Số lần đọc/download: 1094 / 13
Cập nhật: 2017-09-14 13:05:13 +0700
Chương 808 : Lời Của Nam Nhân, Lợn Mẹ Leo Cây (2)
N
hưng sự thực chứng minh, kiếp trước vẫn chưa chân chính chết triệt để, bằng không mình đã không thể nào tồn tại ở thế giới này, hiện giờ mình luân hồi chuyển thế, như vậy vận mệnh đâu? Mình bây giờ đến cùng là đã thoát khỏi vận mệnh bài bố hay chưa? Trần Lạc vốn vẫn không tin vào vận mệnh hư vô mờ mịt, thậm chí còn cho rằng thứ đồ chơi này căn bản không tồn tại, nhưng trải qua một chuyện này, hắn mới ý thức được vận mệnh không những tồn tại, hơn nữa có thể còn khủng bố hơn nhiều so với trong tưởng tượng, nếu như ngay cả chết cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bài bố, vậy thực sự là một chuyện khiến người ta phải buồn nôn.
- Có thể nói cho ta biết không?
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, Trần Lạc nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện không biết từ lúc nào, có một người phụ nữ đứng cách đó không xa, một nữ nhân có dung nhan xinh đẹp, đẹp cực kỳ siêu nhiên, khiến cho thiên địa theo đó cũng ảm đạm phai mờ. Sauk hi nàng xuất hiện, nguyên bản núi Táng Cổ đầy tử khí âm u, phảng phất như đột nhiên sống lại, tràn ngập vô tận sinh cơ.
Thiên y Trường Hận.
Thấy nàng, trong lòng Trần Lạc nhất thời trở nên phức tạp, cảm giác kia tựa như vô cùng quen thuộc với một người xa lạ, càng như một đôi uyên ương xa lìa nhiều năm đột nhiên gặp lại, không có oán cũng không có hận, Trường Hận là thế, Trần Lạc cũng thế, bất quá trong lòng hắn càng nhiều hơn là phức tạp, vì hổ thẹn với Trường Hận, đó là một loại cảm giác phụ lòng.
- Nói cho ngươi biết cái gì?
Trần Lạc hỏi ngược lại một câu.
Trường Hạn xa xăm đi tới, nhìn về một pho tượng thuộc về bản thân nàng, thật lau sau, mới lên tiếng:
- Tại sao còn luân hồi, tại sao còn trở về? Kiếp trước ngươi tự tay kết thúc tất cả, tại sao còn muốn lựa chọn một lần nữa bắt đầu ở kiếp này?
Trần Lạc không có trả lời, bởi vì hắn cũng không biết vấn đề này.
Trường Hận tựa hồ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, từ tốn nói:
- Ngươi cũng không biết đúng không?
Dừng một chút, lại nói:
- Luân hồi chuyển thế, không ai có thể tìm về chính mình hoàn chỉnh, càng không thể tìm được ký ức kiếp trước, cho dù có, cũng chỉ là không trọn vẹn mà thôi, những người khác đều như vậy, huống chi còn là ngươi.
- Nếu như ta đoán không sai, với trí nhớ của kiếp trước, ngươi có giới hạn với chúng ta, đúng không?
- Làm sao ngươi biết?
Trường Hận nhìn từng tòa pho tượng xung quanh, nói:
- Ngươi chặt đứt chính mình kiếp trước, xóa bỏ chính mình kiếp sau, thề vĩnh viễn không bao giờ nhập vào luân hồi, không tiếc hóa thành một hạt bụi, mặc dù là như vậy, nươi vẫn có thế luân hồi chuyển thế. Tuy ta không biết vì sao ngươi phải luân hồi, lại càng không biết ngươi làm được bằng cách nào, bất có có thể khẳng định một chút, ngươi vĩnh viễn sẽ không tìm được tới kiếp trước của mình, ngươi thè vĩnh viễn không bao giờ nhập luân hồi, hiện tại cũng đã luân hồi, trái với lời thề, đó là nguyền rủa, những pho tượng này chỉ sợ chính là nguyền rủa ngươi.
- Nguyền rủa? Không hiểu!
- Không hiểu sao?
Trường Hận không có nhìn hắn, vẫn nhìn pho tượng như trước, nói:
- Vậy ta thay lời khác nói, ngươi hẳn có thể hiểu được, là nợ tình, hiểu không? Nợ từ kiếp trước đến kiếp này, hiểu không? Đây đều là ngươi nợ tình, cũng nguyền rủa ngươi, có thể là chúng ta nguyền rủa, ngay cả khi ta không biết đến tột cùng là nguyền rủa cái gì.
