xuyên đảm đương vai trò trung gian, phụ trách truyền đạt tin tức giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần. Cũng là y nhiều chuyện, rất bất mãn với Nga Ni Trần nên y âm thầm thu thập một ít chứng cớ, không ngờ đã nhanh chóng bị phát hiện.
Còn rốt cuộc là ai đứng phía sau sai khiến, y cũng không rõ lắm, dù sao Thẩm Nhạc Tuyết cũng đột nhiên bị tai nạn xe cộ. Sau tai nạn y có một lần cũng thiếu chút nữa bị xe đụng vào, may mà nhất thời nhanh trí tránh được một cơn hoạn nạn. Y chỉ biết có người theo dõi y, muốn gây tai nạn.