Dứt lời, Trường Hận nhìn xa xăm về phía bức tượng thuộc về nàng, không hiểu sao lại lắc đầu cười cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười nàng ngốc, cười nàng đáng thương.
Trần Lạc nhíu mày, hắn nghe ra được Trường Hận đang nói chính bản thân nàng.
- Đã từng có một nam nhân cùng ngồi ngắm trăng với nàng trên Cửu Thiên, nàng liền lấy thân báo đáp, nàng cho rằng chỉ cần trả giá, nam nhân kia cuối cùng sẽ trở về, nhưng đây chỉ là nàng cho rằng mà thôi, nam nhân kia nói hắn sẽ trở về, nhưng đáng tiếc hắn cũng chưa hề trở về, cho đến thời khắc cuối cùng cũng không có, nữ nhân này luân hồi, bởi vì nàng biết người đàn ông kia làm như vậy là vì giải thoát, không chỉ là vì mình, cũng vì những hồng nhan kia của hắn, đương nhiên, cũng bao quát cả nữ nhân ngốc này, thế nên, cuối cùng nữ nhân ngốc này cũng lựa chọn luân hồi.
- Sau khi luân hồi, nữ nha ngốc cho rằng có thể quên hết, nhưng nàng không quên được, bởi vì sau khi luân hồi nàng vẫn một mực có một giấc mộng, trong mộng lại một lần nữa bắt đầu một đoạn ái hận tình cừu với nam nhân kia, giấc mộng như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nàng cũng không biết vì sao lại như vậy…
- Sau đó nàng mới biết được, nàng luân hồi chuyển thế vì người đàn ông này, hắn đã từng thề không bao giờ tiến nhập luân hồi, nhưng hắn hết lần này đến lần khác vẫn luân hồi, vi phạm lời thề, từ đó nguyền rủa bắt đầu, nam nhân kia bị vận mệnh nguyền rủa, tương tự những nữ nhân có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm với hắn cũng bị nguyền rủa, vì thế những nữ nhân kia mới có thể liên tục gặp một giấc mộng, giấc mộng đó chỉ là bắt đầu của nguyền rủa.
- Mỗi một giấc mộng cũng như một lần luân hồi, mỗi một đoạn ái hận tình cừu cũng khiến cả người nữ nhân mệt mỏi, lần lượt, một đoạn lại một đoạn, không có phần cuối, tuần hoàn vô hạn, nàng bị dằn vặt trong thống khổ không chịu nổi, ngươi nói nữ nhân này có phải rất đáng thương hay không, rất đáng thương, còn đáng cười đáng trách.
- Nam nhân kia nói hắn sẽ trở về, nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa trở về, nam nhân kia còn nói hắn vĩnh viễn không bao giờ rơi vào luân hồi, nhưng hắn lại luân hồi chuyển thế.
Trường Hận đột nhiên xoay người, nhìn Trần Lạc, nói:
- Biết không? Ta đột nhiên nhớ tới một câu, câu này là câu tiểu Anh Tử vẫn nói với ta, nàng nói nếu có thể tin tưởng lời của một người đàn ông, thì lợn mẹ cũng có thể leo cây, ha ha ha…
Trường Hận nói giọng điệu rất bình thản, tựa như đang nói một chuyện không hề có quan hệ với nàng, thế nhưng Trần Lạc biết, nữ nhân kia trong miệng Trường Hận nói là nàng, còn nam nhân kia chính là hắn. Nghe được Trường Hận nói, từ sau khi luân hồi, cả ngày lẫn đêm nàng liên tục nhiều lần gặp cùng một giấc mộng, một đoạn ái hận tình cừu đồng nhất, mỗi một giấc mộng cũng như một vòng luân hồi, điều này khiến cho sâu trong lòng Trần Lạc cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cảm giác mình phụ Trường Hận quá nhiều, loại cảm giác này khiến hắn rất không thích, rất không thoải mái, cho dù hắn vẫn tự nói với mình rằng kiếp trước là kiếp trước, ân oán của kiếp trước không có quan hệ gì với mình, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn rất là hổ thẹn.
Hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, nói:
- Chuyện của kiếp trước, không có quan hệ gì với ta.
- Thật sự không có quan hệ gì với ngươi sao?
Trường Hận nhẹ giọng tra hỏi, đôi mắt bình tĩnh kia tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, có thể nhìn thẳng vào nội tâm Trần Lạc, khiến cho hắn không cách nào chống đỡ.
- Ngươi thực sự có thể phân rõ được kiếp trước và kiếp này sao? Có thể sao? Nói cho ta biết.